Hóa Ra Bản Vương Mới Là Thế Thân

Chương 63



Hai tháng sau khi thế tử Võ An công mất tích, Tùy Tùy ở U Châu xa xôi mới nhận được tin tức.

Điền Nguyệt Dung trở về từ cửa hàng, mang theo tin hàm của cửa hàng son phấn Thường gia đưa tới từ Trường An —— mỗi tháng cửa hàng son phấn Thường gia đều sẽ gửi tin tức kèm theo hàng hóa tới U Châu.

Tùy Tùy xem lướt qua tin hàm một lần, ánh mắt dừng lại trên một thông tin trông như không mấy quan trọng: Thái Tử Phi từ sau khi dự tiệc ở biệt phủ của Đại công chúa liền triền miên trên giường bệnh.

Chẳng lẽ nàng ta có liên quan với Triệu Thanh Huy?

Ngay sau đó nàng liền cảm thấy mình suy nghĩ nhiều rồi, biểu muội trong ấn tượng của nàng chính là một thế gia khuê tú yếu đuối mong manh, trong mắt không chứa được nửa hạt cát. Đối với một nữ tử bần hàn có bề ngoài tương tự mình, có lẽ trong lòng sẽ chán ghét, hẳn cũng không đến mức diệt trừ cho sảng khoái. Huống chi người được Hoàn Huyên đặt trên đầu quả tim nhiều năm như vậy, phẩm tính chắc sẽ không kém.

Nàng vứt suy nghĩ này ra sau đầu, đưa bức thư cho Điền Nguyệt Dung.

Điền Nguyệt Dung lướt qua hai lần, kinh ngạc nói: "Thế tử Võ An công, chẳng phải là kẻ tìm tặc phỉ hạ thủ với đại tướng quân sao?"

Tùy Tùy gật đầu.

Điền Nguyệt Dung liếc nhìn sắc mặt Tùy Tùy: "Chẳng lẽ là Tề Vương?"

Tùy Tùy thần sắc như thường: "Hẳn là hắn."

Sau gần một năm từ đám cháy đó Triệu Thanh Huy sống rất tốt, Hoàn Huyên vừa hồi kinh không lâu liền mất tích ly kỳ, ngoại trừ hắn còn ai chứ?

Huống hồ thế tử Võ An công không phải người bình thường, thần không biết quỷ không hay trói hắn đi, chỉ có Tề Vương mới có bản lĩnh này.

Chỉ là ngay cả Tùy Tùy cũng có chút bất ngờ. Nàng đã đoán Hoàn Huyên cũng sẽ không thiện bãi cam hưu*, nhưng không đoán được hắn sẽ động thủ nhanh như vậy, càng không ngờ được hắn sẽ trực tiếp xuống tay với Triệu Thanh Huy.

(Ji: *Thiện bãi cam hưu - 善罢甘休 - không chịu để yên)

Điền Nguyệt Dung "Chậc" một tiếng, nửa đùa nửa thật nói: "Nhìn không ra đấy, tiểu Tề Vương cũng rất tình thâm ý trọng."

Tuy nàng là thân vệ của Tùy Tùy, nhưng hai người quen biết đã nhiều năm, trong lúc riêng tư càng giống bạn tốt, không có thượng hạ tôn ti gì, nàng thấy Tùy Tùy không để tâm chuyện ở Trường An thành, liền bắt đầu trêu ghẹo nàng.

Tùy Tùy liếc nàng một cái, nhàn nhạt nói: "Người như hắn có thù tất báo, trong xương cốt lại hung ác tàn nhẫn, Triệu Thanh Huy nhân lúc hắn xuất chinh duỗi tay tới Tề Vương phủ, dù cho hại ai thì hắn cũng không nuốt trôi nổi cục tức này."

Điền Nguyệt Dung nói: "Cũng có thể nói thế, cuối cùng hắn cũng thay người trút giận, đại tướng quân, người nói xem Triệu thế tử kia còn sống không?"

Tùy Tùy trầm ngâm một lát, gật đầu: "Hơn phân nửa không chết, dựa vào tính tình của hắn, giết người sẽ không giấu thi thể đi."

Điền Nguyệt Dung cười nói: "Đại tướng quân rất hiểu hắn đấy."

Tùy Tùy nhấc mí mắt lên: "Ngươi muốn nói gì?"

Điền Nguyệt Dung vội vàng thu lại nụ cười: "Không dám không dám, thuộc hạ lắm miệng."

Tùy Tùy nói: "Biết là tốt. Phía bên Thành Đức theo dõi sát một chút, đừng suốt ngày lo chuyện bao đồng."

Điền Nguyệt Dung nghiêm mặt nói: "Ngày hôm trước Tiết tặc lại dâng tấu chương lên triều đình, nhưng Hoàng đế còn đang do dự, thuộc hạ tra được gần đây Tiết tặc trắng trợn vơ vét của cải của người dân ở Ngụy Bác, cưỡng chế sưu cao thuế nặng, muốn lấy tiền tài châu báu hối lộ trọng thần và trung quan trong kinh."

Tùy Tùy như đang suy tư nói: "Đưa một tin cho Đoạn Bắc Sầm, bảo hắn phải lấy được bằng chứng Tiết Chất kết giao trọng thần và trung quan."

Điền Nguyệt Dung nói "Vâng", ngay sau đó lại cười đùa cợt nhả nói: "Thật ra ấy, thuộc hạ theo dõi Tề Vương cũng đâu tính là không làm việc đàng hoàng, tốt xấu gì người ta cũng thống lĩnh mười vạn Thần Dực Quân đấy."

Nàng dừng một chút nói: "Huống hồ thuộc hạ của hắn cũng tìm đến U Châu rồi, thời gian này thuộc hạ ra vào đều có người theo dõi."

Tùy Tùy tức giận nói: "Biết bị người ta theo dõi còn không cẩn thận? Sắp tới ngoại trừ cửa hàng ngươi ít tới nơi khác đi, binh doanh cũng đừng tới."

Điền Nguyệt Dung nói: "Thuộc hạ đã biết. Đại tướng quân, người nói người của Tề Vương khi nào mới di tản đây?"

Tùy Tùy nghĩ ngợi rồi nói; "Bọn họ đưa tin tức về Trường An, Hoàn Huyên nhất định sẽ cử thị vệ biết ta tới đây tra thử, sau khi tra xong thì cùng lắm quay lại bất ngờ, trước đầu xuân hẳn sẽ rút thôi."

Nàng nói xong nhìn ra ngoài cửa sổ, lớp băng dưới mái hiên lấp lánh, sáng trong như thạch anh.

"Nếu sự tình tiến triển thuận lợi, tháng Ba chúng ta nên trở về Ngụy Bác rồi." Tùy Tùy nói.

Điền Nguyệt Dung ra khỏi phòng, Xuân Điều đang trong đình viện, cầm chổi tre quét tuyết, nàng bước nhanh qua nói: "Trời rất lạnh, sao Xuân Điều tỷ tỷ không vào phòng cho ấm áp?"

Xuân Điều gác chổi lên tường, lau mồ hôi trên trán, cười nói: "Cả ngày sưởi ấm trong phòng, cơ thể khô nóng, trái lại ra ngoài hít vài ngụm khí lạnh lại thoải mái. Nguyệt Dung tỷ tỷ đã gặp cô nương nhà bọn ta rồi sao?"

Điền Nguyệt Dung đáp phải.

Xuân Điều ra lời mời: "Hôm qua cô nương mới nấu lạc tương, nếu Nguyệt Dung tỷ tỷ không bận về cửa hàng, ta múc cho tỷ một chén."

Điền Nguyệt Dung cười nói: "Không bận không bận, vẫn là Xuân Điều tỷ tỷ nghĩ cho ta, cô nương nhà ngươi chỉ biết đuổi ta đi làm việc."

Xuân Điều liền mời Điền Nguyệt Dung vào sương phòng ngồi, mình thì múc nước rửa sạch tay, múc hai chén lạc tương ra, rải thêm mứt cùng quả khô.

Điền Nguyệt Dung dùng muỗng khuấy lạc tương nói: "Xuân Điều tỷ tỷ mấy ngày này ở trong viện ngột ngạt lắm nhỉ?"

Xuân Điều nói: "Không sao, trời lạnh ra cửa không biết đi đâu. Hơn nữa thật sự muốn ra cửa cũng có thể đi vào địa đạo."

Tuy viện tử của bọn họ không lớn, nhưng ẩn chứa càn khôn, giữa hậu sảnh và hai phòng bên cạnh ẩn chứa một ám thất, bên dưới khố phòng có một địa đạo thông ra điền trang ngoài thành, cô nương nhà nàng thường ngày đi xuyên qua địa đạo ra khỏi thành, tập kỵ xạ, luyện đao kiếm ở thôn trang, người ngoài lại cho rằng chủ nhân là một thư sinh ốm yếu nhiều năm nằm trên giường, đóng cửa không ra ngoài.

Ban đầu Xuân Điều thường xuyên theo xe ngựa của Điền Nguyệt Dung đến cửa hàng, học cách thức mở cửa hàng buôn bán, bởi vì đoạn thời gian trước người của Tề Vương tìm tới U Châu, vì để phòng ngừa vạn nhất nàng liền không ra cửa.

Nàng nhìn Điền Nguyệt Dung, muốn nói lại thôi nói: "Nguyệt dung tỷ tỷ, ta có thể hỏi tỷ một chuyện không?"

Điền Nguyệt Dung cười: "Ngươi hỏi đi, đừng e dè như thế, nếu có thể nói thì ta sẽ nói cho ngươi, không nói được sẽ nói thẳng với ngươi."

Xuân Điều nói: "Nếu cô nương đã nghĩ đến Tề Vương điện hạ sẽ cử người tới tìm, vì sao không che giấu kỹ hơn, lại mở cửa hàng ở thị phường, còn để Nguyệt Dung tỷ tỷ dùng họ "Lộc"?"

Câu hỏi này nàng đã nghẹn trong lòng rất lâu, thật sự là nghĩ trăm lần cũng không ra, không nhịn được mà hỏi ra.

Điền Nguyệt Dung nói: "Ta còn cho là chuyện gì, việc này ngược lại chẳng cần giấu giếm gì, ta nói ngươi sẽ hiểu ngay thôi."

Nàng dừng một chút nói: "Tuy rằng bọn ta phóng hỏa rất sạch sẽ, nhưng dù sao giả cũng là giả, hai thi thể nữ kia thiêu đến mức không nhìn ra mặt mũi, người có lòng nhất định sẽ nghi ngờ, hơn nữa chỉ cần vừa tra sẽ biết tặc phỉ kia không phải bị Triệu thế tử diệt khẩu, vậy đám cháy đó do ai đốt? Ngay cả đại tướng quân cũng khen Tề Vương điện hạ các ngươi thông minh, tất nhiên hắn sẽ phát hiện không đúng, hoài nghi trong đó chỗ kỳ lạ, còn việc có tiếp tục tra hay không, vậy phải xem phân lượng của cô nương nhà ngươi trong lòng hắn rồi."

Điền Nguyệt Dung cười toe toét, nói tiếp: "Bản lĩnh của Tề Vương điện hạ nhà các ngươi, ngươi nghĩ cũng biết, nếu hắn quyết tâm muốn tra, mặc kệ trốn nơi nào, đều có thể tra ra được. Nếu không khéo trước khi bọn ta hồi Ngụy Bác để hắn tra ra nơi đặt chân, khó tránh khỏi thêm chuyện phiền phức, thậm chí có thể ảnh hưởng rất lớn đến toàn bộ kế hoạch của tướng quân.

"Cho nên so với việc cẩn thận trốn đông trốn tây, chi bằng lưu lại vài manh mối dẫn hắn tới tra, cứ như thế, chỉ cần gió vừa thổi cỏ vừa lay, bọn ta có thể có được tin tức trước, ngay cả khi nào bọn họ tìm tới đây đều nằm trong lòng bàn tay bọn ta, đương nhiên không cần lo lắng sợ hãi nữa."

Điền Nguyệt Dung ăn một muỗng lạc tương, nói tiếp: "Chỉ cần bọn họ đến tìm một lần, nơi này của chúng ta sẽ hoàn toàn an toàn, liền giống như đi tìm chìa khóa, ngươi tìm trong cùng một ngăn tủ không thấy, tìm hai lần không thấy, sẽ từ bỏ thôi, cũng sẽ không cùng một chỗ mà tìm đến tám lần mười lần."

Xuân Điều thông suốt: "Thì ra là thế."

Điền Nguyệt Dung lại nói: "Bọn họ tìm tới đây, phát hiện "Lộc cô nương" ở đây không phải người bọn họ muốn tìm, nghĩ lại một chút, sẽ càng cảm thấy bản thân nghĩ sai rồi, nếu thật là cô nương nhà các ngươi, dù thế nào cũng phải mai danh ẩn tích, sao còn dùng họ Lộc chứ, cứ như thế càng cảm thấy hết thảy chỉ là trùng hợp."

Xuân Điều gật đầu: "Nhưng hộ tịch của cô nương nhà chúng ta thì sao đây? Điện hạ có lẽ cũng tra ra là làm giả nhỉ?"

Điền Nguyệt Dung nói: "Hộ tịch là giả, Lộc cô nương xác thực có một người, chẳng qua mười năm trước nơi đó có phản tặc loạn, người nhà đó chạy nạn tha hương rồi."

Xuân Điều bừng tỉnh đại ngộ: "Cho nên cô nương đứng đầu một nhà hộ tịch trống. Nhưng nàng chưa từng ở trong núi Tần Châu, chỉ cần hỏi một hộ gia đình gần đó chẳng phải sẽ biết sao?"

Điền Nguyệt Dung nói: "Cô nương nhà ngươi tuy rằng chưa từng ở Tần Châu, nhưng có người khác thay thế nàng. Hộ gia đình gần đó chỉ biết có một nữ thợ săn sống một mình trong núi sâu, thỉnh thoảng xuống núi vào thôn dùng thú săn được đổi chút thóc gạo rau xanh, bộ dáng thanh tú làn da trắng nõn, mắt to mũi cao, sau đó cơ duyên xảo hợp được Thần Dực Quân cứu, lại không biết người được cứu đi căn bản không phải "Lộc cô nương" mà bọn họ biết."

Xuân Điều hiểu ra, người thay thế Lộc Tùy Tùy ở Tần Châu làm thợ săn ước chừng là nữ thị vệ như Điền Nguyệt Dung.

Nàng nói nhỏ: "Cô nương thật sự là mọi chuyện đều nghĩ chu toàn."

Điền Nguyệt Dung cười: "Có phải Xuân Điều tỷ tỷ cảm thấy điện hạ các ngươi có chút đáng thương hay không?"

Xuân Điều bị nàng đoán trúng tâm tư, có chút xấu hổ, chỉ là ngay sau đó lắc đầu: "Nếu cô nương nhà bọn ta thật sự là một nữ thợ săn, chẳng phải càng đáng thương hơn sao?"

Nếu Lộc Tùy Tùy không phải Tiêu Linh, rơi vào tay tặc phỉ không thể thoát thân, lúc này đã bị bán đến Lĩnh Nam, không biết đã phải chịu bao nhiêu khổ cực rồi.

Điền Nguyệt Dung vỗ vai nàng nói: "Không uổng công cô nương nhà ngươi mang ngươi theo cùng."

Nàng dừng một chút nói: "Có điều cô nương nhà ngươi cố ý để lại manh mối dẫn Tề Vương tới tra xét, là vì tốt cho hắn."

Xuân Điều khó hiểu nói: "Tại sao thế?"

Điền Nguyệt Dung nói: "So với việc để hắn ôm hy vọng cô nương nhà ngươi còn sống, chi bằng mạnh mẽ chặt đứt, cắt sâu vào miệng vết thương triệt để, để vết mủ chảy ra mới có thể chân chính khép lại."

Xuân Điều gật đầu như đã giác ngộ: "Cô nương nghĩ như thế sao?"

Điền Nguyệt Dung nhìn vẻ mặt nàng ngây thơ, không nhịn được xoa đỉnh đầu nàng, thở dài nói: "Xuân Điều tỷ tỷ cả đời không hiểu mới tốt, cô nương nhà ngươi chính là hiểu quá rõ rồi."

- --