Hệ Thống: Tìm Chồng - Hảo Cảm Ân Ái

Chương 49: Thế giới 4



Thu Nhã vừa phát ra giọng nói thì ngay cả cô cũng giật mình nữa chứ huống hồ chi là Khánh Tường. Bởi vì không những giọng nghe rất ngọt ngào mà còn kèm theo cả hương thơm thanh khiết nữa. Khánh Tường vô cùng vui mừng, lập tức ôm chầm lấy Thu Nhã và hôn lên môi cô, làm cho Thu Nhã cũng giật mình sửng sốt.

Nhưng sau đó cô đã kịp thời lấy lại tinh thần, đẩy anh ra và nói:

- Đây không phải là lúc hôn nhau. Chúng ta mau tranh thủ tu luyện một chút đi. Nói không chừng có thể thăng cấp đấy.

Khánh Tường cảm thấy cô nói cũng có lý, nơi này linh khí dày đặc như vầy, không tranh thủ hấp thụ thì rất là uổng. Hơn nữa, nếu Thu Nhã tăng lên thêm một tầng nữa thì anh có thể ân ái với cô được rồi.

Thế là hai người ngồi xuống xếp bằng ngay tại chỗ để hấp thụ linh khí. Họ cũng không sợ gặp nguy hiểm bởi vì nơi họ ngồi là một hòn đảo nhỏ ở giữa hồ, Khánh Tường đã dựng một lớp kết giới xung quanh. Chỉ có người và linh thú có tu vi cao hơn anh mới có thể phá hủy được. Hơn nữa còn có hệ thống, chỉ cần có nguy hiểm đến gần thì Hắc Miêu và Miêu Linh sẽ báo cho họ biết. Hai người cứ thế tu luyện đến ngày thứ ba, lúc này Thu Nhã đã nhảy vọt lên Luyện Hư tầng chín sắp sửa đột phá lên Hợp Thể. Còn Khánh Tường cũng đã lên Độ Kiếp tầng bốn. Đúng là một bước nhảy vọt!

Trong lúc tu luyện thì Miêu Linh cũng đưa cho Thu Nhã bí kíp biến hệ thủy thành nước sôi và băng. Bởi vì nó yêu cầu cô phải đọc tên chiêu thức ra miệng cho nên bắt buộc cô phải biết nói là vậy.

Khi thời hạn đến, Khánh Tường vui mừng nói:

- Nhã! Chúng ta ra ngoài thôi. Bí cảnh sắp đóng lại rồi!

Nếu họ không nhanh chóng đi ra thì sẽ mắc kẹt ở lại đây. Mà theo Hắc Miêu và Miêu Linh nói, một khi bí cảnh đóng lại thì linh khí ở đây sẽ càng nén chặt hơn, lúc đó cơ thể họ có thể bị áp suất của linh khí làm cho nổ tung mà chết. Cho dù đã là Độ Kiếp cũng không ngoại lệ. Còn những linh thú sỡ dĩ có thể tồn tại ở đây đó là vì chúng đã được sinh ra ở đây, đây là nhà của chúng thì đương nhiên chúng sẽ không bị làm sao rồi.

Khánh Tường không chần chờ một giây lập tức bế Thu Nhã lên và hướng về phía cổng ra vào bí cảnh bay đi. Thật ra Thu Nhã cũng có thể bay được rồi nhưng dù sao cũng là Luyện Hư thì làm sao có thể bay nhanh như Độ Kiếp của Khánh Tường, cho nên để anh bế bay đi là nhanh nhất. Chỉ thấy một luồng sáng trắng xẹt ngang bầu trời, rồi sau đó anh và Thu Nhã đã xuất hiện bên ngoài cổng bí cảnh.

Những người khác cũng lần lượt bay ra ngoài. Trong đó Kim Ngọc thiền sư, Thủy bà bà và Mộc Uyển thì bình thường chắp tay chào Khánh Tường một cái, sau đó mạnh ai về nhà nấy. Họ phải đem chiến lợi phẩm về khoe các đệ tử nữa. Chỉ có mỗi Hắc Ám Ảnh thì hùng hùng hổ hổ chặn đường đi của Khánh Tường và Thu Nhã, hắn chỉ và Khánh Tường nói:

- Trúc Lâm! Trả thị thiếp và thủy âm đan lại cho ta.

Có nhiều người tu luyện khác hơi nhiều chuyện đều tò mò nhìn sang.

Thu Nhã vừa định mở miệng thì lại bị Khánh Tường ngăn lại, anh lắc đầu với cô, sau đó thản nhiên nói với Hắc Ám Ảnh:

- Ai là thị thiếp của ngươi? Còn thủy âm đan là cái quái gì?

Hắn Ám Ảnh không ngờ Trúc Lâm lại có thể nói như vậy. Đây không giống với tính cách của Trúc Lâm. Hắc Ám Ảnh hiểu rất rõ Trúc Lâm, một khi Trúc Lâm đã làm gì thì sẽ không bao giờ chối. Nhưng sao hôm nay lại khác lạ thế kia? Trúc Lâm cướp thị thiếp của hắn không nói, còn thủy âm đan được cất giấu ở một nơi chỉ có Độ Kiếp mới vào được. Vậy thì ngoài Trúc Lâm ra thì còn ai vào đó mà lấy. Thế nhưng sao Trúc Lâm lại chối chứ?

Khánh Tường đương nhiên đoán biết được Hắc Ám Ảnh đang nghĩ gì. Chỉ là anh là Khánh Tường không phải Trúc Lâm. Với những kẻ anh không ưa thì cho dù anh có làm anh cũng sẽ không nhận đấy. Có giỏi thì đưa ra bằng chứng đi. Mà cho dù bằng chứng có xác thực anh cũng sẽ nói là do hắn ngụy tạo được vậy. "Cái lưỡi không xương trăm đường lắt léo, cái môi không vành nó méo tứ tung" mà. Hắn làm gì được anh?

Hắc Ám Ảnh tức giận nói:

- Trúc Lâm! Ngươi chớ có quá đáng. Ngươi nói ngươi không lấy thủy âm đan ta cũng đành chịu, bởi vì ta không có bằng chứng. Nhưng mà thị thiếp của ta lại đang ở trong lòng ngươi, ngươi còn dám chối.

Quần chúng ăn dưa đều dồn ánh mắt vào Thu Nhã, bắt đầu xì xầm bàn tán gì đó. Khánh Tường chợt cười lớn:

- Ha ha ha… ngươi nói thật nực cười. Ngươi nói nàng là thị thiếp của ngươi thì là thị thiếp của ngươi sao? Vậy ta nói ngươi là con trai của ta thì ngươi chính là con trai của ta à?

Hắc Ám Ảnh tức giận:

- Ngươi….

Chỉ là sau đó hắn lại nói:

- Toàn bộ người của Hắc Ma Tông của ta có thể chứng minh, nàng chính là thị thiếp của ta!

Khánh Tường lại cười:

- Người của ngươi đương nhiên sẽ nghe lời ngươi. Làm sao mà tin tưởng được.

Thế nhưng, Hắc Ám Ảnh lại cười tà:

- Vậy thì hỏi nàng. Nếu nàng nói không phải thì tức là không phải.

Hắc Ám Ảnh cho rằng Thu Nhã bị câm thì làm sao nói được. Với lại hắn cũng nghĩ rằng nữ tử một khi đã bị ai phá thân thì sống là người của người đó, chết cũng là ma của người đó. Hắn không tin Thu Nhã dám ngang nhiên không thừa nhận. Nàng đã không còn trinh tiết thì liệu ai sẽ lấy nàng đây. Tuy nhiên, trong đám đông chợt có một trưởng lão bên Nhật Nguyệt Tông lên tiếng:

- Thanh Liên bị câm thì làm sao nói được. Hắc Ma giáo chủ, ngài đây là đang ép người…

- Người của Nhật Nguyệt Tông đương nhiên sẽ bảo vệ Trúc Lâm. Làm sao mà tin tưởng được.

Hắc Ám Ảnh trả lại lời vừa rồi Khánh Tường nói với hắn, làm cho vị trưởng lão vừa rồi nghẹn họng.

Tuy nhiên, Khánh Tường lại thản nhiên hỏi Thu Nhã:

- Nhã! Tên mặt nạ quỷ kia nói em là thị thiếp của hắn kìa. Có đúng vậy không?

Thu Nhã mỉm cười lắc đầu mở miệng:

- Ai là thị thiếp của hắn chứ. Nói năng bậy bạ…

Một giọng nói ngọt ngào như tiếng nhạc vang lên, đây là giọng nói hay nhất họ từng nghe. Cho dù là cô đang mở miệng mắng người ta thậm tệ cũng không thể làm cho người ta tức giận được. Hơn nữa khi cô vừa mở miệng lại có một mùi hương thoang thoảng toả ra, khiến tinh thần của người ta rất sảng khoái. Nếu không phải nhìn nhan sắc của cô khá bình thường và tu vi chỉ mới có Luyện Hư tầng chín thì họ còn tưởng cô chính là thiên tiên giáng thế nữa.

Ngay cả Hắc Ám Ảnh cũng sửng sốt. Cô chẳng những nói được mà giọng lại còn hay như vậy. Hoá ra là cô đã lừa hắn. Uổng công hắn tìm cô bấy lâu nay, chỉ mong có thể đem cô về cho cô một danh phận bù đắp lỗi lầm của hắn. Đáng ghét!

Hắc Ám Ảnh giận hoá cuồng, không thèm suy nghĩ gì nữa. Lập tức nhìn vào Thu Nhã lạnh lùng lên tiếng:

- Hừ… cô cho rằng như vậy thì cô có thể chối bỏ được cô không phải là người của ta sao. Cô đã bị ta phá thân thì suốt đời này cô chỉ có thể là của ta thôi.