Hoa Minh Nguyệt Đứng Lại!

Chương 1: Quyết Đấu





Nhóm dịch: Sea***Bên ngoài một trung tâm thương mại của thành phố B, hai phe đang dàn hàng với khí thế hùng hổ, khiến người đi đường cũng phải nán lại xem.

Phải biết rằng, đây là một địa điểm mua sắm cao cấp, người ra người vào tấp nập, không giàu có thì cũng thuộc diện sang.

Chẳng biết ai lại dám to gan gây rối ở đây như vậy.“Hoa Minh Nguyệt, cuối cùng hôm nay tôi cũng “vồ” được cậu rồi.” Một cô gái thanh tú, mặc chiếc váy liền màu trắng.

Cô ấy dẫn đầu một phe, cất giọng yêu kiều, nhưng vẻ mặt lại rất ghê gớm.“Hoa Minh Nguyệt à?” Có người không khỏi hít vào một hơi, dè dặt hỏi: “Chính là cô cháu gái của chủ tịch Tập đoàn HCMC, người đứng đầu danh sách thừa kế tập đoàn sao?”“Không phải cô ta thì còn ai vào đây nữa.

Bố khỉ, chẳng phải cô ta đang ở trên lớp à, sao lại chạy ra ngoài rồi? Nếu tôi mà biết “bà tướng” này ở đây, tôi đã chẳng đứng xem.” Người được hỏi nhăn mày, chỉ muốn co cẳng bỏ chạy luôn.Những người vây xem đều hận không thể đưa tay che mặt, chỉ mong “bà tướng” kia không nhìn thấy mặt mình, đồng thời lấy làm hối hận, nếu biết trước thì đã không nán lại hóng hớt.

Những người nhát gan đã lặng lẽ rời đi, chỉ còn lại vài người quá tò mò, vừa ôm mặt vừa nhìn trộm, trông rất buồn cười.Một số người trong số họ không rõ sự tình, sau khi được bạn của mình phổ cập kiến thức “những chiến công vĩ đại” của Hoa Minh Nguyệt, cũng phải nhìn cô bằng ánh mắt kính nể, rồi cùng gia nhập đội quân “che mặt”.Hoa Minh Nguyệt, người thừa kế của Tập đoàn HCMC.

Trái ngược với cái tên giàu ý thơ của mình, từ nhỏ cô đã là một kẻ vô tích sự, chỉ ham chơi quậy phá, nghịch đủ mọi trò.


Hầu hết các gia đình quyền quý trong thành phố đều từng bị cô chơi khăm.

Ngặt nỗi, cô lại rất có chừng mực, khiến cho người ta không tiện nổi giận.

Không những thế, cô còn biết giả vờ ngoan ngoãn trước mặt các bậc cha chú, lại rất được lòng ông nội của mình.

Có chỗ dựa vững chắc, cô càng coi trời bằng vung, rành rành là một cô tiểu thư chỉ biết ăn chơi nhảy múa.Lúc này, cô tiểu thư quần là áo lượt đó không có tâm trạng để ý đến những người xung quanh, chỉ ngoáy tai một cách thô tục và nhìn người đối diện với vẻ khiêu khích: “Trần Hương Ngâm, sao cậu có thể dùng từ “vồ” ở đây được nhỉ.

Chẳng phải cậu luôn vỗ ngực tự xưng là thục nữ, con nhà gia giáo sao? Phải chú ý lời ăn tiếng nói chứ.”Hoa Minh Nguyệt có tình kéo dài giọng, rồi cùng với cô bạn phía sau phá lên cười.

Phải nói là trêu Trần Hương Ngâm rất vui.

Cô ấy rõ ràng là người tính nóng như hổ lửa, nhưng lại cứ muốn nhận mình là thục nữ gia giáo, mỗi lần bị cô kích động liền lộ rõ nguyên hình.“Cô…” Trần Hương Ngâm run rẩy chỉ vào cô, tức không thể tả.

Cô gái phía sau cô ấy vội vàng vuốt lưng giúp cô ấy ổn định hơi thở.

Một lúc sau, Trần Hương Ngâm điều chỉnh nét mặt, cố gắng mềm giọng nói: “Minh Nguyệt, sao cậu có thể nói vậy? Mình chỉ nhất thời nóng vội đấy thôi.

Mình tìm cậu suốt, mà cậu cứ tránh mặt mình mãi.

Khó khăn lắm mới gặp được cậu, mình quá xúc động nên mới cư xử thiếu chừng mực.”Bộ dạng đáng thương, hai mắt rưng rưng của cô ấy chỉ khiến Hoa Minh Nguyệt cảm thấy ghê tởm.

Bọn họ lớn lên cùng nhau, còn lạ gì nhau nữa, cô ấy bày ra dáng vẻ buồn nôn như này cho ai xem?Cô cau có xua tay: “Có việc gì thì nói mau, tôi đang bận.

Cậu đừng chưng ra cái vẻ mặt mẹ kế, nói mấy câu kỳ cục mà tôi chả hiểu gì nữa.


Nghe vừa khó chịu vừa gớm chết đi được.”“Hoa Minh Nguyệt!” Trần Hương Ngâm nghiến răng, mặt hầm hầm, vô thức tiến lên một bước, định xắn tay áo lên chửi rằng: Cậu thấy phát gớm sao, bà đây cũng phát gớm khi nói chuyện với cậu bằng giọng điệu đó đấy, được chưa?Thấy tình hình mất kiểm soát, người bạn phía sau vội kéo cánh tay Trần Hương Ngâm lại và nói nhỏ vào tai cô ấy: “Chị đừng quên mục đích của chúng ta.”“Mục đích cái rắm ấy.” Trần Hương Ngâm trừng mắt nhìn cô ta: “Nhìn cái cách dở tệ mà em đưa ra đi.

Chị đã bảo Hoa Minh Nguyệt không trúng chiêu này đâu, cứ để tự chị xử lý đi.

Hôm nay, nếu chị không dúi đầu cô ta xuống, còn ai dám công nhận chị Trần này nữa.”Sau đó, cô ấy ngó lơ ánh mắt muốn nói lại thôi của người bạn, mà đẩy luôn cô ta sang một bên, rồi hét to với Hoa Minh Nguyệt: “Hoa Minh Nguyệt, dám đấu một trận không? Hôm nay ai thua thì người đó phải mời các chị em mua sắm thả ga trong trung tâm thương mại.

Cậu dám không?”Bị khơi dậy lòng hiếu thắng, Hoa Minh Nguyệt lập tức tiến lên đối mặt với Trần Hương Ngâm, đáp lại: “Tất nhiên là dám chứ.

Nói đi, thi cái gì? Chị đây sẽ chơi tới bến với các em.”Cô vênh cằm, hết sức tự tin, vì từ nhỏ đến lớn cô chưa thua bao giờ.“Được.” Thấy cô đã cắn câu, Trần Hương Ngâm vui sướng, không chấp nhặt với cách xưng hô vừa rồi của cô: “Đi theo tôi!”Hoa Minh Nguyệt rất muốn biết rốt cuộc Trần Hương Ngâm định giở trò gì, liền đi theo cô ấy đến “đấu trường”.

Đám đông “khán giả” thấy thế cũng lặng lẽ theo sau, tính mạng tuy quan trọng, nhưng cứ thỏa mãn trí tò mò trước đã.

Vả lại, bọn họ thật sự muốn biết Trần Hương Ngâm lấy đâu ra can đảm lẫn tự tin để khiêu chiến với Hoa Minh Nguyệt, trong khi rõ ràng là cô ấy từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ thắng nổi cô?Đến nơi, mọi người đều “đứng hình” khi nhìn thấy món kem trước mặt.Khóe miệng Hoa Minh Nguyệt khẽ giật: “Cậu muốn thi trò này với tôi á?”“Phải!” Trần Hương Ngâm cười tươi như hoa, gật đầu nói: “Cậu không nhìn nhầm đâu, hôm nay chúng ta thi xem bên nào ăn được nhiều hơn.”“...”Hoa Minh Nguyệt cạn lời.

Cô nghĩ Trần Hương Ngâm có lẽ bị thứ gì đó kích thích, vì thế mới đưa ra trận so tài ngu ngốc này, đồng thời lại cảm thấy mình thật đần, so đo với kẻ dở hơi cũng kéo tụt cả phong cách của cô xuống.

Cô nguýt dài một cái, sau đó cầm bừa lấy một que kem: “Chúng ta bắt đầu luôn hả?”“Ừ.”Đôi bên bước vào trận đấu đầy căng thẳng và gay cấn.

Đây là món kem dành riêng cho những cô chiêu nhà giàu, vừa đẹp mắt vừa đắt tiền, với giá ba nghìn tệ (khoảng 10 triệu đồng) cho 100 gam.

Hội chị em bình thường không dám mua món kem này, bây giờ có cơ hội thưởng thức, đương nhiên là ăn như hổ đói.Có điều, dù sao họ cũng là các cô gái, ăn vài miếng đã lửng dạ, đôi bên gần như đã bỏ cuộc, chỉ còn lại Trần Hương Ngâm và một cô gái dáng người mảnh khảnh bên phe cô ấy vẫn tiếp tục “chiến đấu”.

Cô gái “bụng không đáy” ăn nhiều như thế mà vẫn không “xi nhê” gì.Hoa Minh Nguyệt nhíu mày hiểu ra rằng bản thân đã bị mắc lừa.

Trần Hương Ngâm không dám thắng cô một cách đường hoàng, bèn dùng đến cách này.


Thật hèn hạ!“Có chơi có chịu, cô Hoa của tôi ơi, lấy thẻ vàng ra đi!” Trần Hương Ngâm hả hê nhìn cô và chìa tay ra.Hoa Minh Nguyệt khịt mũi khinh thường, rút ra một chiếc thẻ ngân hàng, vứt cho cô ấy: “Chị đây chưa bao giờ nợ tiền ai nhé.

Nể tình cậu cho tôi xem một màn ghi hình trực tiếp của “bụng không đáy”.

Đây, cầm lấy, coi như là phần thưởng của tôi.”Giọng điệu bố thí đó khiến Trần Hương Ngâm tức không để đâu cho hết.

Cô ấy cầm lấy tấm thẻ vàng, cố ý huơ huơ nó trước mặt cô như muốn khoe khoang, còn cho câu: “Cậu có nói gì thì cũng chỉ là những lời sủa loạn của kẻ bất tài thua cuộc, không thể phủ nhận rằng tôi vẫn là bên thắng.”“Mới thắng được có một lần, vênh nỗi gì?” Hoa Minh Nguyệt cười khẩy, thật sự thấy chướng mắt với vẻ ngông nghênh của cô ấy.“Không không không.” Trần Hương Ngâm lắc ngón tay trỏ: “Không chỉ có một lần này đâu, sẽ còn có hàng nghìn hàng vạn lần chiến thắng đang chờ đợi tôi.

Ha ha, Hoa Minh Nguyệt à, cậu mà cũng có ngày hôm nay.”Hoa Minh Nguyệt lấy làm khó hiểu, cứ lạnh lùng nhìn Trần Hương Ngâm đang cười như điên.

Tuy nhiên, những người xung quanh lại nhìn cô ấy bằng ánh mắt đầy thương cảm, đây là bị áp bức đã lâu, chẳng dễ gì mới thắng được một lần, cho nên mới vui phát điên.“Nào, hôm nay chị Trần mời các em, cứ quẹt thẻ thoải mái trong trung tâm thương mại đi!” Trần Hương Ngâm hất hàm, giơ tấm thẻ vàng lên, khiêu khích nhìn Hoa Minh Nguyệt: “Minh Nguyệt à, mặc dù bên cậu thua, nhưng mọi người toàn chỗ chị em với nhau, cậu sẽ không giận lây sang họ, mà để họ đi cùng bọn tớ chứ?”“Tất nhiên là không rồi.” Hoa Minh Nguyệt tức đến nghiến răng nghiến lợi, Trần Hương Ngâm đã “mượn hoa cúng Phật” lại còn cướp người của cô.

Thật trơ trẽn.Mọi người không nghe thấy tiếng lòng của cô, tất cả đều vỗ tay hoan hô, nhất là bên phe của Trần Hương Ngâm.

Họ vây lấy cô ấy, hô vang: “Chị Trần ngầu quá đi!”Nhìn cô bạn cùng phe mình cũng hớn hở đi theo Trần Hương Ngâm để quẹt thẻ, Hoa Minh Nguyệt cảm thấy bị phản bội, tâm trạng sa sút, song không chịu tỏ ra yếu thế trước mặt người khác, vẫn ngẩng cao đầu ra vẻ thờ ơ rời khỏi đó.Bên ngoài trung tâm thương mại có hai hàng vệ sĩ mặc âu phục màu đen đang đợi cô.

Lúc nhìn thấy cô đi ra, người đứng đầu của bọn họ lập tức tiến lên đón.

Anh ta hơi khom người, cung kính nói: “Cô chủ, chủ tịch cho mời cô ạ.”“Ông tôi tìm tôi có việc gì?” Hoa Minh Nguyệt thầm hoảng hốt, nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh, còn liếc mắt nhìn xung quanh, tìm cơ hội để chuồn.“Chủ tịch không nói về điều đó, mong cô chủ đừng làm khó chúng tôi.”“Được, tôi đi thay quần áo rồi sẽ đến gặp ông ngay.” Hoa Minh Nguyệt có linh cảm chẳng lành, bèn cười gượng và lùi lại hòng chạy trốn.“Xin lỗi cô chủ, mong cô lượng thứ.” Vệ sĩ vừa nói xong liền ngăn cô lại: “Chủ tịch nói rằng cô chủ ranh như cáo, không thể để cô có bất cứ cơ hội nào, lấy bất cứ cớ nào để rời đi! Xin phép mạo phạm!”Nói đoạn, anh ta đưa cô lên xe với khí thế nhanh như chớp..