Hoàn Toàn Mất Kiểm Soát

Chương 107



Bọn họ thật sự ra bờ biển ngắm bình minh. Lúc ra khỏi cửa là 1h sáng, gặp một gia đình Hoa kiều người Mỹ ở cùng khách sạn. Vợ chồng hai người dẫn theo cô con gái lên đảo nghỉ phép, cô bé khoảng chừng 6 – 7 tuổi, có vẻ là biết Đàm Trận.

Mỗi lần vừa thấy Đàm Trận thì rất thẹn thùng trốn ra sau cha mẹ mình, mẹ cô bé nhiều lúc còn trêu: “Rốt cuộc là con thích anh Đàm Trận hay là chán ghét anh ấy thế?”

Cô bé đỏ mặt không nói lời nào, Thịnh Dã cũng thích cô bé có đôi mắt to tròn này, cảm thấy trẻ em giống như động vật nhỏ, đôi mắt rất đơn thuần, suy nghĩ cũng đơn thuần, thích hay ghét gì đều viết hết lên khuôn mặt.

Lúc hai người ra khỏi khách sạn vừa vặn gặp phải gia đình ba người từ bên ngoài quay về, vợ chồng kia còn cười gật đầu với họ. Thịnh Dã nghĩ có lẽ bọn họ cũng biết Đàm Trận, chỉ là chưa từng nói rõ, vẫn duy trì khoảng cách thoải mái. Bây giờ cậu và Đàm Trận ra ngoài, đối phương cũng không hỏi nhiều.

Nhìn thấy Đàm Trận, cô gái nhỏ lại bắt đầu dán mặt vào người mẹ mình, Thịnh Dã lấy khuỷu tay huých vào Đàm Trận, lặng lẽ nói: “Anh nói chuyện với người ta đi, hay anh cũng thẹn thùng?”

Đàm Trận dở khóc dở cười, hắng giọng nói: “Anh nói với cô bé nhưng cô bé không để ý đến anh mà.”

“Nhưng mà trong lòng sẽ rất vui sướng!”

Cậu miết cánh tay Đàm Trận, Đàm Trận hết cách đành quay đầu lại, gọi nhũ danh cô bé: “Dung Dung?”

*nhũ danh: tên gọi thân mật ở nhà

Một tiếng gọi này, Thịnh Dã nhìn thấy khuôn mặt cô bé lập tức đỏ bừng.

Đàm Trận hỏi cô bé chơi lửa trại vui không, muộn vậy rồi mới trở về, cô bé căn bản không dám trả lời anh, chỉ nắm lấy tay mẹ mình, một bên giấu mặt một bên đưa lưng về Đàm Trận, khe khẽ gật đầu.

Đi ra khỏi khách sạn, Đàm Trận còn cảm thán: “Cô bé dễ xấu hổ quá, chẳng lẽ trẻ em đều dễ xấu hổ như vậy sao?”

Thịnh Dã cười: “Không phải giống anh ư, anh lớn vậy rồi mà còn dễ xấu hổ, còn trách cô bé được chắc? Khi còn nhỏ so với cô bé có khi anh còn thẹn thùng hơn. Haiz, chẳng qua cũng khó trách, cô bé ở Mỹ từ nhỏ, em đoán có lẽ cô bé còn chưa từng gặp được người châu Á nào đẹp như anh đâu!”

“Đừng khen anh đẹp trai,” Đàm Trận hạ giọng nói, “Trước khi biết em, số lần anh được người ta khen đẹp trai trong 1 năm còn không nhiều bằng số lần anh được em khen trong 1 tuần đâu.”

“Những người đó làm gì ở cạnh anh, còn em ngày nào cũng ngắm anh, em cũng chẳng còn cách nào cả.”

Đàm Trận buồn cười lại bất đắc dĩ: “Em thế này làm anh chả dám già nữa.”

“Già rồi cũng vẫn đẹp trai, Pierce Bruce già rồi vẫn đẹp đó thôi. Hơn nữa xương mặt của anh tương đối sâu…”

Đàm Trận giống như nghe được lời gì lạ lùng lắm, không chịu nổi ngắt lời cậu: “Xương mặt anh sâu là sao?”

“Không phải là em nói, là nhân viên cửa hàng kính mắt nói, nói là xương mặt anh tương đối sâu, nên kiểu kính kia anh đeo lên nhìn rất đẹp, nhưng em đeo thì không thế.” Thịnh Dã nhớ lại còn thấy rất không cam lòng, bĩu môi, lại đánh giá sườn mặt Đàm Trận, “Hơn nữa xương mặt anh sâu thật mà, không phải kiểu con lai, hơn hẳn…”

Còn chưa nói dứt lời, Đàm Trận đã giơ tay che miệng cậu lại: “Nghỉ giải lao đã.”

Thịnh Dã bị bàn tay to lớn của anh che lại, nhẫn vừa vặn dán trên môi, cười rất vui vẻ.

***

2h sáng, bờ biển đen như mực, gió còn lớn, không có xíu lãng mạn nào.

“Đã nói với em không cần đến sớm như vậy.” Đàm Trận nói.

Thịnh Dã cũng có hơi sốc: “Em không nghĩ trời lại tối như vậy, còn không cả nhìn rõ gương mặt điển trai của anh.”

Đàm Trận cười: “Có phải chơi đến nghiện rồi không?”

Thịnh Dã nhìn ánh đèn đường quốc lộ cách đó không xa, đi trên bờ cát: “Em sợ buổi sáng em không dậy nổi.”

Đàm Trận chậm rãi đi cùng cậu, không biết nghĩ đến cái gì, cười cười: “”Em muốn dậy sớm, anh có rất nhiều cách khiến em dậy.”

“Cách gì?” Thịnh Dã quay đầu lại.

Đàm Trận nhìn cậu: “Bí mật.”

Bờ biển quá tối, cũng rất lạnh, cách lúc mặt trời mọc còn khoảng 4 – 5 tiếng nữa, nhưng Thịnh Dã kiên trì không quay về: “Đúng là rất tối, nhưng anh nghĩ lại xem, chúng ta ngồi ở đây, 5 tiếng liền không thấy ánh sáng, sau đó đột nhiên mặt trời nhô lên, cảm giác đó nhất định sẽ rất choáng ngợp, cực kỳ khó quên, tin em đi anh Đàm Trận!”

“Nếu là lạnh đến bị cảm, cũng rất khó quên.”

“Em chính là muốn cảm giác này, như thế để không bị cảm, chúng ta không thể không ôm nhau sưởi ấm, em cam đoan với anh,” Thịnh Dã lời thề son sắt, “Buổi tối này sẽ khiến anh cả đời khó quên.”

Đàm Trận cúi đầu sờ sờ ngực: “Nhiệt độ cơ thể anh có khi không giúp em tránh được bị cảm đâu.”

“Em có thể!” Thịnh Dã dang tay ôm Đàm Trận vào lòng, “Em trời sinh thể nhiệt!”

Sau đó cậu cảm thấy Đàm Trận cũng ôm lấy mình.

Bờ biển đen nhánh không một mảnh người, họ cứ như vậy ôm nhau dưới màn đêm, lẳng lặng ôm nhau một chốc, Thịnh Dã ngẩng đầu từ bả vai Đàm Trận, bỗng nhiên nhìn thấy bầu trời đầy sao, xán lạn vô cùng.

“Anh Đàm Trận, anh ngẩng đầu xem!”

Đàm Trận cũng ngẩng đầu, bị cảnh đẹp trước mắt làm cho kinh ngạc.

“Đã lâu rồi không thấy nhiều ngôi sao đến vậy.” Anh nói.

“Ở những nơi không có ánh đèn mới nhìn thấy được.” Thịnh Dã vừa nói vừa xoa gáy Đàm Trận, muốn cho anh thêm càng nhiều ấm áp.

Đàm Trận cúi đầu: “Em muốn cọ xát đến nóng sao?”

“Em đang nghĩ nếu như anh là gỗ, xem có thể nào tạo ra lửa được không.” Thịnh Dã nói xong, ánh mắt sáng lên, “Giống như một câu hai nghĩa nhỉ!”

“Hai nghĩa gì cơ?” Đàm Trận cười, “Em cọ anh ra lửa còn chưa đủ hả?”

Thịnh Dã nghiêm trang nói: “Anh Đàm Trận, em nói hai nghĩa là “đầu gỗ”, anh nghĩ đi đâu vậy?”

Đàm Trận sững sờ một chút mới chợt “À” một tiếng, một tiếng này nghe kiểu gì cũng không thấy xíu xiu thẹn thùng nào.

Trước kia anh ấy không như thế, nhưng ở cùng Thịnh Dã anh thả lỏng rất nhiều, nói cái gì cũng có thể bất chợt liên tưởng đến mấy chuyện bậy bạ.

Xung quanh vẫn rất tối, dù biển sao trời lung linh lấp lánh nhưng cũng không chiếu sáng được ban đêm duỗi tay không thấy năm ngón này, nhưng là… nói thế nào nhỉ, Đàm Trận không khỏi ôm chặt người trong ngực hơn một chút, anh nghĩ, những ngôi sao đó đều là minh chứng, là lý do để họ kiên trì bước tiếp. Vì ánh sáng, chẳng sợ nó tạm thời nhỏ bé chẳng đáng kể.

Bốn năm giờ liền, họ ngồi trên bờ cát, dựa vào nhau trò chuyện. Chỉ nói những chuyện linh tinh, dưới bóng đêm không nhìn rõ mặt nhau, càng thêm nhớ nhung giọng nói đối phương.

Thịnh Dã hỏi Đàm Trận nhẫn giá bao nhiêu, dương cầm giá bao nhiêu, Đàm Trận trả lời.

Thịnh Dã hồi lâu cũng không thốt được câu nào, một lúc lâu sau mới nói: “Anh mua những cái đó tốn nhiều tiền thế, nhận một vở kịch nói mới kiếm được chút chút thôi à.”

Đàm Trận nhàn nhạt “Ừ” một tiếng: “Nhân lúc bây giờ còn có tiền, sau này có lẽ không kiếm nổi nữa.”

“Sau này để em kiếm tiền,” Thịnh Dã nói, “Sau khi trở về em sẽ liều mạng kiếm tiền, để sau này về già chúng ta sẽ ngồi du thuyền du lịch vòng quanh trái đất, em sẽ bỏ tiền ra!”

“Được.” Đàm Trận nhẹ giọng đáp lời.

“Còn nữa, sau này anh đừng nhận lời của chú Giới nữa.” Thịnh Dã nói, “Tốn công vô ích.”

“Đạo diễn Giới Bình An…” Đàm Trận nói, “Chú ấy là đạo diễn trả cho anh nhiều thù lao nhất đời này, dù anh có nhận thêm một trăm kịch bản nữa của ông ấy cũng không trả hết.”

Thịnh Dã nghe hiểu, có lẽ giọng nói của Đàm Trận quá dịu dàng, mà màn đêm này lại phóng đại sự dịu dàng ấy lên, cậu nghe mà vừa chua xót vừa cảm động.

Cứ nghĩ rằng mấy tiếng đồng hồ sẽ rất lâu, nhưng hai người cứ dựa sát vào nhau như vậy nói chuyện phiếm, thời gian như biến thành một loại hưởng thụ, giống như đồ ăn nhẹ, một bát cháo nóng hổi trước mặt, có hương vị và độ ấm.

Bờ biển rạng sáng trừ họ ra không một bóng người, cứ thế hai người dựa vào nhau, cũng không cần lo lắng ánh mắt gì khác thường chiếu vào họ.

Thịnh Dã cảm giác bầu trời phía trước không còn tối đen như cũ nữa, có lẽ sắp sáng rồi. Đàm Trận nhìn dáng vẻ của cậu, nói: “Em nghe qua bài hát…”

Anh còn chưa nói xong, Thịnh Dã đã tiếp lời: “Vampire’s Sunrise?”

Đàm Trận sửng sốt một chút, rồi cười thoải mái, giơ tay ôm lấy bờ vai cậu: “Sao em lúc nào cũng đoán được thế?”

“Bởi vì rất giống chúng ta lúc này.” Là ma cà rồng không có cách nào sống dưới mặt trời, Thịnh Dã nghĩ thầm, thật đáng tiếc, nhưng cũng không khổ sở, “Sao đột nhiên anh lại nói đến cái này, anh muốn hát cho em nghe sao?”

Đàm Trận bất đắc dĩ: “Em biết anh hát không hay mà.”

Lúc không nhìn thấy rõ, nghe giọng Đàm Trận nói chuyện, Thịnh Dã càng thêm mê muội giọng nói dịu dàng nhã nhặn của anh, giọng nói như thế làm sao có thể khó nghe được?

“Lần sau chúng ta đến KTV hát suốt đêm, em dạy cho anh, tranh thủ đêm hội cuối năm tới anh không cần hát nhép nữa.”

Đàm Trận nói được, lại nói: “Vậy em hát cho anh nghe đi.”

Thịnh Dã chớp mắt: “Anh muốn nghe thật sao? Em hát không hay bằng Thiên Vương hàng xóm nhà anh đâu.”

“Anh biết,” Đàm Trận nói, còn rất hứng thú đẩy đẩy cậu, “Mau hát đi.”

Hết cách rồi, Thịnh Dã nghĩ thầm, anh đúng là ỷ vào việc em không từ chối được anh chứ gì: “Vậy… anh nghe tạm nhá.”

Nhưng bài hát này thật sự rất thích hợp với họ.

Có lẽ em hát không hay bằng bản gốc, nhưng tình cảm của em tuyệt đối sẽ không thua.

Cậu nhắm mắt lại, như nghe được tiếng nhạc đệm của dương cầm vang lên trong đêm đen —

“Đã nói

Đây là một đêm cuối cùng

Ngắm nhìn bầu trời đầy sao

Nói lời ly biệt

Rực rỡ

Đang trên đường

Vì ngày này

Tôi đã chờ

Mấy vạn năm

Ước nguyện quá nhiều

Duy chỉ có điều này là sự thật

Được ôm lấy người

Cho tôi ngọn lửa

Cháy mãi đến vô cùng

Tôi thấy tia sáng đầu tiên

Nhảy múa

Đẹp như cánh bướm

Chỉ vỗ một giây

Đã hừng hực thắp sáng

My night

Nói dối quá nhiều

Chỉ có lời này là sự thật

Tôi muốn khi mặt trời mọc

Sẽ được người nắm lấy tay

Nói người yêu tôi

Nói người yêu tôi

Đi lạc quá lâu, mộng khó tỉnh

Tôi còn nên bị ai đánh thức

Nếu không phải người

Ước nguyện quá nhiều

Duy chỉ có điều này là sự thật

Được ôm lấy người

Cho tôi ngọn lửa

Cháy mãi đến vô cùng

Nói dối quá nhiều

Chỉ có lời này là sự thật

Tôi muốn khi mặt trời mọc

Sẽ được người nắm lấy tay

Nói người yêu tôi]

Cậu hát xong, gió lại lớn, giọng hát ấy vẫn vang vọng gữa biển khơi mênh mông.

Không có cách nào không thần phục dưới chân thiên tài âm nhạc Salinger, nghĩ trên thế giới làm gì có ca khúc nào sôi nổi hơn, thích hợp hơn khi ngắm mặt trời mọc?

Ánh mắt Đàm Trận đắm đuối nhìn cậu, nói: “Hay lắm.”

Thịnh Dã cũng nhìn anh, bầu trời đã chuyển mình sang màu xanh, cậu có thể thấy Đàm Trận, không tự giác mỉm cười, nói với cha mình trên trời: Cha, cha nghe thấy không, lời thoại anh ấy nói trầm bổng như thế, chỉ có hai chữ “hay lắm” này mà anh ấy nói mê người đến vậy.

Cậu run rẩy cả người, có lẽ là vì phổi hít phải quá nhiều khí lạnh, Đàm Trận liền cởi áo khoác ra, khoác lên vai cậu. Thịnh Dã lại khoác cả chiếc áo ấy trùm sang vai Đàm Trận, hai người cùng khoác một chiếc áo, giống như hai chú chim rúc cùng một tổ.

Tiếng sóng biển càng lúc càng lớn, giống như một lời kêu gọi, Thịnh Dã cảm giác mặt trời sắp mọc rồi.

Vầng thái dương khoan thai đến muộn, một giây kia khi mặt trời nhô lên khỏi mặt biển, Thịnh Dã đột nhiên cảm động đến muốn khóc, ngồi trong bóng đêm đợi quá lâu mới có thể nhìn thấy ánh sáng rực rỡ chói lòa kia.

Tia sáng đầu tiên rơi trên trái đất, chiếu lên người họ, ai dám nói họ không quang minh chính đại?

Tay Đàm Trận bỗng nhiên trùm lên đôi mắt sắp rơi lệ của cậu, nói: “Không cần nhìn thẳng mặt trời đâu.”

Thịnh Dã kéo tay Đàm Trận ra, xoay người ôm lấy anh, cảm nhận được tay Đàm Trận cũng vòng lấy thắt lưng mình.

“Sao còn lạnh vậy chứ…” Thịnh Dã nhỏ giọng nói, che giấu tiếng khóc nức nở của chính mình.

Bàn tay Đàm Trận khẽ vuốt lưng cậu: “Mặt trời ơi, ông mau mau hiện rõ lên đi, ông còn không hiện rõ, bé cưng của tôi cũng bị đông cứng mất thôi.”

Thịnh Dã cười, lần đầu tiên cậu nghe Đàm Trận gọi mình là bé cưng, hai chữ ấy được Đàm Trận nói ra, mang theo một ý thơ mềm mại, không giống như cách gọi tình yêu của thế tục, mà càng giống như tên gọi của một bảo vật.

Vầng dương cuối cùng cũng ngoi lên toàn bộ, họ đắm chìm trong ánh ban mai rạng rỡ, cũng không biết là cảm nhận được độ ấm của ánh mặt trời xa vời hay là sự ấm áp từ nhau, hai người chẳng còn thấy lạnh như cũ.

Gió biển phất phơ thổi qua tóc mái Đàm Trận, anh nhìn mặt trời nhô lên, Thịnh Dã nhìn anh, ngắm được một hồi, Đàm Trận quay đầu mỉm cười với cậu. Thịnh Dã không nhịn được nghĩ, người yêu mình đẹp trai như vậy, u buồn trong mắt anh đến ánh mặt trời cũng không hòa tan được, ánh mắt chị Thang Đan kiểu gì vậy chứ.

Đàm Trận nắm tay cậu, đứng dậy nói: “Chúng ta đi một chút đi.”

Vì thế hai người bước chậm dọc theo bờ biển, nước biển từng chút từng chút một dâng lên, tiếng sóng biển lấp đi những ồn ào náo động của thế gian, thậm chí Thịnh Dã còn hy vọng giờ phút này trên thế giới chỉ có hai người cậu và Đàm Trận.

Cậu hỏi Đàm Trận: “Anh Đàm Trận, anh biết Thang Đan không?”

Đàm Trận gật đầu: “Biết, MC của Người tranh luận tốt nhất.”

“Hình như chị ấy không thích anh lắm.” Thịnh Dã nói, giọng nói của cậu tràn ngập sự không vui.

Đàm Trận: “Người không thích anh có rất nhiều.”

Thịnh Dã nghe giọng điệu anh giống như đã tập mãi thành quen, liền khổ sở: “Nhưng chị ấy lấy Salinger ra dẫm anh, nói anh không có nội hàm.”

“So sánh vơi Salinger, anh đúng là không có nội hàm mà.”

Thịnh Dã lắc đầu: “Nhưng nếu như chị ấy quen anh, tuyệt đối không thể nói như vậy.”

Đàm Trận hỏi: “Cho nên em cảm thấy anh đẹp trai hơn Salinger sao?”

Thịnh Dã lập tức gật đầu: “Tất nhiên rồi!”

“Thế còn so với Tùy Khinh Trì thì sao?”

Thịnh Dã hiếm khi suy nghĩ một hồi.

Đàm Trận dừng chân nhìn cậu, mày vô thức nhíu lại.

Thịnh Dã không nén được cười ra tiếng, nhón chân hôn anh, chân còn chưa nhón đến Đàm Trận đã phối hợp cúi đầu xuống, hôn xong Thịnh Dã mới nói: “Anh Đàm Trận, trên thế giới này không có ai đẹp trai hơn anh cả!”

Thẩm mỹ của mỗi người đều có điểm nút, mà với em, anh đã là điểm nút đó rồi.

Đàm Trận cười, nói: “Cảm ơn em.”

Thịnh Dã nói: “Hơn nữa thật ra em cũng không phải fan của Tùy Khinh Trì, cùng lắm chỉ được tính là người qua đường có thiện cảm thôi.”

Đàm Trận dừng lại, vẻ mặt lộ rõ sự kinh ngạc, một lúc lâu sau mới thở hắt ra: “Em không nói sớm, anh tốn rất nhiều tiền mời hắn đến hát bài hát kia đó!”

Thịnh Dã cúi đầu cười: “Vợ bé nhỏ lần sau đừng tiêu tiền lung tung nữa nhé.”

“Chỉ mỗi lần này thôi, tốt nhất em phải nhớ cả đời.”

Thịnh Dã nhìn vẻ mặt giận dỗi của Đàm Trận, cũng chẳng được bao lâu, rất nhanh đã trở lại vẻ dịu dàng săn sóc như cũ, Đàm Trận như thế nhiều lúc cũng khiến cậu đau lòng: “Em thật sự cảm thấy chị Thang Đan không nên nói anh như vậy, bọn họ đều không nên nói anh như vậy. Nhưng sau đó em nghĩ lại, nếu như họ nhìn thấy một anh chân thật như thế này, nhất định sẽ lập tức muốn đè anh, vậy thì vẫn thôi đi, em không muốn tranh giành anh với nhiều người vậy đâu.”

Đàm Trận cười: “Em tốt nghiệp ngành biên kịch đúng không.”

Thịnh Dã nhìn anh, nghĩ thầm, em nói như vậy anh còn chẳng thấy khó chịu chút nào, người dịu dàng như thế, lại phải chịu rất nhiều hiểu lầm, rất nhiều công kích, thật sự em rất đau lòng. Bọn họ không biết anh lớn lên trong hoàn cảnh thế nào, không biết anh phải chịu gánh nặng ra sao, không biết trong lòng anh có bao nhiêu sạch sẽ, bọn họ cái gì cũng không biết…

Bọn họ công kích anh, là vì họ không tin trên đời này còn có người như vậy, hoặc là vì họ hưởng thụ sự săn sóc của anh, cho đó là chuyện đương nhiên, cho nên bọn họ đều không xứng.

Cậu nói: “Chẳng qua, anh Đàm Trận, có nhiều lúc thật sự anh không quá giải phóng chính mình.”

Đàm Trận gật đầu, nói: “Em nói lúc trên giường sao?”

Thịnh Dã nhất thời đỏ mặt rần rần, cứng họng, không biết sao Đàm Trận lại lý giải đến cái chuyện kia rồi.

“Không phải sao?” Đàm Trận nhíu mày, “Vậy em nói anh không giải phóng lúc nào cơ?”

“Ví dụ như bây giờ này,” Thịnh Dã nói, “Anh có dám cứ như vậy vọt vào trong biển không?”

Đàm Trận ngẩn người: “Sao lại muốn vọt vào đó?”

“Không vì sao hết, làm gì phải có lý do chứ! Bây giờ em muốn chạy lên, đây là biển đó, anh nhìn xem những con sóng kia giang hai tay chạy đến chỗ chúng ta, anh không muốn nhào vào đó sao?”

Đàm Trận nhìn thấy ánh sáng lấp lánh từ trong mắt cậu, anh chính là bị ánh sáng như thế hấp dẫn, khi một giây kia nhìn thấy cậu đứng trên sân khấu.

Nước biển dừng bên chân bọn họ, Thịnh Dã dứt khoát đi lên vài bước, cởi giày, khom lưng vén ống quần, quay đầu lại nói với Đàm Trận: “Em đi trước làm mẫu cho anh này!”

Đàm Trận hơi mở lớn mắt, nhìn cậu một đường chạy vào trong biển, chạy rất nhanh, khi cơn sóng kia đánh vào đây, cậu liền dừng lại, giống như đón đầu hứng chịu công kích, nhưng gió biển vẫn đưa tiếng hét phấn khích của cậu đi xa, cậu như lấy ra khí thế không chịu thua, càng chạy sâu vào trong sóng biển, càng chạy càng xa, càng chạy càng ngập sâu.

Đàm Trận hô: “Đừng chạy xa quá!”

Tiếng sóng biển quá lớn, Thịnh Dã như là không nghe thấy, còn dũng cảm tiến tới. Ào một cái, nước biển phập phồng như muốn nâng cậu lên.

Đàm Trận thấy hơi nguy hiểm, gọi: “Thịnh Dã!!!” Dưới chân cũng nhanh nhẹn cởi giày ra, “Thịnh Dã, —”

Bóng dáng Thịnh Dã cuối cùng cũng dừng lại, cậu xoay người, phất tay với anh, nước biển vừa vặn chạm đến ngang eo.

Đàm Trận đã đi được vài bước, lớn tiếng nói: “Quá nguy hiểm, mau quay lại đây!!!”

Thịnh Dã nghiêng tai với anh, nói: “Gì cơ?!!”

Đàm Trận hơi giận, hô: “Em mà không quay về là anh giận đấy!!!”

Thịnh Dã đứng im không nhúc nhích.

Đàm Trận hô hấp dồn dập: “Anh thật sự giận đấy!!!”

Thịnh Dã đứng trong nước một lát, rồi nghe lời quay lại, đi vào bờ. Thẳng đến khi nước biển chỉ chạm đến bắp chân cậu, bỗng nhiên cậu dừng lại, nói với Đàm Trận ở bên cạnh: “A, giày!”

Đàm Trận nghe tiếng quay đầu lại, một chiếc giày Thịnh Dã tháo ra để trên bờ bị sóng biển cuốn đi, vừa vặn trôi qua trước mặt anh. Anh không suy nghĩ gì đã đi nhanh hai bước, muốn đuổi theo cơn sóng kia để nhặt giày, nhưng sóng lại cuốn càng nhanh hơn, anh đành trơ mắt nhìn chiếc giày ki bị cuốn vào sâu trong nước.

Thịnh Dã ngây ngẩn cả người, cứ thế nhìn Đàm Trận nhặt giày cho mình. Đôi chân thon dài, vài bước đã đi vào trong nước biển, một làn sóng đánh tới khiến cả người anh ướt sũng nhưng anh cũng không dừng lại, áo trắng trên người đã hoàn toàn bị ướt, dán trên cơ thể anh, mắt thấy sắp nhặt được chiếc giày kia rồi thì đột nhiên lại có một con sóng khác ập đến, giống như làm lễ rửa tội từ đầu đến chân cho Đàm Trận.

Bọt nước trắng xóa nở rộ trên người Đàm Trận rồi lại rời đi, hoàn toàn không còn nhìn thấy bóng dáng chiếc giày đâu nữa, Đàm Trận có chút buồn bã khom lưng chống tay lên đầu gối, đứng trong nước, mờ mịt nhìn biển rộng vô ngần.

Một Đàm Trận chật vật như vậy, nhưng lại sống động và đẹp trai đến thế, Thịnh Dã nhìn anh, gọi to: “Anh Đàm Trận!”

Lúc này Đàm Trận mới đứng thẳng dậy, quay đầu nhìn qua chỗ cậu, nước trên trán anh chảy xuống cằm, ngực anh phập phồng, biểu cảm bất đắc dĩ, miệng lưỡi mệt mỏi nói: “Anh không nhặt được…”

Thịnh Dã nói không có việc gì, đợi nước rút bèn đi đến chỗ anh.

Đàm Trận cũng đi đến chỗ cậu, hai người bước dần đến nhau, Thịnh Dã như cảm nhận được hô hấp trầm nặng của Đàm Trận sau khi đứng trước sóng nước cuộn trào, chân họ chạm vào nhau, sóng biển hôn lên mắt cá nhân hai người.

Thịnh Dã toan hạ lưng, muốn cuốn ống quần ướt nhẹp của Đàm Trận lên, còn nghịch ngợm mà vỗ vỗ bắp chân anh: “Bắp chân rắn chắc như vậy, bơi trong nước biển một chút đi nào.” Nói rồi còn búng tay một cái lên bắp chân Đàm Trận.

Đàm Trận nhíu nhíu mi, theo bản năng muốn thu chân về phía sau, nhưng bị Thịnh Dã giữ chặt, nói: “Đừng nhúc nhích.”

Cậu ngẩng đầu cười nhìn anh, nói: “Lần đó anh đến nhà em, em nói lúc nào em cũng làm bẩn anh, anh biết tại sao em lại nói vậy không?”

“Tại sao?”

Thịnh Dã nói: “Bởi vì từ hồi chúng ta còn chưa quen nhau, em đã làm bẩn anh ở trong mơ rồi.”

Đàm Trận sửng sốt, đôi mắt anh khẽ chớp giống như đang xác nhận câu nói “Còn chưa quen nhau”, sau đó cười rộ lên: “Vậy chúc mừng em, giấc mơ thành hiện thực rồi.”

Thịnh Dã cũng cười đến xấu hổ, rốt cuộc cậu vẫn nói ra, giấc mơ khó mở lời như vậy, cậu từng cho rằng nó mãi mãi sẽ chỉ là mơ, nhưng bây giờ đã có thể không chút gánh nặng nói ra với người trong mơ ấy.

Gió thổi bay tóc mái trước mắt cậu, cậu giơ tay muốn giữ chặt, cát cũng theo đó mà dính vào trên trán. Đàm Trận cúi người, dùng ngón tay mình lau đi từng chút một cho Thịnh Dã.

Thịnh Dã ngồi xổm trên đất, nhắm mắt cảm thụ ngón tay Đàm Trận lau lau trên trán mình, hỏi anh: “Sạch chưa anh?”

Đàm Trận ngừng tay, nói: “Để lại một chút đi, anh cũng muốn làm bẩn em.”

Thịnh Dã động lòng, mở mắt ra. Đàm Trận duỗi tay nắm lấy tay kéo cậu dậy, Thịnh Dã cũng đặt bàn tay mình vào trong lòng bàn tay Đàm Trận, rồi thành mười ngón đan xen với anh.

Bọn họ cởi giày, bàn chân trần trụi dẫm trên bờ cát tạo thành những dấu chân song hành. Ánh mặt trời rạng rỡ, bờ biển rồi sẽ có người đến, thời gian còn lại cho họ không nhiều lắm.

Thịnh Dã ngẩng đầu nhìn Đàm Trận bị nước xối cho ướt đẫm, nhớ ra có lẽ Đàm Trận chưa bao giờ tùy ý chơi đùa trước biển rộng như thế, che giấu đi tâm tình khổ sở, nói: “Sao cha mẹ anh lại có thể đối xử với anh như vậy? Cũng không cho anh được chơi đùa vui vẻ.”

Bọn họ sao có thể làm như thế…

Đàm Trận cười, như mang theo tiếng thở dài như gió biển.

Thịnh Dã nhìn mặt trời mới mọc: “Trước kia em luôn cảm thấy cha em đối xử với em đã đủ hà khắc rồi, nhưng em muốn nuôi Jackson vẫn cứ nuôi, muốn xem AV vẫn cứ xem, muốn đóng phim với anh vẫn cứ đóng. Hồi trước em luôn miệng nói cha em dùng quyền làm cha áp bức em, nhưng em cảm thấy, có lẽ là em dùng quyền làm con áp bức ông ấy thì đúng hơn. Đừng nhìn ông ấy hung dữ như vậy, chứ thật ra người cuối cùng thỏa hiệp vẫn luôn là cha em.”

“Cha em đối với em rất tốt.” Đàm Trận nói.

“Mẹ em đối với em cũng tốt, những lúc em và cha em cãi nhau, mẹ luôn lén đi an ủi em.” Thịnh Dã nói, nghĩ thầm, cho nên em thật sự không thể tin được, ngay cả trò chơi anh cũng chưa từng chơi qua, game online đã đành, chẳng lẽ trò chơi cầm tay anh cũng chưa chơi bao giờ sao? Em thà rằng anh không học dương cầm, không học nhị hồ nhưng được chơi Mario, được chơi Quyền hoàng.

“Lúc em nhìn thấy anh lần đầu tiên chơi Tín điều thích khách, bộ dáng vụng về đó, em đã nói với chính mình bằng mọi cách phải đưa anh đi trải nghiệm những trò chơi tốt nhất trên thế giới, em muốn bù đắp gấp bội cho những thiếu sót thời thơ ấu và niên thiếu của anh.”

Đàm Trận kéo tay cậu đi lên bờ, giọng mang ý cười, nói: “Thật cảm động mà.”

Thịnh Dã một bên cúi đầu nghịch nước dưới chân, một bên nói: “Em nói thật mà.”

Đàm Trận cảm thấy cậu như hất cả nước lên mặt mình, nghiêng đầu nhìn cậu nói: “Em làm được rồi mà, Nguy cơ sinh hóa, Tín điều thích khách* anh đều chơi thử, ngay cả GV anh cũng diễn qua rồi.”

*Đây là mấy game online bên Trung quốc

Đàm Trận nói dịu dàng như vậy, không có chút gì gọi là chế nhạo hay nói chuyện bậy bạ, nhưng Thịnh Dã nghe mà mặt vẫn nóng bừng, nếu là người quen nói chuyện 18+ là người khác có lẽ cậu sẽ không đỏ mặt, nhưng Đàm Trận quá chính trực.

Quần áo của họ đều ướt, cứ thế mà đi nhất định sẽ bị cảm. Cùng nhau ngắm mặt trời mọc rồi, hai người quyết định đi bộ một vòng rồi mới về khách sạn.

Trên bờ cát có không ít đá sỏi gập ghềnh, Thịnh Dã đi chưa được bao lâu đã cộm hết chân.

Đàm Trận dừng lại, cúi đầu nhìn bàn chân cậu: “Để anh cõng em.”

Thịnh Dã nhắc nhở anh: “Anh nghĩ kỹ rồi mới làm đó, em không phải con gái, rất nặng.”

“So với lúc đóng phim còn nặng hơn sao?”

“Khi đó em còn vì anh mà giảm mất vài kí lô đó anh trai!”

Đàm Trận cười: “Được rồi, lên nào.” Lại nói, “Anh trai cõng em.”

Giống như một giây kia anh thật sự trở thành Nghiêm Phi, giống như một giây kia Nghiêm Phi và Khổng Tinh Hà thật sự có kết cục tốt đẹp. Thịnh Dã nhìn sau lưng Đàm Trận, cậu không thuộc về Nghiêm Phi, mà thuộc về Đàm Trận, nhưng tấm lưng này lại là sự kết hợp của cả hai người.

Cậu không từ chối, ghé vào sau lưng Đàm Trận, Đàm Trận nâng hai chân cậu lên một chút, rồi cõng trên lưng.

Thịnh Dã vòng tay qua ngực Đàm Trận, hạ giọng nói: “Anh, em thích anh.”

Đàm Trận nghe hiểu, gật đầu nói: “Anh biết.”

Thịnh Dã dựa dầu vào vai Đàm Trận, nghiêng đầu nhìn ra biển khơi.

Thầm nói với người con trai có duyên với mình, có lẽ đang sống ở một thời không nào đó: Cậu nghe thấy không, Khổng Tinh Hà, anh trai của cậu cuối cùng cũng nghe được lời tỏ tình của cậu rồi.
Hết chương 107.