Hệ Thống Ép Tôi Làm Kiều Thê

Chương 55: 55




Tác giả: Kiều Lam
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, chính y cũng sửng sốt.
Giờ y chẳng qua chỉ là một phế nhân mà thôi.
Một phế nhân, sao có thể nói đến việc không chọc được, không trêu được cơ chứ, nếu không phải nàng tự nhiên không muốn giết y, còn cướp y vào phủ, giờ y đã tiến vào lần luân hồi kế tiếp.
Lê Nguyên Chiêu cũng không muốn suy nghĩ vì sao đời này nàng lại lựa chọn khác với quá khứ.
Không sống không chết, trong vòng luân hồi vô hạn, y đã sớm không biết mình là cái gì.
Sáng sớm hôm sau, Nguyễn Kiều vừa thấy Lê Nguyên Chiêu ở trên giường đã nhận ra có gì đó không đúng.
Tuy vẫn là trạng thái nằm ngay đơ không nhúc nhích, nhưng ngày hôm qua y còn có chút nhân khí, hôm nay lại không có một ít nào.
Y đờ đẫn nằm trên giường, giống như một thi thể biết thở, không cử động.
Nguyễn Kiều lập tức lộ vẻ buồn rầu.
Nếu nàng sớm biết y chỉ cần một đêm đã tự dẫm đạp mình thành vẻ tâm như tro tàn thế này, nàng tuyệt đối sẽ không để y ngủ một mình cho thoải mái, còn mình thì về phòng đâu.
Nguyễn Kiều tiến lên, ngồi bên cạnh y, quả nhiên, dù có sờ tay hay sờ mặt y, y cũng chẳng phản ứng.
Xem y mặc nàng muốn làm gì thì làm như thế, nàng bỗng có cảm giác quỷ dị như đang nghịch búp bê bơm hơi.
Vứt hình ảnh không thể miêu tả đột nhiên xuất hiện trong đầu đi, Nguyễn Kiều thở dài một hơi, "Không uống thuốc cũng không ăn cơm, chẳng lẽ ngươi thật sự nghĩ mình là tiểu tiên nam có thể phi thăng à?"
Nguyễn Kiều nói hai câu, thấy người trước mặt không chút phản ứng, cố ý bóp miệng y thành hình miệng vịt, nhéo hai cái, sau đó khom lưng hôn mạnh một cái, tiếng bẹp thanh thúy vang lên trong căn phòng yên tĩnh, khiến người ta muốn bỏ qua cũng khó.
Đám người Xuân Từ đứng sau bình phong nghe được, cả đám đều cúi thấp đầu, người tái mặt, người đỏ mặt.
Lê Nguyên Chiêu vốn dĩ thờ ơ đột nhiên mím chặt môi, quay mặt đi.
Nguyễn Kiều: "Phụt."

Có lẽ Nguyễn Kiều cười khiến Lê Nguyên Chiêu hơi bực, y không nhịn được vươn tay muốn đẩy Nguyễn Kiều ra, nhưng mà vì hai người cách nhau quá gần, y lại không nhìn thấy, bàn tay y trực tiếp đụng phải bộ ngực giữa Nguyễn Kiều và y.
Cảm xúc mềm mại từ mu bàn tay truyền đến khiến y khựng lại, một lúc lâu sau, y mới phản ứng lại, rút vội tay ra ngoài, khuôn mặt chết lặng như tử thi bỗng chốc đỏ thẫm.
Một người khởi xướng còn thẹn thùng hơn cả Nguyễn Kiều, vẻ ngượng ngùng trên mặt nàng lập tức tan đi.

Nàng bắt lấy cái tay phạm tội của Lê Nguyên Chiêu, hừ lạnh một tiếng, "Nếu ngươi còn tiếp tục giả chết, ta có lý do hợp lý để nghĩ rằng, vừa rồi ngươi cố tình chiếm tiện nghi của ta!"
Lê Nguyên Chiêu: "!"
Nguyễn Kiều lấy tay y vỗ lên sườn mặt gầy ốm của chính y, "Được lắm, ngày thường giả bộ bị bắt ép phải chịu đựng mặc ta chiếm tiện nghi, trên thực tế trong lòng ngươi lại giấu suy nghĩ bất kham này!"
Lê Nguyên Chiêu: "......"
"Ta......! Không......" Y há miệng thở dốc, chịu đựng mùi máu tươi trong miệng, gian nan cãi lại vì mình, nhưng mà nói được hai chữ đã là cực hạn của y, cổ họng y đau đớn như bị xé nát, vừa rát vừa đau, giống như vừa nuốt một cái đinh vào.
Y không nhịn đương nghiêng mặt ho khan, ho một hồi lâu, nuốt xuống hỗn hợp máu tươi và nước bọt.
Nhưng mà y đã trả giá lớn như vậy, Nguyễn Kiều vẫn không buông tha y.
Còn không thuận theo, tóm lấy cái tay là đầu sỏ gây họa của y, chỉ trích: "Ngươi không cái gì mà không, ngươi còn không chịu thừa nhận! Cái tay ta đang bắt được chẳng lẽ là biến ra chắc?"
Giọng Nguyễn Kiều tuy mềm mại, nhưng là hung dữ lên thì cũng cực kỳ dữ.
Nguyễn Kiều bị nàng hung dữ, hận không thể tát mạnh chính mình một cái.
Vì sao lại muốn đẩy nàng, dù sao nàng muốn làm gì thì y cũng không cự tuyệt được, đạo lý này y đã thấy rõ hôm qua rồi, không phải hay sao?
Vì sao y lại luẩn quẩn trong lòng như vậy chứ?
Không đúng, vì sao nàng không giết y giống như những lần luân hồi trước? Nếu y đã chết, vậy sẽ không phải bị tra tấn như bây giờ.
Y đột nhiên cảm thấy, có thể bị nàng đánh chết lúc vừa gặp mặt dường như là một chuyện rất hạnh phúc......
Rốt cuộc y đã làm sai điều gì? Ông trời cảm thấy mấy đời y chết chưa đủ thảm nên đời này đổi cách tra tấn y à?

Nguyễn Kiều thấy vẻ mặt y dại ra, lại không phản ứng nàng, tức khắc chớp mắt, đột nhiên nằm trong lòng y bật khóc, "Ngươi không chịu thừa nhận thì thôi, ngươi lại không để ý đến ta!"
Còn chưa kịp bắt đầu tự chán ghét bản thân, Lê Nguyên Chiêu đã bị tiếng khóc của Nguyễn Kiều làm cho da đầu tê dại.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, y căn bản không biết vì sao Nguyễn Kiều lại khóc.
Rõ ràng người luôn bị chiếm tiện nghi là y, vừa rồi y cũng không cố ý.
Lê Nguyên Chiêu há miệng muốn nói chuyện, nhưng cổ họng lại cực kỳ đau đớn, hoàn toàn không phát ra được bất kỳ âm thanh gì.
Hơn nữa còn cả chuyện ô long vừa rồi, y không dám lộn xộn nữa.

(Ô long: nhầm lẫn hoặc sai sót không mong muốn)
Y tiếp tục nằm trên giường như một khúc gỗ.
Mà người nằm khóc thút thít trên người y dường như không biết mệt, khóc mãi không ngừng, Lê Nguyên Chiêu cảm thấy đầu tóc của mình sắp dựng thẳng lên hết rồi.
Y không nhịn được hồi tưởng, có phải y thật sự đã làm gì sai rồi không?
Vừa rồi rõ ràng là y không cẩn thận đụng vào nàng......!Đó là vì nàng luôn làm ra một vài hành động khác người, nhưng mà thân thể của cô nương người ta cũng không phải một ngoại nam như y có thể tùy tiện đụng vào, sao y có thể nghĩ phải giải vây cho chính mình ngay sau khi làm sai chứ?
Danh tiết quan trọng với một cô nương như vậy, y thực sự đã đường đột người ta, vì sao không xin lỗi trước?
Trong đầu Lê Nguyên Chiêu đều là tiếng khóc hu hu của Nguyễn Kiều, nhất thời y cảm thấy đầu mình sắp bị tiếng khóc của Nguyễn Kiều đốt cháy, suy nghĩ rối như một cuộn len.
Y không kịp suy nghĩ quá nhiều, chỉ muốn làm nàng dừng lại trước.
Nhưng y lại không thể nói chuyện.
Lê Nguyên Chiêu do dự một lát, cuối cùng vẫn không chịu được tiếng khóc của nàng, cẩn thận vươn tay đụng vào mái tóc của nàng trên vai mình, sau đó mới lạ nhưng nhẹ nhàng vuốt lông trấn an.
Nguyễn Kiều đang giả khóc hu hu hu, thấy mày y nhíu chặt, khóe miệng nàng cong lên.

Nguyễn Kiều đợi một lát, mới dần dừng khóc dưới sự trấn an của y.
Nàng hít mũi, túm xiêm y trước ngực của y, cố ý dùng giọng hư trương thanh thế: "Ta mặc kệ, lúc trước tuy ngươi không thể nói chuyện, nhưng ngươi cũng không bị thương đến mơ hồ không rõ, lúc ta bảo ngươi lấy thân báo đáp, rõ ràng ngươi có cách khác từ chối ta, nhưng ngươi không có, vậy chứng tỏ ngươi cam chịu.

Hơn nữa ta còn bị bệ hạ quở trách mới mời được ngự y tới trị liệu cho ngươi, còn đào rỗng dược liệu quý báo trong phủ cho ngươi, ngươi còn vừa sờ soạng ta......!Ô."
Lê Nguyên Chiêu cũng không biết vì sao động tác của mình lại nhanh như vậy, còn chuẩn xác bịt kín miệng nàng.
Cảm nhận được hơi thở ấm áp phả vào lòng bàn tay, y mới nhận ra mình đã làm cái gì.
Lê Nguyên Chiêu cười khổ, y thực sự sợ nàng.
Thật ra tay y cũng không có sức lực gì, sao có thể ngăn được Nguyễn Kiều nói chuyện, nhưng chỉ cần đạt hiệu quả là được, nàng cũng không nhất định phải nói ra.
Dù sao nàng cũng không phải người mặt dày đến mức vô cảm.
Kéo tay y xuống, Nguyễn Kiều dùng ngón tay mềm mại của mình đan xen với tay y, sau đó nhẹ nhàng lay động, "Ngươi không cho ta nói, vậy ta không nói, nhưng mà, ngươi đã đồng ý sẽ lấy thân báo đáp ta đúng không?"
Toàn bộ sự tập trung của Lê Nguyên Chiêu tựa như đều tập trung lên mười ngón tay đan của y và Nguyễn Kiều, nghe nàng nói vậy, y hơi cứng đờ rồi mới chần chờ nhìn về phía Nguyễn Kiều.
"Chẳng lẽ ngươi không muốn?"
"......"
Lê Nguyên Chiêu đương nhiên không muốn, không nói đến việc mỗi đời y đều chết trên tay nàng, dù không như vậy, một Công chúa không quen không biết lại cướp y từng trên đường cái về phủ, chỉ cần là người có đầu óc bình thường đều sẽ không muốn đồng ý đấy, được không hả?
Nhưng nghe giọng nói sâu kín của Nguyễn Kiều, Lê Nguyên Chiêu cực kỳ chần chờ, nhưng cuối cùng hắn vẫn gật đầu theo bản tâm.
Kết quả, giây tiếp theo, y lại nghe được tiếng nghẹn ngào!
Lê Nguyên Chiêu: "!!!"
Trưởng công chúa Tây Triều này làm từ nước à?
Nghĩ đến việc mỗi ngày sau này đều phải đối mặt với Nguyễn Kiều như vậy, mặt Lê Nguyên Chiêu cũng nứt toạc.
Đặc biệt là khi nghĩ đến việc, nếu y chết, mỗi lần luân hồi sau đó đều biến thành thế này, Lê Nguyên Chiêu cảm thấy hãi hùng khiếp vía!
Lê Thái tử từ nhỏ đã giúp phụ hoàng xử lý triều chính, trừ sự thật mỗi lần luân hồi đều phải chết ra thì không gì không xử lý được, ôm Nguyễn Kiều đang nhỏ giọng khóc nức nở trong lòng, lần đầu tiên muốn lớn tiếng gọi phụ hoàng có vô số bóng hồng trong hậu cung tới cứu mình!

......! Lê Nguyên Chiêu cuối cùng bị ép bán mình, à, không đúng, là lấy thân tương hứa, bị Nguyễn Kiều sai người đưa lên xe lăn đẩy ra khỏi phòng, ánh mặt trời ấm áp phủ lên người y, tuy y không nhìn thấy, nhưng sau khi trải nghiệm khả năng khóc lóc cực kỳ bi thảm của Nguyễn Kiều, đột nhiên y cảm thấy như cảm nhận được cảm giác còn sống.
Y không biết Nguyễn Kiều muốn đẩy mình đi đâu, xe lăn nặng nề bị đẩy qua mặt đá xanh, người phía sau đẩy xe cho y không phải tôi tớ trong phủ công chúa, mà là chính Nguyễn Kiều.
Tiếng bước chân của nàng rất nhẹ, mùi hương ngọt dịu kia vẫn luôn quanh quẩn bên người y.
Lê Nguyên Chiêu không nhớ được mình đã bao lâu không thấy ánh sáng, nhưng trong buổi sáng bình tĩnh như vậy, y lại cảm giác được sự bình yên đã lâu không thấy.
Y không nghĩ gì, cũng không muốn nghĩ gì, chỉ ngơ ngẩn nhìn về phía trước, trong lòng trống rỗng.
Bỗng, xe lăn dừng lại, y cảm giác được người phía sau nhẹ nhàng vươn người qua.
Lê Nguyên Chiêu sửng sốt.
Nháy mắt, cánh tay mềm mại quấn quanh cổ y, rũ trước ngực y, y nghe được tiếng Nguyễn Kiều cười khẽ bên tai, "Ngửi thấy không? Là mùi hoa quế đấy."
"Trước kia ta luôn cảm thấy mùi hoa quế quá nồng, mỗi lần đến thu, mùi của nó khiến người ta đau đầu, vẫn luôn muốn cho người chặt đổ cây hoa quế này.

Nhưng giờ, ta cảm thấy may mắn vì mình đã không làm vậy.

Bởi vì như vậy, ngươi cũng có thể nhìn thấy phong cảnh trong mắt ta."
Thân thể Lê Nguyên Chiêu đột nhiên run lên.
Nguyễn Kiều hôn nhẹ lên sườn mặt y, "Vậy nên sau này, chúng ta cũng thường tới ngắm phong cảnh như vậy được không?"
Giọng nói Lê Nguyên Chiêu khàn khàn, gian nan phát âm thành tiếng, "Đi......"
Nguyễn Kiều có chút kinh hỉ, không ngờ hôm nay y có thể nói được nhiều chữ như vậy, có phải có nghĩa là y sẽ nói được tự nhiên sớm thôi không?
Nàng mỉm cười, cổ vũ, "Ừ?"
Lê Nguyên Chiêu ho khan một lát, gian nan bật ra hai chữ, "......!Đi......!Mau!"
Tác giả có lời muốn nói:
Lê Nguyên Chiêu: Ta dị ứng phấn hoa!.