Hoắc Thiếu, Buông Tha Cho Tôi Đi

Chương 43: Để tôi nghĩ xem nên làm cách nào để tác thành cho hai người



“Tự tìm cái chết!”

Hoắc Mạc Sâm nghiến răng nghiến lợi, giọng nói như phát ra từ kẽ răng.

Vừa dứt lời, Hoắc Mạc Sâm nhảy đến trước mặt Trần Đông Thụy, dùng một cước đạp mạnh vào lưng của gã.

Nhưng điều này sao có thể phát tiết được sự căm hận trong hắn?

Advertisement

Hoắc Mạc Sâm đá một cái, một lực tấn công mạnh mẽ nện trúng bụng của Trần Đông Thụy.

“A----!”

Trần Đông Thụy đau đớn kêu lên một tiếng thảm thiết.

“Trần Đông Thụy, mày nghĩ mấy lời nói này của mày là khiến tao tức giận được sao? Gì cơ? Nói cho ngươi biết, Sở Vân chả là cái thá gì đối với tao cả, tao còn đang mong cô ta sớm chết đi đây!”

Hoắc Mạc Sâm nắm chặt nắm tay, gân xanh rắn chắc nổi lên đầy cánh tay.

Cheng-----

Lại một tiếng vỡ lớn vang lên, Hoắc Mạc Sâm cầm lấy chai rượu trên bàn đập vào đầu Trần Đông Thụy.

Chỉ trong gang tấc, thủy tinh nát vụn, mùi máu tanh nồng sền sệt nhất thời bay ra khắp nơi.

Trần đông Thụy bị một cú đó của Hoắc Mạc Sâm trực tiếp lăn trong đám vụn thủy tinh.

Cơn đau đớn sắc bén bao vây lại từ bốn phương tám hướng, Trần Đông Thụy cắn răng chịu đựng muốn thoát khỏi đống mảnh vụn thủy tinh kia.

Nhưng gã đã bị Hoắc Mạc Sâm đánh cho tơi bời hoa lá đến mức này rồi thì làm sao còn có sức lực gì nữa chứ.

Gã không thể đứng dậy được, hai chân vô lực xụi lơ khụy xuống.

Những mảnh vụn thủy tinh ở bên dưới lại giống như những mũi dao sắc liên tục cắm vào bàn tay, bắp đùi trên dưới toàn thân gã.

“Hoắc Mạc Sâm, có phải mày đang thẹn quá hóa giận hay không, đến người phụ nữ của mình mà còn không giữ được!”

Thậm chí lúc này gã còn dám dùng toàn bộ sức lực còn lại gào thét, bộ dạng hiện giờ giống như một con dã thú mất hết hồn vía.



Hoắc Mạc Sâm nhìn một Trần Đông Thụy như vậy, trong lòng chỉ thấy buồn cười.

Hắn giơ cao chân giáng một cú đá vào chiếc đầu đầy máu của Trần Đông Thụy, gương mặt hầu như phế bỏ của gã lúc này lại bị hắn dùng lực đay nghiến một chút.

“Trần Đông Thụy, hôm nay tao sẽ tác thành cho hai người bọn mày.”

“Ừm, để tao nghĩ xem phải tác thành cho hai người các ngươi kiểu gì đây?”

Hoắc Mạc Sâm ngạo nghễ coi thường nhìn chằm chằm Trần Đông Thụy và Sở Vân đang chật vật không ngóp đầu nổi ở trên đất, không còn gì có thể nhận dạng nổi.

Hơi thở của hắn càng trở lên hung ác, giống như là Tu La vừa chui ra khỏi địa ngục.

Trần Đông Thụy biết Hoắc Mạc Sâm hiện tại đang nóng giận vô cùng, cho nên gã cố ý bơm thêm: “Hoắc Mạc Sâm, mày xuống tay với tao là được rồi, sao lại giày vò người phụ nữ của tao làm gì?”

“Người phụ nữ của tao sao?”

Năm chữ này được Trần Đông Thụy cố gắng nhấn mạnh, ý tứ bên trong cực kỳ châm chọc.

Phải biết rằng Sở Vân và Hoắc Mạc Sâm từng là một đôi yêu nhau vô cùng nồng nhiệt.

Sở Vân bên này nghe thấy mấy lời đó thì không ngừng lắc đầu nguầy nguậy, phát ra những âm thanh ‘u..u’ khó nghe. Cô không thể làm gì được.

Hoắc Mạc Sâm lúc này lửa cháy dầu sôi, hắn đã tức giận đến cực điểm rồi.

Hắn nắm Trần Đông Thụy lên, hung hăng đạp cho gã một cước bay người, sau đó cứ một đấm lại đến một đấm, không có nửa điểm dừng lại.

“Răng rắc.”

Trần Đông Thụy có thể nghe thấy rõ ràng tiếng các khớp xương của mình bị gãy, cơ thể giống như bị xé toạc.

Gã sẽ bị Hoắc Mạc Sâm giết chết mất.

“Hoắc Mạc Sâm, nếu như tao chết, anh em của tao nhất định sẽ trả thù cho tao! Năm đó Sở Vân vì giúp tao mà đã nghĩ kế hãm hại mày, ba năm trước tao đã cho Sở Vân tất cả mọi thứ rồi, nếu như tao hay là Sở Vân chết ở chỗ này, thì video năm đó tao quay cùng với Bạch Tuyết Nhi nhất định chỉ trong một thời gian ngắn sẽ bị lan truyền trên mạng.”

“Hoắc Mạc Sâm, mày muốn Bạch Tuyết Nhi chết không.”

Trần Đông Thụy cười ha hả thành tiếng, nhưng giây phút gã cong môi lên thì mồm miệng cũng hộc ra máu tươi.

Gã mới không thèm quan tâm Sở Vân sống chết ra sao, gã chỉ biết bản thân mình không muốn chết.

“A, a….a….!”