Hoàn Triều

Chương 15



“Trần Triều nhoẻn cười kéo em về bên cạnh mình: “Ừ phải.””

Mọi người ở quê đi ngủ rất sớm, cũng dậy từ sáng tinh mơ, ngày nào các ông bà cũng dậy từ 5 giờ sáng, mỗi ngày Trần Triều đều ăn sáng ở nhà rồi mới tới trường.


Miêu Gia Nhan thì khác, nếu buổi sáng em gội đầu thì sẽ không kịp ăn sáng, bà thường chuẩn bị đồ cất vào túi để em mang tới trường ăn. Nhưng bình thường Miêu Gia Nhan đều ăn hết trên dọc đường tới trường, còn chưa đi được nửa đường em đã ăn hết sạch sẽ rồi.

Trần Triều đút tay vào túi đi bên cạnh, Miêu Gia Nhan vừa đi vừa ăn bánh bao nhân đậu, một tay em cầm chiếc bánh đậu, trên cổ tay vẫn còn đeo túi bánh.

“Anh ăn chưa? Ngon lắm đấy.” Miêu Gia Nhan hỏi.

“Không ăn.” Trần Triều còn chẳng buồn nhìn, làm gì có chuyện anh vừa đi đường vừa ăn chứ. Từ nhỏ Khương Lệ đã rèn anh không được ăn đồ ở ngoài, nếu thực sự cần thiết thì phải tìm một chỗ để ngồi ăn, ăn xong mới đi tiếp.

“Thử đi anh?” Miêu Gia Nhan véo một miếng bánh đưa tới.

Trần Triều ngửa cổ ra đằng sau: “Không nếm, cầm đi.”

Miêu Gia Nhan cũng không để ý, anh không ăn thì thôi.

Đinh Văn Thao ở sau lưng chạy tới: “Đợi em cái đã, anh Triều!”

Trần Triều vẫn sải bước không dừng lại, quay đầu liếc mắt nhìn qua.

Đinh Văn Thao bắt kịp hai người, thở hổn hển hỏi: “Hai người đã ăn chưa?”

Miêu Gia Nhan nhìn cậu ta, em đang định đưa chiếc túi trong tay mình tới, Trần Triều duỗi tay ra cản lại: “Ăn của em đi.”

“Em không ăn, em ăn ở nhà rồi.” Đinh Văn Thao không có hứng thú với món bánh đậu, nói với Trần Triều, “Đợi lát nữa cho em chép bài tập nhé, em chưa làm bài.”

Trần Triều cười giễu: “Giỏi nhỉ? Còn muốn nộp bài tập nữa?”

“Thì Sa Sa thu bài tập mà, em đây chẳng phải giúp người ta một tay hay sao? Nếu em không nộp, cô ấy không thu bài của người khác được.” Đinh Văn Thao cũng tự thấy cảm động trước hành động này của mình.

Kể từ khi lên lớp chín, sáng nào cũng phải nộp bài tập cho lớp phó. Lớp phó của họ là một bạn gái, là đối tượng Đinh Văn Thao theo đuổi dạo gần đây. Tiểu Đinh dạo này bắt đầu đổi gu, không còn thích mấy em gái nhu mì nữa, bắt đầu thích mấy cô bạn mạnh mẽ giỏi giang cơ.

Trần Triều không có hứng thú với tâm sự thiếu nam tuổi mới lớn của cậu ta, nếu cậu ta rảnh như vậy không bằng làm bài tập thì hơn.

Từ trước đến giờ Miêu Gia Nhan không tham dự vào cuộc nói chuyện của hai người họ, em đi bên cạnh tập trung ăn, ăn xong thì lặng lẽ theo chân Trần Triều.

Có không ít cô gái hướng ngoại muốn nghe ngóng về Trần Triều thông qua Đinh Văn Thao, muốn Đinh Văn Thao làm mối, còn nhờ Đinh Văn Thao gửi thư và quà.

Bình thường Đinh Văn Thao vẫn hay lấy chuyện này ra để trêu chọc Trần Triều, nhưng trong lòng vẫn tự biết suy nghĩ, bình thường cậu ta đều từ chối thay cho Trần Triều.

“Cán bộ môn Anh bên lớp A5 hôm qua còn tìm em hỏi gu của anh là gì,” Đinh Văn Thao huých cánh tay vào người Trần Triều, mập mờ cười, “Người ta xinh ra phết đấy.”

Trần Triều nói, “Cậu rảnh à.”

“Em bảo người ta đừng tơ tưởng nữa, anh không hứng thú với họ đâu,” Đinh Văn Thao nói tới đây còn bật cười ha hả, “Haha, em nói anh Triều có vợ rồi.”

Thoạt tiên Trần Triều khẽ nhướng mày lên, sau đó cũng phì cười. Miêu Gia Nhan ngoan ngoãn đi bên cạnh, bị Trần Triều khoác lên vai, Trần Triều nhoẻn cười kéo em về bên cạnh mình: “Ừ phải.”

Ban nãy Miêu Gia Nhan để tâm hồn treo ngược cành cây, không biết hai người họ nói gì, lúc này ngơ ngác ngẩng đầu hỏi Trần Triều, “Gì vậy?”

Bàn tay Trần Triều vòng qua cổ véo tai em lên.

“Nói gì vậy?” Miêu Gia Nhan hỏi.

“Nói cậu là vợ anh ấy,” Đinh Văn Thao giúp anh giải thích, ghét bỏ nhìn hai người, chê thấy gớm, “Em đến là phục hai người.”

Miêu Gia Nhan đã quen bị họ nói rồi, cũng không cảm thấy có vấn đề gì, bị Trần Triều ôm như vậy hơi đè vào tóc, nhưng Miêu Gia Nhan cũng không nói.

“Cậu hâm mộ à?” Trần Triều hỏi Đinh Văn Thao, “Hâm mộ thì cũng tìm một người đi.”

Đinh Văn Thao vô thức thốt lên: “Nhưng em tìm đâu ra.”

Đáng lý là một câu nói hết sức bình thường, nhưng kết hợp với giọng điệu của Đinh Văn Thao lại mang theo ý khác. Miêu Gia Nhan không tỏ thái độ gì, nhưng Trần Triều lại đưa mắt nhìn sang Đinh Văn Thao. Đinh Văn Thao cũng cảm thấy mình lỡ lời, đưa tay ra trước miệng, ra dấu kéo khóa lên.

Miêu Gia Nhan buông mi mắt, Trần Triều nhìn cậu, nhấc cánh tay quay mặt Miêu Gia Nhan lại, bảo rằng: “Cậu có hâm mộ cũng không tìm ra, phải không vợ?”

Miêu Gia Nhan quay cuồng trước tiếng gọi “Vợ” của anh, em gật đầu tán thành: “Vâng.. phải.”

Con trai đùa giỡn với nhau không có chừng mực gì cả, về khoản này Trần Triều cũng giống cha mình, rất tùy tiện. Trong mắt Trần Triều, ngoài mái tóc ra thì Miêu Gia Nhan không có gì đặc biệt cả, họ đã chơi với nhau ngót nghét hai năm rồi, ngoài ông bà nội ra, đây là người thân thuộc với anh nhất ở quê.

Từ một mức độ nào đó mà nói, sự tồn tại của Miêu Gia Nhan khiến Trần Triều cảm thấy hai năm ở quê thú vị hơn rất nhiều, cũng êm đềm hơn rất nhiều. Trần Triều suốt ngày ghét cái nọ chê cái kia, nhưng anh không ghét Miêu Gia Nhan, anh đã quen với việc chăm sóc cậu như một cậu em trai.

Tiếng gọi “Vợ” mang theo giọng điệu ngả ngớn trêu đùa của trẻ con, ngoài ra là sự thân thiết không có người xen vào giữa hai cậu bé. Thiếu niên tuổi mới lớn gọi một tiếng“Vợ” nghe vừa ngu ngốc vừa thản nhiên.

Kể từ ngày hôm đó, thi thoảng Trần Triều lại gọi “Vợ”, Miêu Gia Nhan không có ý kiến gì với chuyện này, gọi thế nào em cũng thưa ngay tắp lự.

Có một lần Trần Triều đứng trên cầu thang giúp bà phơi đồ lên nóc nhà, Miêu Gia Nhan bưng chậu nước hắt ra sân, Trần Triều ở trên bậc thang nhìn thấy cậu, bèn cất tiếng gọi.

Miêu Gia Nhan nhìn về phía anh theo tiếng gọi, thấy anh giẫm lên cầu thang, căng thẳng nói: “Anh cẩn thận một chút, anh Triều.”

Bà Trần nghe thấy tiếng Trần Triều gọi, bật cười, “Gọi lung tung cái gì vậy?”

Trần Triều nói: “Gọi chơi thôi ạ.”

Bà Trần đưa rau cho anh, đỡ thang nhỏ giọng nói: “Đừng đùa như vậy với Tiểu Miêu.”

Trần Triều hỏi: “Tại sao ạ?”

“Để bà Miêu của con nghe thấy lại nghĩ nhiều,” Bà Trần vỗ người Trần Triều, bảo rằng, “Cảm thấy con đang mỉa mai, coi Miêu Nhi như con gái.”

Trần Triều không để ý những chuyện này, cũng không nghĩ theo hướng ấy: “Làm gì có chuyện đó.”

Đúng là bà Trần nghĩ nhiều rồi, lúc bà Miêu nghe thấy còn cười nắc nẻ một trận, nói tụi trẻ con thú vị thật đấy, trêu đùa mà không ngại.

Trong mắt những người thân thiết, họ vẫn còn là trẻ con, nhưng trẻ lớp 8 lớp 9, cũng đã lớn hơn trước rất nhiều.

Lúc trước khi Miêu Gia Nhan còn là một cậu bé, bị người ta gọi là “Thằng biến thái”. Lên lớp 8 rồi, tên gọi này cũng không còn giống như trước.

Người như em không bình thường, mang cho người ta cảm giác giới tính mơ hồ, ngoài việc thi thoảng bị người ta nhận nhầm là con gái tới bắt chuyện ra, em còn gặp phải mấy chuyện phiền phức khác. Ở nông thôn lạc hậu, Miêu Gia Nhan không có đồng loại, mà một vài quần thể không được đại chúng tiếp nhận khác, cũng không có đồng loại.

Sự bất thường của Miêu Gia Nhan biểu lộ rõ ra ngoài, con trai cấp hai đã dậy thì, em chính là bia ngắm dễ thấy trong đám đông.