[Harry Potter][Đồng Nhân] Tương Ngộ Tại Hogwarts

Chương 52: Giám ngục



------------------------------------------

Beta: Vũ Minh Nguyệt

------------------------------------------

Mây đen chờn vờn trên lâu đài Hogwarts, thỉnh thoảng lại giật sấm chớp đùng đùng, gió thổi đập mạnh vào cửa kính và mấy vách tường.

Mặc dù là ban ngày, nhưng trong nhà ăn thắp lên không ít nến, một tia sấm lại chiếu xẹt qua nhà ăn. "Tớ cảm thấy quyết định không đi xem thi đấu Quidditch là một chuyện vô cùng sáng suốt." Ann thong thả cắt lòng đỏ trứng đã chín ra ăn.

Fanny uống một miếng sữa bò, nghiêm túc đáp lời "Trận đấu Quidditch sẽ không vì tí mưa nhỏ này mà bị hủy bỏ, hơn nữa ..." Fanny ý bảo Ann nhìn qua chỗ Pansy, Greengrass, bọn họ đang lén lút nhìn Cedric bên dãy bàn ăn Hufflepuff, nhỏ giọng bàn tán "Không chỉ mỗi mình tớ mong chờ trận Quidditch sắp tới."

"Ừm, cậu nói cũng đúng. Vậy chúc mấy cậu đừng bị mưa rơi xối xả..." Tuy rằng cô cảm thấy chuyện đó khẳng định sẽ xảy ra.


Ăn sáng xong, Ann đem sách tới thư viện, đem vài quyển sách về lịch sử phép thuật thời Trung Cổ trả lại, sau đó còn mượn thêm mấy cuốn liên quan tới lịch sử phép thuật. Trở lại kí túc xá, cô đem cất mấy cuốn sách lên kệ rồi cầm cái hộp gỗ lớn chuẩn bị đi tới bệnh thất. Y học ở thế giới phép thuật không thể nào tách rời hai môn Thảo dược và Độc dược.

"Stokes ?" " Bà Pomfrey, giáo sư Sprout nhờ con giao cho bà, nói là pha chế thuốc nấm đơn giản. Ann mở nắp hộp ra, bên trong là mấy bình thủy tinh đựng chất lỏng màu tím nhạt.

Bà Pomfrey đứng lên từ ghế tay vịn đứng lên, đi tới trước hộp gỗ, từ trong đó lấy ra bình thủy tinh xem thử, lắc lắc mấy lần, nhìn chất lỏng màu tím trong đó cười nói với Ann "Khó trách Pomona vẫn luôn khen ngợi con, Stokes."

"Con chỉ là so với mấy người bạn cùng lứa kiên nhẫn hơn một chút thôi..." Ann cười nói "Người thông minh, ở Hogwarts rất nhiều."


"Ngoan lắm bé con, rất khiêm tốn." Bà Pomfrey vừa cầm cái hộp lên đi về chỗ kho thuốc, vừa hỏi Ann "Hôm nay sao con không đi xem thi đấu Quidditch ?"

"Mưa lớn quá, với lại con luôn cảm thấy Quidditch rất nguy hiểm ..." Ann nói rồi đi theo sau bà Pomfrey vào kho thuốc, cất mấy bình thủy tinh lên giá đỡ.

"Đúng là nguy hiểm thật ..." Bà Pomfrey cầm đũa phép điều khiển mấy cái bình cao trên giá đỡ, nhìn nhãn bình rồi sắp xếp vào "Mỗi năm luôn có mấy đứa trẻ vì Quidditch mà bị thương... Đúng rồi Stokes, gần đây con ngủ thế nào ?"

"Tốt hơn nhiều rồi thưa bà, lọ thuốc cuối cùng vào mấy ngày trước con đã uống hết, gần đây cũng không có gặp ác mộng nữa." Ann nói rồi đem mấy cái bình cuối cùng xếp lên giá.

"Vậy là tốt rồi..." Bà Pomfrey nói.

Ann cùng bà Pomfrey vừa đi ra khỏi kho thuốc, cửa của bệnh thất đã bị đẩy ra, một đám người ướt sũng vội vàng vừa tiến vào vừa la to, họ xách một cái cáng đi tới, trên cáng còn có một người đang nằm.


Bà Pomfrey sắc mặt thay đổi, chạy nhanh qua đem người trên cáng di chuyển qua giường bệnh, Ann theo sau cũng thấy được rõ người nằm trên đó là Harry.

Sau đó hai dáng người ướt sũng nhào tới chỗ Ann, cô không kịp né tránh đã bị ôm chầm lấy, đương nhiên cô cũng biết được hai người này là ai, Fanny và Hermione.

Ann đành phải vòng mỗi tay qua một người, chắc họ bị dọa sợ, cơ thể ướt nhẹp cả người thì lạnh như băng. Cô đưua tay vỗ vỗ lưng, an ủi hai người đang khóc sướt mướt. Trong lúc đang an ủi họ, Ann nhìn xuyên qua đám học sinh Gryffindor đang vây lấy Harry, cậu ta nhắm mắt nằm im trên giường, cả người đều là bùn đất.

Vây quanh Harry Potter, cả đám người bàn tán xôn xao "May mà mặt đất bị nhão bớt." "Tớ nghĩ rằng cậu ta sẽ chết mất thôi." "Nhưng mà mắt kính của cậu ấy cũng chả bị sao." "Cao như vậy... Ôi Merlin, đây là chuyện đáng sợ nhất mà tớ từng gặp..." Giáo sư McGonagall không thể không ra tay, khiến đám người xung quanh yên tĩnh lại, để cho bà Pomfrey có thể kiểm tra Harry cẩn thận.
Ann dỗ hai người đến một bên giường trống ngồi xuống, giọng điệu chắc nịch nói "Harry sẽ không sao, bà Pomfrey rồi sẽ chữa lành cho cậu ấy thôi."

"Thằng bé không có chuyện gì ! Chỉ là ngất một lúc." Bà Pomfrey nói "Làm ơn nhường đường một chút, ta đi lấy một ít thuốc. Minerva có thể nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì chứ ?" Giáo sư McGonagall nhanh chóng giải thích, còn nói thêm câu cuối "Cụ Dumbledore hiện tại đang tranh luận cùng bọn Giám ngục, tôi cần phải quay trở lại một chuyến. Harry giao cho cô."

Nghe từ miệng bà Pomfrey là Harry đã không sao, Hermione và Fanny cũng nín dần đi chỉ còn hơi nức nở. Ann chờ hai người ổn định tinh thần lại, đứng dậy đi tới một góc của bệnh thất cầm lấy khăn lông trắng bọc lấy hai người họ, chiếc khăn phủ lên trên thân thể cũng theo bọn họ mà run run lên.
Bà Pomfrey cầm nước thuốc đi tới chỗ Harry "Đều trở về đi, không cần tụ tập ở đây ..."

"Không được, tụi con phải chờ Harry tỉnh lại..." Fred nói, George cũng nói tiếp "Đúng vậy, em ấy tỉnh lại sẽ có rất nhiều chuyện muốn hỏi." Đám người vây quanh Harry cũng bắt đầu ồn ào trở lại.

Bà Pomfrey cũng không nói nữa, sau khi cho Harry uống thuốc xong thì bảo "Nhưng chút nữa mấy trò mỗi người đều phải uống một chén thuốc, ta cũng không mong cả đám mấy trò bị cảm."

Cả đám lập tức nhăn nhó khổ sở, Ann được bà Pomfrey nhờ cậy đi phân phát thuốc, dù sao ở đây cũng có hơn 20 người.

Khi Ann bưng mâm thuốc đến, thì Harry cũng đã tỉnh rồi, cậu ta đang hỏi trận đấu giữa Gryffindor và Hufflepuff diễn ra thế nào, có thể đoán được cũng không tốt lành gì. Gryffindor đã thua trận, lúc Harry bị rớt từ trên chổi bay xuống, Cedric đã bắt được trái Snitch, Gryffindor thua tâm phục khẩu phục.
Ann đưa mỗi người một chén thuốc, đều nhìn đảm bảo không có ai trốn. Vài người Gryffindor thì nhận lấy uống nhanh chóng rồi trả lại cho Ann, Fred và George khi cầm lấy chén thuốc vẻ mặt nhăn nhó hỏi Ann có thể không uống được không, bọn họ chắc sẽ không bệnh tật gì, sau đó Ann trả lời "Nếu như lần sau thật sự bị cảm, thì sau này đừng hỏi em chuyện gì nữa." Hai người chăm chú nhìn, rốt cuộc cũng uống sạch.

Không tới mười phút sau, bà Pomfrey trở lại đuổi người, mấy thành viên đội bóng và học sinh Gryffindor đều bị gọi đi hết. Trong bệnh thất chỉ còn Ron, Hermione, Fanny và Ann ở lại.

Ron, Hermione và Fanny tới gần giường Harry "Cụ Dumbledore giận hết sức." Hermione run rẩy nói "Mình chưa từng thấy cụ giận như thế bao giờ. Cụ chạy vô sân đấu khi bồ té ngã, cụ giơ đũa phép lên nên bồ chỉ đáp là đà xuống khi chạm mặt đất. Sau đó cụ quay đầu chĩa đũa phép vào những viên giám ngục Azkaban, bắn vô họ cái gì đó trắng lóa như bạc. Họ rời khỏi sân vận động ngay... Cụ rất giận chuyện họ vượt mức, lấn vào sân trường, tụi mình từng nghe cụ nói..."
"Cụ Dumbledore làm bùa phép đặt bồ lên một cái băng ca." Ron nói "Rồi đi về trường với cái băng ca đó lơ lửng bay theo thầy. Ai cũng tưởng bồ đã..."

Nhưng Harry không để ý, cậu chàng đang mãi nghĩ ngợi về điều gì đó. Ann cảm thấy Harry đang nhớ lại những kí ức không tốt đẹp khi bị giám ngục tấn công. "Harry ?" Fanny nhẹ nhàng gọi.

Harry ngẩng đầu lên, một lúc sau mới định hình trước mắt, cậu hỏi "Mấy cậu có ai thấy Nimbus 2000 của tớ không ?" Fanny và Hermione nhìn về Ron, Ron ấp úng nói "À.. lúc cậu ngã xuống.... nó bị thổi bay rồi."

"Rồi nó đâu ?" Harry hỏi.

"Rồi thì nó... À Harry .... nó đã đạp mạnh vào cây Liễu Roi..." Hermione nói, cậu nhíu mày lại "Rồi sao ?"

"Thì bồ biết đó, cái cây Liễu Roi kia." Ron nói "Nó... nó không thích ai đụng vào nó."

"Trước khi bồ tỉnh lại, giáo sư Flitwick có đem nó tới đây." Ron và Fanny cùng nhau tránh ra, Harry nhìn cái ghế cách đó không xa, mấy mẩu gỗ vụn và mấy cái nhánh gãy đôi của đuôi chổi.
Harry lướt qua cây chổi rồi ờ lên một tiếng kéo dài. Fanny, Ron và Hermione nhìn nhau cũng chả biết phải an ủi Harry thế nào, ba người không nói gì chỉ có thể nhìn Ann cầu cứu, hi vọng cô nói gì đó giúp đỡ.

Lúc này bà Pomfrey bưng nước thuốc tới mép giường, có chút không vui nói "Sao mấy đứa còn ở đây ? Stokes, mau dẫn mấy đứa này về, Potter cần được nghỉ ngơi..."

Bốn người vừa bước ra, bà Pomfrey đã đem cửa đóng lại.

Cả ba người kia đều ướt nhẹp hết người, áo choàng của Ron còn rơi tỏn tỏn nước, Ann nhìn Ron và Hermione nói "Hai cậu cũng mau về kí túc tắm nước nóng đi, Harry sẽ không sao mà Gryffindor cũng vẫn còn cơ hội giành được cúp Quidditch, thi đấu còn chưa hết, các cậu chỉ mới thua một trận trăm điểm mà thôi. Không phải mọi người đều rất tự hào vì Harry là tầm thủ trẻ nhất thế kỉ hả ? Cậu ấy đã dùng Nimbus 2000 đánh bại cây Tia Chớp 2001 của Malfoy còn gì."
Ba người nghe xong cũng thoải mái hơn, Hermione và Ron gật đầu, lẳng lặng quay về hướng Gryffindor rời đi, Ann thì cùng Fanny về kí túc xá của Slytherin.

Hai buổi cuối tuần của Harry đều phải nằm ở bệnh thất, còn Fanny rảnh rỗi cũng lôi kéo Ann tới bệnh thất thăm cậu chàng. Hôm buổi chiều chủ nhật, lúc đến họ còn gặp Cedric của Hufflepuff, ấn tượng của Fanny đối với anh ta càng tốt hơn.

------ ----- ----- ----- ----- ----- ----- ----- -----

Thứ hai, Harry trở về trường nhưng cũng không được bình yên gì. Malfoy thường xuyên châm chọc, nhạo báng Harry, tên nhóc đó đã tháo cánh tay bó bột xuống, bây giờ mỗi khi bắt gặp Harry đâu đó trên đường thì cậu ta sẽ cười nhạo Harry là đã té từ trên chổi bay xuống, lâu lâu còn bắt chước bộ dáng khi bị té ngã của Harry.

Một lần trong lớp Độc dược, Malfoy dành hầu hết thì giờ của buổi học bắt chước những viên giám ngục Azkaban đi ngang đi dọc khắp căn hầm, cuối cùng Ron không chịu được nữa ném một trái tim cá sấu nhớt nhợt, to tướng vào Malfoy, trúng ngay giữa mặt nó, khiến cho giáo sư Snape trừ mất 50 điểm của nhà Gryffindor. Nhưng tan học, đa số học sinh Gryffindor đều đối với hành động làm nhà mình bị trừ điểm của Ron không ý kiến gì, còn mang theo một chút khâm phục và vui vẻ vỗ vai Ron, làm cho Ron cũng cảm thấy mình thật lợi hại.
Fanny cũng lén lút khen ngợi hành động này của Ron, mà Ann cũng chỉ cười cười, cô không cảm thấy bỏ mất 50 điểm để đánh trúng mặt Malfoy có gì hay ho.