Hệ Thống Hồng Nương

Chương 8






Chương 8


Nhất niệm thiện ác, cái gọi là độ thiện cảm, thực ra cực kỳ không ổn định. Khi Giang Lăng mới có được công năng kiểm tra độ thiện cảm thì có thử nghiệm qua, phát hiện độ thiện cảm mà hệ thống thiết lập chỉ là chọn lấy một giá trị ổn định mà thôi.


Nhưng độ thiện cảm là số âm, lại còn là -100, đây vẫn là lần đầu tiên Giang Lăng trông thấy.


"Trời ơi! Kí chủ, có phải anh làm gì có lỗi với người ta không?" Kinh thư run rẩy, "Độ thiện cảm một khi giảm xuống đến số âm thì thành độ thù hận rồi còn gì, con số này... đúng là cho dù có đem anh đi làm nhân trư cũng không đủ để tiêu tan mối hận trong lòng."


"Ta làm gì mi còn không rõ à? Ta gặp y mỗi một lần." Giang Lăng mượn động tác uống rượu mà kéo kinh thư xuống khỏi đầu mình.


Hệ thống bị vứt sang một bên, cằn nhằn cử nhử: "Hận đoạt thê? Thù giết cha giết mẹ? Hay là anh lừa tình cảm người ta? Lừa thân lừa tâm?"


"..."


Giang Lăng im lặng, quay đầu, mỉm cười với người bên cạnh.


Vì để chúc mừng nên Minh Hương đã bôi ít son cho cậu, trên môi ban nãy lại dính chút rượu, khi cậu nhếch môi cười khẽ, cả người đẹp rạng ngời dưới ánh đèn.


Người bên cạnh giật mình, trợn to mắt: "Ngươi cười tởm vậy làm gì?"


Toàn bộ hậu cung chỉ có một người nói chuyện thẳng thắn như thế, đối đầu với Giang Lăng như thế, chính là Lệ phi, những người khác ít nhiều cũng sẽ giả vờ ngoài mặt.


Sau đó Giang Lăng nghe thấy tiếng hệ thống.


[Độ thiện cảm của Lệ phi 1]


...Cô nương này chắc chắn là nhan cẩu.


Giang Lăng hơi hếch cằm lên, tự động làm lơ ánh mắt cảnh giác của Lệ phi, nhẹ giọng hỏi: "Người kia là ai?"


Lệ phi miễn cưỡng quay đầu đi, nhìn theo tầm mắt Giang Lăng.


Lúc này, thiếu niên kia đã vào chỗ. Ngoài dự liệu của Giang Lăng chính là, chỗ ngồi của thiếu niên kia còn cao hơn các hoàng tử một chút, sau khi ngồi xuống lập tức có người lôi kéo làm quen với y.


"Ngươi không quen à?" Lệ phi đầu tiên là sững ra, sau đó khinh thường hếch cằm lên, "Cũng phải, ngươi mới vào cung không lâu. Nè, vị này theo lý mà nói thì là cửu hoàng đệ của chúng ta, có điều sư phụ y là quốc sư tiền nhiệm Thanh Trần Tử, trước đây không lâu vừa mới tiếp nhận vị trí quốc sư."


Tiếng nói vừa dứt, Giang Lăng liền rót một hớp trà thay Lệ phi, đưa đến trước mặt Lệ phi như lấy lòng.


"Trông y tuổi không lớn lắm nhỉ?" Trong mắt Giang Lăng tràn ngập hiếu kỳ.


Lệ phi cúi đầu nhìn nước trà xanh bích trong suốt: "Chắc ngươi không bỏ thứ linh tinh gì vào chứ?"


Chén sứ trắng vốn đã đến đầu ngón tay Lệ phi lại vòng một vòng, bị Giang Lăng cầm về, Giang Lăng khẽ nhấp ngụm nước trà, trong miệng vương hương trà thơm ngát, mặt lộ vẻ ấm ức: "Giờ tin rồi chứ?"


Nói xong, đẩy đẩy trà ra trước mặt Lệ phi, Giang Lăng liền thấy người Lệ phi cứng đờ, nhìn chằm chằm vào chén sứ trắng như gặp đại địch.


[Độ thiện cảm của Lệ phi 1]


"Phụt."


Giang Lăng cười khẽ một tiếng, lấy chén trà lại một hơi uống cạn, cười híp mắt hỏi: "Thế nên, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì."


Sau một màn như vậy, Lệ phi cũng không dám ra vẻ nữa mà dịch dịch chỗ, nhẹ giọng bảo Giang Lăng: "Tiên đế tuổi già có nạp một vị Hồ cơ làm phi, phong làm Ngọc Cơ phu nhân, sau khi tiên đế băng hà, Ngọc Cơ phu nhân phát hiện có thai."


Đây vốn không phải bí ẩn gì, Lệ phi nói cũng chẳng kiêng kỵ, kể hết những gì mình biết cho Giang Lăng.


"...Thế là sinh ra vị này." Lệ phi len lén chỉ lên trên đài, "Nếu y đã là hoàng tử thì sau khi trưởng thành phải nên phong đất và phong hào. Nhưng Ngọc Cơ phu nhân là người Hồ, vị này có đôi mắt xanh giống mẹ..."


Lệ phi dừng lại, Giang Lăng nghe ra mấy phần không đồng tình trong câu nói còn chưa dứt nghĩa của nàng.


Hoàng thất chú trọng huyết thống, vị này có đôi mắt dị tộc rõ ràng, đãi ngộ chỉ cần nghĩ cái là biết.


"Sau khi Ngọc Cơ phu nhân qua đời, y không ai chăm lo, tự sinh tự diệt, mãi đến khi Thanh Trần Tử nhìn thấy y lập tức mừng rỡ, dẫn y đi xin bệ hạ, rồi nhận làm đệ tử cuối cùng."


Năm đó, khi lão hoàng đế vẫn còn là hoàng tử, vị đạo nhân thần bí này đã là quốc sư đương triều rồi, không chỉ chủ trì tế tự và cầu phúc hàng năm, thậm chí tiên đế còn vì hắn mà sửa một tòa cung vân đỉnh trong hoàng cung, làm chỗ ở cho quốc sư.


Sau đó Chiêu Dương đế đăng cơ, tôn kính Thanh Trần Tử còn hơn trước đây, chỉ cần Thanh Trần Tử mở miệng, bất cứ chuyện gì cũng sẽ cân nhắc.


Có thể nói, kinh qua hai vị đế vương, địa vị của quốc sư đã đặc biệt vô cùng.


Địa vị của Mai Cửu trong hoàng thất khá khó xử, sau khi trở thành đệ tử của quốc sư, lại khiến người ta nhìn thêm đôi lần. Thanh Trần Tử cực kỳ coi trọng tiểu đồ nhi này, dẫn y vân du tứ phương, mãi đến đợt trước mới trở lại, vừa về đã nói, đồ nhi của mình bản lĩnh đã giỏi hơn thầy rồi, mình không còn gì dạy được nữa, bèn thoái vị nhường hiền tài, trực tiếp truyền vị trí quốc sư sang tay tiểu đồ nhi.


Thế nên, Mai Cửu tuổi còn trẻ măng đã trở thành quốc sư một nước rồi.


"Đợt trước ta nghe lão thái giám trong cung nói, hồi đầu bọn họ gọi y là Cửu công tử."


Hồi đầu hoàng đế không thừa nhận cậu em này, y lại có huyết thống hoàng thất, đã không thể gọi Cửu hoàng tử hay Cửu vương gia, đành phải dùng cái danh xưng nước đôi Cửu công tử vậy.


Lệ phi nói nhiều như vậy thì nổi hứng, bèn hỏi: "Sao tự nhiên ngươi lại hứng thú với y vậy?"


Chưa chờ Giang Lăng trả lời đã đáp luôn: "Cửu hoàng đệ thông minh lắm, người muốn lấy lòng y rất nhiều nhưng chưa ai thành công cả."


"Ta đang nghĩ..." Giang Lăng ngắt màn tự lảm nhảm của Lệ phi, "Có phải ta đắc tội gì y không."


Lệ phi gật gật đầu: "Cái tính chỉ chọc người ta ghét của ngươi, có đắc tội y cũng không lạ."


"..."


Giang Lăng nghiêng đầu nhìn Lệ phi, sau đó nở nụ cười "quan tâm trẻ nhỏ".


[Độ thiện cảm của Lệ phi 1]


Sau khi biết đại khái thân phận của thiếu niên này, Giang Lăng bèn bưng một chén trà, giả vờ thưởng thức trà.


Lúc này, Mai Thiếu Hằng và hoàng phi Hàn Tố mới thong dong đến muộn.


Hai người họ cũng khá khiêm nhường, đến thẳng chỗ ngồi rồi ngồi xuống. Giang Lăng liếc sang, cái mặt đẹp trời sinh của Mai Thiếu Hằng lại không có biểu cảm gì, Hàn Tố thì tính tình thẳng tắn, chỉ có điều giờ mặt đen sì, cúi gằm xuống, chẳng nhìn ai, bực bội một mình.


Hàn Tố muốn hẹn Mai Thiếu Hằng đi thả hoa đăng, giờ xem ra là đụng phải ngõ cụt rồi.


Không, Giang Lăng nhìn độ thiện cảm 90 trên đầu Mai Thiếu Hằng, cảm thấy hai người chắc là cãi nhau rồi mới đúng.


...


Yến tiệc đêm thất tịch, vừa có thể gặp được thiên tử, lại trong không khí tuyệt vời như thế này, tần phi đương nhiên phải thể hiện hết những mặt đẹp nhất của mình ra trước mặt Chiêu Dương đế.


Bởi vậy, có tần phi thể hiện tài nghệ trợ hứng tại chỗ.


Tuy đủ loại sắp xếp này đều hướng về Chiêu Dương đế, chẳng liên quan gì đến tần phi "thiên kiều bá mị" như Giang Lăng, thậm chí trong mắt quá nửa hậu phi, Giang Lăng chính là hồ ly tinh chuyển thế. Nhưng điều này cũng chẳng cản trở Giang Lăng hớn hở xem.


Một khúc cầm vừa ngừng, tần phi ôm đàn ngọc không xuống đài ngay mà lại ngẩng đầu lên, lộ cần cổ trắng nõn nà, đôi mắt hạnh rơi xuống người Chiêu Dương đế, mỉm cười duyên dáng: "Bệ hạ, nghe nói Hi tỷ tỷ tài đức vẹn toàn, đến Liễu Đông tiên sinh cũng khen ngón đàn của tỷ tỷ, thần thiếp muốn mời tỷ tỷ chỉ bảo một hai."


Từ khóa của nữ phối ác độc—— cầm kỳ thư họa không gì không làm được, hoặc có thể nói ít nhất cũng có một ngón cực kỳ tinh thông.


Hệ thống la lên: "Mấy trò bị khiêu khích phải là của bên nữ chính chứ? 1 sao! 1 sao!"


Giang Lăng bị mấy tiếng tỷ tỷ kêu mà ong cả đầu, lại bị hệ thống làm ầm ĩ đến bực cả ruột. Đồng thời kiểm điểm trong lòng, son cậu tặng không đủ thơm, hay là gấm vóc tặng chưa đủ đẹp? Hay là thủ đoạn tán gái của mình vẫn chưa đủ?


Chiêu Dương đế ngạc nhiên, sau đó lộ vẻ mong chờ: "Hi phi, trẫm cũng muốn nghe nàng đánh đàn."


Ánh mắt của quá nửa mọi người đều dồn vào Giang Lăng, bao gồm Mai Thiếu Hằng, ánh mắt càng sáng rực lên, chỉ có vị thiếu niên quốc sư kia, hạ rèm mắt, vẻ mặt bình lặng.


"Vâng, bệ hạ." Giang Lăng nhoẻn miệng cười, thong thả đứng dậy đi xuống dưới đài.


Lệ phi đánh mắt với Giang Lăng, Giang Lăng không để ý đến nàng.


Rồi thấy Giang Lăng chầm chậm bước đến, cùng lúc dung mạo xinh đẹp và vẻ quyến rũ làm mọi người ngây ngất, mọi người cũng để ý đến sắc mặt của Giang Lăng, như một tờ giấy trắng xám.


Mới đi được đôi bước, Giang Lăng đã loạng choạng, sau đó đôi mày thanh tú cau lại, lộ vẻ nhẫn nhịn.


"Phụt——"


Trước mắt mọi người, Giang Lăng phun một ngụm máu ra, nhuộm đỏ cả phiến đá ngay ngắn.


Tần phi đối diện thẳng mặt với Giang Lăng kinh hãi nhìn cậu, không khí lắng lại, cả đại điện thoáng chốc chìm trong sự yên tĩnh chết chóc.


Trên khuôn mặt bình thản của Giang Lăng lại có mấy phần sắc máu.


"Bệ hạ."


Giọng mềm mại của thiếu niên vang lên, đánh thức Chiêu Dương đế, Chiêu Dương đế lập tức truyền triệu: "Mau truyền thái y."


Cung nga vội vàng đi lên đỡ Giang Lăng đang loạng choạng, Lệ phi hoảng hốt gọi "Ai bảo ngươi cậy mạnh", rồi đến cả tần phi mời Giang Lăng chỉ giáo cũng hỏi đầy bối rối: "Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ."


Giang Lăng ho mấy tiếng, vừa nôn máu ra vừa bình tĩnh cười đáp: "Giờ thì chưa sao, muội gọi thêm vài tiếng tỷ tỷ nữa, ta sẽ có sao ngay đấy."


Vị tần phi kia không hiểu hai cái đó có liên quan gì nhau, nhưng bị Giang Lăng dọa hoảng, sợ kéo cả mình vào nên ngơ ngác gật đầu.


Vì Giang Lăng như vậy mà xung quanh rối tung rối mù, đến tận khi thái y trực ban hôm nay bắt mạch cho Giang Lăng mới ổn định trở lại.


Mắt Đức quý phi lộ vẻ lo lắng, đồng thời bà kiểm điểm, "Cũng trách thần thiếp suy nghĩ chưa chu toàn, chưa nghĩ đến sức khỏe Hi phi, nếu biết sức khỏe Hi phi không tốt, chắc chắn sẽ không để muội muội phải mệt mỏi."


Chiêu Dương đế thì hỏi: "Sức khỏe Hi phi thế nào rồi?"


Thái y như không dám tin, mồ hôi lạnh ròng ròng trên trán, nhưng chậm chạp mãi không ra được kết luận.


"Thái y?"


Thái y lau mồ hôi, đang định mở miệng thì Giang Lăng chầm chậm rút tay về, cúi đầu trả lời: "Là lỗi của thần thiếp, sau... lần đó, đến giờ cơ thể vẫn chưa khỏe hẳn lại."


"Lần đó" tất nhiên là chỉ lần sảy thai.


Thái y thuận thang xuống ngay: "Hồi bệ hạ, sức khỏe Hi phi nương nương cần phải tĩnh dưỡng..."


Khi thái y đang cẩn thận nói, Minh Hương đột nhiên kinh hoàng la lên một tiếng, sau đó quỳ thụp xuống: "Nương nương, không thấy túi thơm cầu phúc đâu nữa."


Chiêu Dương đế cau mày, Minh Hương quỳ dập đầu, sau khi nghe thấy nhiều tiếng binh binh, Minh Hương mới ngẩng lên: "Bệ hạ có điều không biết, Phó thái y đặc chế thuốc cho nương nương, bình thường luôn để trong một chiếc túi thơm, nương nương phát bệnh một cái là uống một ngụm, đảm bảo sẽ dễ chịu hơn rất nhiều, nhưng giờ lại không thấy đâu nữa."


Câu nói sau cùng, Minh Hương run run giọng.


Khi mọi người đang nghi hoặc, Mai Thiếu Hằng ngẩn ra, trên khuôn mặt lo lắng của Hàn Tố lộ vẻ ngơ ngác.


Giang Lăng cúi đầu không nói năng gì, tựa như vô cùng khó chịu.


"Chính là túi thơm hôm nay ngươi đeo bên eo ấy hả?" Lệ phi dìu giang Lăng, hỏi.


Giang Lăng lại khụ một tiếng, Minh Hương liền vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, hôm nay có yến hội thất tịch, nương nương bèn mang ngay theo người."


Lệ phi đứng dậy, đôi mắt quét nhìn một vòng, cuối cùng rơi xuống người Hàn Tố.


"Tam hoàng phi, hôm nay lúc ta rời khỏi lầu Khất Xảo, nhìn thấy trên tay ngươi có cầm một cái túi thơm, ngươi có thể cho ta xem thử không?"


...Giang Lăng like cho Lệ phi thần support một cái.


Hàn Tố im lặng.


Lệ phi cười xùy: "Sao thế, làm việc khuất tất nên không có bản lĩnh thừa nhận à?"


Hệ thống khen: "Lệ phi đúng là máy bay chiến đấu trong các thể loại support!"


"...Đúng là ở chỗ ta." Hàn Tố móc tay vào trong ống tay áo, một chiếc túi thơm thêu gấm màu đỏ móc trên ngón út nàng.


Minh Hương lập tức xác nhận: "Tam hoàng phi, thiệt cho nương nương ta đối xử với người như vậy, người lại muốn lấy mạng nương nương sao?"


"Ta không hề!" Hàn Tố giải thích, "Là A Lăng tặng ta mà."


Giang Lăng tựa hờ vào lòng Lệ phi, giơ tay che mặt, nghe tiếng nói máy móc của hệ thống.


[Nhiệm vụ phụ hoàn thành, phần thưởng đã được cho vào túi đồ]


Kinh thư chân chó dụi dụi vào cánh tay: "Kí chủ, chúc mừng anh đã gần họa quốc yêu phi thêm một bước."


"Nữ phụ ác độc kiểu này cuối cùng đều không được chết tử tế."


"Đúng vậy đúng vậy." Hệ thống nói to, thành thật trả lời, "Giang Lăng uống thuốc độc mà chết, yêu phi đệ nhất bị treo trên cửa thành, phơi nắng bảy ngày."


Giang Lăng: "..."


"Cút!"


Lát nữa cậu còn phải minh oan cho Hàn Tố nữa... hố mình tự đào, có quỳ cũng phải lấp.