Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy

Chương 449



“Hai vị không cần phải sợ, tôi là Cầu Tam Nguyên”.

Ở Kế Thành rộng lớn này, ai mà không biết Cầu Tam Nguyên chứ?

Tuy nhiên khi nghe thấy ba từ Cầu Tam Nguyên.

Đôi vợ chồng già này run lên vì sợ hãi, hai chân mềm nhũn ngã uỵch xuống đất.

Cầu Tam Nguyên nhíu chặt mày.

Ông ta đích thân dìu đôi vợ chồng già này đứng dậy.

Hỏi hai người về toàn bộ sự việc đã xảy ra bằng giọng điệu nhẹ nhàng.

Thì ra vợ chồng già này có một cô con gái đang trong độ tuổi thanh xuân.

Sau khi tốt nghiệp đại học, con gái vào làm việc ở một công ty lớn.

Hoàn cảnh gia đình vô cùng khó khăn.

Nhưng cách đây không lâu, con gái của bọn họ đột nhiên biến mất.

Sau nhiều lần nghe ngóng, hai vợ chồng cuối cùng cũng biết được con gái của họ có liên lạc với Cầu Thiên Sơn trước khi mất tích.

Cầu Thiên Sơn đưa con gái của họ vào một khách sạn.

Cuối cùng, con gái của bọn họ đã biến mất không một dấu vết.

Còn Cầu Thiên Sơn vẫn ung dung tự tại.

Đôi vợ chồng già này đã sử dụng tất cả các mối quan hệ mà họ có.

Tuy nhiên, khi người khác nghe thấy cái tên Cầu Thiên Sơn, bọn họ đâu dám nhúng tay vào nữa?

Bị ép đến bước đường cùng, bọn họ chỉ có thể đến trang viên tìm người.

“Sư phụ, lời của hai người này không thể tin được đâu!”

“Cậu chủ chỉ cùng cô ta ăn một bữa cơm thôi, bọn họ hoàn toàn không có đi khách sạn, hai người này rõ ràng là đến đây để ăn vạ mà”.

Cầu Tam Nguyên lạnh lùng nhìn đệ tử của mình: “Nghe lời của cậu như vậy, chắc là cậu biết bây giờ Cầu Thiên Sơn đang ở đâu đúng không?”

“Con....”, đệ tử ấp úng.

“Dẫn tôi đi!”

Khách sạn năm sao Đào Viên ở Kế Thành.

“Á!”

“Á!”

“Cầu xin anh, cầu xin anh tha cho tôi đi!”

“Tôi không thể chịu được nữa rồi!!”

“Cầu xin anh, tôi thật sự không chịu được nữa rồi!”

Trong phòng tổng thống của khách sạn.

Tràn ngập tiếng la hét và khóc lóc của phụ nữ.

Có một người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa.

Anh ta chỉ mặc quần, trên cổ tay cầm một cây nến đỏ dày cộm.

Trước mặt anh ta, có một người phụ nữ không mặc quần áo đang nằm rạp trên mặt đất.

Người phụ nữ như con bọ bị thiêu đốt, toàn thân cuộn tròn lại.

Người đàn ông đang cầm một cây nến đỏ trên tay, dí sát vào người người phụ nữ đó.

Cứ sau một hoặc hai giây, sẽ có một giọt nến nóng chảy xuống và cháy trên cơ thể người phụ nữ này!

Hung ác!

Xấu xí!

Biến thái!

Người đàn ông biến thái này.

Chính là đứa con trai ngoan trong mắt Cầu Tam Nguyên, Cầu Thiên Sơn.

Lúc này, một người đàn ông bên cạnh đưa một chiếc roi da cho anh ta.

“Thiên Sơn, nhìn bộ dạng cô ta đã trở thành như vậy rồi, làm thêm chút kích thích nữa đi”.

“Quất cô ta vài roi là sẽ cảm thấy vui ngay ấy mà”.

Cầu Thiên Sơn lập tức vất ngọn nến lên trên người người phụ nữ này.

khi người phụ nữ đang kêu gào thảm thiết, anh ta cầm roi quất mạnh vào người cô ấy.

Cuộn tròn!

Hét lớn!

Quỳ xuống!

Cầu xin!

Nhưng Cầu Thiên Sơn vẫn phớt lờ!

Càng đánh càng mạnh!

Vẻ mặt của Cầu Thiên Sơn càng lúc càng trở nên hung dữ.

Hai nhãn cầu của anh ta như thể sắp rơi khỏi tròng mắt.

Trong mắt anh ta lóe lên một tia sáng ác độc.

Anh ta hưng phấn.

Anh ra run rẩy.

Anh ta run rẩy trong hưng phấn.

Mỗi một lần gào thét.

Mỗi một lần cầu xin.

Mỗi một lần đau khổ.

Đều mang đến cho Cầu Thiên Sơn một cảm giác vô cùng sảng khoái.

Trong lúc đánh đập, anh ta bất ngờ dùng roi da quất vào cổ người phụ nữ rồi kéo đầu người phụ nữ này về phía mình.

Sau đó, hai tay dùng lực siết chặt cổ người phụ nữ này.

“Khụ! Khụ Khụ!”

“Cầu xin anh đừng giết tôi, đừng giết tôi!”

Cơn đau này.

Tiếng kêu này.

Khiến Cầu Thiên Sơn càng lúc càng phấn khích.

Tay anh ta quất roi càng lúc càng mạnh.

Khi người phụ nữ bị siết cổ đến mặt đỏ bừng, đau đớn đớn mức lưỡi thè ra.

“Bộp!”

Cánh cửa phòng tổng thống đột nhiên bị bật tung.

Cầu Thiên Sơn ngẩng đầu nhìn lên liền nhìn thấy khuôn mặt tức giận của Cầu Tam Nguyên.

“Dừng tay lại cho tao!”

Cầu Tam Nguyên như một cột cơn gió lạnh buốt thổi đến.

“Bốp!”

Ông ta tát mạnh vào mặt Cầu Thiên Sơn.

Cơ thể của Cầu Thiên Sơn lập tức bay ra và đập mạnh vào tường.

Cầu Tam Nguyên cởi áo khoác và khoác lên người người phụ nữ bị làm nhục ở trước mặt.

Ông ta bước từng bước về phía Cầu Thiên Sơn, nhìn anh ta bằng ánh mắt phẫn nộ.

Ngạc nhiên.

Bối rối.

Không thể hiểu được.

Và hơn hết là sự tức giận.

Cầu Tam Nguyên không bao giờ nghĩ rằng con trai mình lại có thể làm một việc độc ác còn không bằng loài cầm thú này!

“Bố nghe con nói đã, đây đều là do cô ta tự nguyện”.

“Là người phụ nữ này chủ động cầu xin con làm như vậy”.

“Cô ta nói làm như vậy sẽ khiến cô ta cảm thấy rất sung sướng...”

“Bốp!”

Lại một cái tát mạnh nữa.

Cầu Tam Nguyên nhìn Cầu Thiên Sơn bằng ánh mắt lạnh lùng: “Mày đã làm những chuyện này bao nhiêu lần rồi, mày rốt cuộc đã làm hại bao nhiêu cô gái vô tội rồi?”

“Bố, đây là lần đầu tiên, đây thật sự là lần đầu tiên!”

Ánh mắt Cầu Thiên Sơn hoảng loạn.

Vừa van xin lòng thương xót, anh ta vừa nhanh chóng chỉ tay vào người phụ nữ đang khóc lóc, nằm co ro ở bên cạnh.

“Đều tại cô ta! Đều tại cô ta khiến con trở thành như thế này!”

“Việc đến nước này rồi mà mày còn dám ngụy biện!”

Thấy Cầu Tam Nguyên định giơ tay lên.

Cầu Thiên sơn vội vàng ôm chặt lấy chân Cầu Tam Nguyên.

Vẻ mặt anh ta giống hệt với vẻ mặt của người phụ nữ vừa rồi.

Van xin.

Đau khổ.

Đáng thương.

Cầu Tam Nguyên mềm lòng, thở dài một hơi!

“Haiz!”

.......

Ở đại sảnh, trang viên Thiết Chưởng.

Cầu Tam Nguyên đang ngồi trên chiếc ghế chính bằng gỗ, nhìn người trước mặt với vẻ mặt nghiêm túc.

Lúc này, có hai người đàn ông đang đứng trong đại sảnh.

Bọn họ đến từ thủ đô.

Là thành viên của gia tộc Hậu Thị.

Sau khi Cầu Tam Nguyên trở về từ khách sạn, sắc mặt của ông ta luôn rất tệ.

Cầu Thiên Sơn đã giải thích rõ ràng lý do tại sao anh ta trở nên như vậy phần lớn là do Hậu Thư Hạo lôi kéo.

Hậu Thư Hạo thường đưa Cầu Thiên Sơn đi chơi cùng một số anh em của hắn.

Những cậu chủ nhà giàu ở Kế Thành đều do Hậu Thư Hạo giới thiệu.

Ngày thường, ngoài việc ăn uống vui chơi, họ còn làm những việc bẩn thỉu để đáp ứng một số nhu cầu biến thái của bản thân.

Khi Cầu Tam Nguyên đang nghĩ cách tìm Hậu Thư Hạo tính sổ thì gia tộc Hậu Thị đã cử người đến.

Người đứng đầu là Hậu Tông Vĩ, một nhân tài ưu tú của gia tộc Hậu Thị.

“Mấy người đến đây làm gì?”, Cầu Tam Nguyên lạnh lùng hỏi.

Hậu Tông Vĩ nói với Cầu Tam Nguyên: “Cầu lão gia, không biết ông đã từng nghe nói về tập đoàn Lăng Tiêu chưa?”

Đôi lông mày dài của Cầu Tam Nguyên hơi nhăn lại: “Chưa từng nghe”.

“Tập đoàn Lăng Tiêu đến từ Đông Hải, một thành phố nhỏ ở phía Nam”.

“Nó vốn dĩ chỉ là một xưởng gia đình nhỏ”.

“Nhờ giám đốc Hứa Mộc Tình chăm chỉ nỗ lực làm việc, bây giờ nó đã được mở rộng quy mô to hơn trước rất nhiều”.

“Giám đốc Hứa Mộc Tình cũng đã từ một một người nhỏ bé vô danh trở thành một nữ doanh nhân mạnh mẽ”.

“Gia tộc Hậu Thị chúng tôi có mối quan hệ rất thân thiết với tập đoàn Lăng Tiêu”.

“Lần này đến là nhận ủy thác của Hứa Hiếu Dương, chủ tịch tập đoàn Lăng Tiêu”.

Cầu Tam Nguyên nói: “Hai người Hứa Hiếu Dương và Hứa Mộc Tình mà cậu nói, tôi không hề quen biết, cũng chưa từng nghe qua, người tên Hứa Hiếu Dương này lại phái người đến đây để làm gì?”

“Thời gian trước, cậu chủ nhà chúng tôi khi nói chuyện với giám đốc Hứa Mộc Tình có nhắc đến con trai của ông”.

Nghe vậy, Cầu Tam Nguyên khẽ nhướng mày.