Hành Trình Tuyệt Mệnh

Chương 62: Tiến hóa



Cây mây đang quấn lấy tôi phảng phất như có sự sống vậy, cảm nhận được sức mạnh phản kháng từ phía tôi, nó càng quấn lấy mãnh liệt hơn!

Sức mạnh của cả hai bên không phải là chuyện mà người phàm trần như tôi có thể chịu đựng được.

Tôi cảm thấy mình sẽ sớm bị xé ra làm hai mất!

Mà lúc này, đôi tay khô khốc ở phía bên chân tôi đột nhiên thả lỏng lực. Động tác này khiến tôi nhận thấy dường như nó cũng không muốn đem tôi giết chết ...

Nó buông lỏng lực vì chính nó cũng cảm nhận được sự đau đớn của tôi.

Nó muốn cứu tôi sao?

Ý nghĩ này xuất hiện khiến tôi cảm thấy hoàn toàn không thể nào được, nhưng sự thật lại từng bước một đến gần hơn với suy nghĩ đó. Thứ trong bóng đêm vẫn khống chế tôi như cũ, chậm rãi kéo tôi vào phía trong cửa của đường ống. Mà cùng lúc đó, cái xác khô từng bước một bò xuống kẽ hở giữa đường ống và tôi

Rốt cuộc nó muốn làm gì?

Cơ thể của tôi lúc này gần như bị cố định, khoảng cách giữa cái xác khô và tôi ngày càng gần hơn.

Trái tim vàng trong cơ thể tôi đập loạn không ngừng, nhưng lần này, nó cũng không lường trước được nguy hiểm.

Cuối cùng khi gương mặt đó đối mặt với tôi, nhịp tim của tôi đã đạt đến cực điểm. Trong ánh sáng mờ tối, thứ duy nhất mà tôi có thể nhìn rõ là đôi con ngươi màu máu đó. Nó nhìn chằm chằm vào tô, ánh mắt chạm nhau.

Vào khoảnh khắc chạm mắt kia, tôi đã rất sốc.

Bởi vì đôi mắt mà tôi nhìn thấy, là một đôi mắt có lý trí...

Chứ không phải là một tên điên!

Nó cũng không phải là một con dã thú!

Đó là một con người, ánh mắt mà một người bình thường có thể có khi nhìn vào một người khác. Còn ánh mắt chứa đựng điều gì, có lẽ thời gian quá ngắn để tôi có thể hiểu hết được.

Nó lướt qua sát bên người tôi, hai tay nó xé toạc cây mây đang quấn chặt vào cả hai tay tôi.

Nó thực sự đã cứu tôi.

Mà giây phút tiếp theo, thời gian trong đường ống nhỏ hẹp này dường như ngừng lại.

Tất cả cũng vì lời nó nói.

“... Chúng ta nên trò chuyện vui vẻ một chút, nhưng đáng tiếc lại không đủ thời gian.” Đó là giọng nói của một người đàn ông khàn khàn, trầm thấp!

Nó, lại biết nói chuyện!

Tôi khϊế͙p͙ sợ ngẩng đầu, nhưng cái khô xác đã bị nhiều dây mây, dây leo quấn quanh cơ thể!

"Anh là ai? Anh..."

"Tôi chính là anh, vấn đề đơn giản như vậy mà đoán cũng không được sao."

“Anh đang nói gì vậy?” Tôi nghe không hiểu, nhưng có một suy nghĩ trong đầu nói cho tôi biết, tất cả mọi thứ giống như nó nói, tôi đã biết sớm biết tất cả mọi thứ.

Lời nói của nó khiến tâm trí tôi cứ quay đi quay lại cảnh Lan Lan đưa mắt nhìn qua lại giữa chúng tôi.

"Đây không phải là điều mà anh nên quan tâm lúc này."

Nó tiếp tục bị quấn quanh, thân thể di chuyển xuống, dần kéo giãn khoảng cách với tôi. Giọng nói của nó cũng cách tôi ngày càng xa, nhưng vẫn rất rõ ràng, nói: "Anh nên quan tâm là tại sao anh lại sợ hãi mới đúng chứ? Tại sao lại muốn chống cự lại? Anh lo lắng mình sẽ bị sức mạnh đó chiếm đoạt sao?"

"Nhưng anh sai rồi, đến bây giờ thứ chiếm đoạt anh không phải là sức mạnh kia."

"Trêи đời này không có sinh vật nào tồn tại sức mạnh để tự hủy diệt chính mình cả. Chiếm đoạt anh là ý chí của một người khác. Mà sức mạnh ở trước mặt anh cũng thế, vì sao anh lại cảm thấy mình sẽ thua cuộc, chỉ vì nó hơn anh cái tên Vua trùng sao? Anh hèn nhát phản kháng lại sẽ bị coi là kẻ yếu, mà kẻ yếu sẽ bị kẻ mạnh ăn thịt, vì kẻ mạnh tiến hóa hơn, sức mạnh sẽ chọn ý chí mạnh mẽ hơn, anh, cuối cùng sẽ bị đào thải thôi."

"Nếu tôi là anh, tôi sẽ lựa chọn không chấp nhận ý chí, nhưng cũng sẽ không chống lại sức mạnh đó..."

"Không chấp nhận... Không kháng cự..."

...

Âm thanh của nó dần biến mất.

Nó đang nói về chất độc của côn trùng.



Nó là ai, tại sao lại nói điều này với tôi, tại sao nó cứu tôi ...

Phía dưới đường ống truyền đến một tiếng gào thét kinh hoàng phát ra! Giống như một trận chiến khốc liệt vậy! Mặc dù tôi đang vô cùng nghi ngờ, nhưng nơi này chắc chắn không phải là một vị trí tốt để suy tính, tôi vội vàng leo lên, vừa lên liền nghe thấy tiếng hét của Diêu Thiến Văn, nói: "A! Anh, anh, anh ..."

“Không chết!” Nếu đây không phải là lối ra, như vậy nơi này nhất định còn nơi khác chưa tìm kiếm, tôi không tin Đỗ U Lan sẽ là người không chừa một đường lui nào cho mình.

"Nó cũng chưa chết? Chú ... Chú ơi, làm sao mà chú có thể giao tiếp với cái xác khô đó, nó không cắn chú sao?"

"Những chuyện này nói sau, mau tìm đi."

“Nhưng tôi nghĩ không cần thiết đâu.” Diêu Thiến Văn chỉ tay về phía sau, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ, nói: "Chú nghe đi...”

Tiếng bước chân đã gần, những người đó đã mở thành công cánh cửa cơ quan mà tôi đã đóng kín lúc trước, bây giờ đang đi xuống cầu thang.

Xem ra không có cách nào thoát ra được.

Tôi nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nghĩ ra tôi hoặc Diêu Thiến Văn sẽ có giá trị gì đối với họ.

Nếu thời điểm chạm mặt lúc ban đầu chưa cho thấy mục đích rõ ràng, như vậy hiển nhiên, mục đích của bọn họ không có trêи người tôi. Vì vậy, tôi đoán rằng mục tiêu của bọn họ chỉ còn Đỗ U Lan, hoặc là thứ đồ gì đó của Đỗ U Lan.

Hiện tại mọi thứ ở đây đều dễ như trở bàn tay, Đỗ U Lan thậm chí còn trở thành con nít, yếu ớt ngất xỉu xuống đất rồi.

Cho nên đối với họ, tôi càng không có chút giá trị nào.

Sẽ bị giết sao?

Nhưng tôi không muốn chết trong tay những kẻ này, hay nói cách khác, không nên chết trong tay họ.

"Diêu Thiến Văn..."

"Sao?"

“Tí nữa cô cố gắng đừng nói lời nào, cứ ở bên người tôi quan sát... À đúng rồi, cũng đừng kinh ngạc hét lên đấy.” Tôi vừa dứt lời, Diêu Thiến Văn nhìn tôi với ánh mắt ngẩn ra. Nhưng thời gian quá ngắn, không đủ để tôi giải thích cho cô ta hiểu.

Tôi xoay người, ngồi xuống mép bàn tròn, nhớ lại hình ảnh đẹp nhất trong trí nhớ của mình.

Chạng vạng tối bên bờ biển.

Tôi và Mễ Na bên nhau ...

Hình ảnh đó.

Khiến trái tim tôi bình lặng trở lại.

Khi tôi ngẩng đầu lên lần nữa, một đám đông người Đông Nam Á da ngăm đen, bê bết máu xông vào căn phòng bí mật.

Trong số đó, có tên đàn ông mắt xanh lúc trước, ngoài ra còn có một người quen là tên trùm cướp đã chạy mất trêи tàu hôm đó. Sự xuất hiện của anh ta nằm ngoài dự liệu của tôi, nhưng ngược lại để cho tôi càng chắc chắn suy nghĩ của mình, những người này đến đây quả nhiên vì Đỗ U Lan.

Ngoài hai người này ra, trong đám đông còn có một người thứ ba cũng rất khác biệt.

Một người đàn ông, vóc người không cao, chưa đến một mét bảy. Dáng dấp hơi gầy, mái tóc rất dài, che nửa khuôn mặt. Lúc đi vào, ánh mắt của anh ta không ở trêи người của tôi, nhanh chóng xoay người di chuyển vài vòng trong khoảng không gian này, dừng lại hai giây trêи người Lan Lan đang hôn mê, từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm về phía miệng ống hình tròn kia.

Anh ta khác so với những người ở đây.

Vì vậy, có lẽ đó là người mà tôi tìm kiếm ...

Sau khi đi vào, người đàn ông mắt xanh cùng tên trùm cướp bắt đầu thì thầm với nhau, nhưng họ đều nói tiếng bản địa của nước Lạp, vẻ mặt trông hơi phức tạp và có chút mất mát.

Loại mất mát này có lẽ là vì trong lòng đầy mong đợi đạt được một mục đích nào đó, nhưng cuối cùng vẫn không thu hoạch được kết quả gì.

Tôi cũng không vội, cứ nhìn bọn họ như vậy, cho đến khi người đàn ông mắt xanh tùy ý vẫy tay, để những còn lại tập trung vào người, tôi mới mở miệng nói: "Thật thất vọng nhỉ."

Khi nói chuyện, tôi không ngừng nhớ lại bãi biển ngày hôm đó ...

Hình ảnh ấy khiến cảm xúc của tôi từ đầu đến cuối luôn giữ vững bình tĩnh.

Bốn chữ này vừa nói ra đã thu hút được sự chú ý ánh mắt của một người.

Người đàn ông che kín nửa gương mặt kia.

Anh ta đem tầm mắt chuyển hướng nhìn về phía cơ thể tôi, nhìn vào mắt tôi trong khoảng năm giây. Cùng lúc đó, những người Đông Nam Á còn lại đang chuẩn bị đến gần tôi, hoặc giết tôi, hoặc trói tôi, nhưng còn chưa kịp động thủ, người đàn ông che nửa khuôn mặt đột nhiên khoác tay nói điều gì đó với người đàn ông mắt xanh.



Người đàn ông mắt lập tức ra lệnh giải tán những người ở đây, sau đó đi tới trước mặt tôi, nói: "Không nghĩ đến, nhanh như vậy chúng ta đã sớm gặp lại rồi... Thịt của mày không tệ, nhưng hơi ít một chút, tao còn muốn nhiều hơn."

"Bây giờ anh không đủ tư cách để nói chuyện với tôi. Để anh ta đến đây."

Khi nói chuyện, tầm mắt của tôi bị khóa chặt vào người đàn ông che nửa khuôn mặt kia.

Tên trùm cướp đột nhiên lộ ra vẻ hung tợn khi nghe thấy vậy, rút ra một con dao ngắn màu đen, nhanh chóng đi về phía tôi, nhưng còn chưa kịp đến gần thì đã bị người đàn ông mắt xanh chặn lại, anh ta toét miệng cười gian xảo, lộ ra hàm răng đen thui, nói: "Tao nói này người anh em, mày có phải sợ đến ngu người rồi không đấy?"

Anh ta đặt một tay lên bả vai tôi, móng tay đột nhiên trở nên rất sắc nhọn, đâm trực tiếp vào da thịt tôi.

Rất đau.

Nhưng cơ hội chỉ có một lần này, có đau đớn tôi cũng phải nhịn.

Tôi từ từ đưa tay trái lên, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của người đàn ông mắt xanh, cuối cùng cũng thay đổi tầm mắt của mình, nhìn vào mắt anh ta, nói: "Tôi nói, anh không đủ tư cách để nói chuyện với tôi."

“Hả?” Khuôn mặt đang nhếch mép của anh ta đột nhiên đông cứng lại.

Giống như nhìn thấy một điều gì đó khủng khϊế͙p͙.

Nhưng trước mặt anh ta chỉ có tôi. Có lẽ lúc đó, những gì anh ta nhìn thấy không phải là tôi.

Không, không nên nói như vậy.

Anh ta thấy vẫn là tôi, hay thứ gì đó mà xác chết kia đã nói, điểm mấu chốt của tôi.

Lần đầu tiên, tôi buông bỏ hết mọi gông cùm trong lòng, nỗi nhớ về cuộc sống ổn định trong quá khứ, nỗi sợ hãi về tương lai chưa biết trước, suy nghĩ về việc rốt cuộc có phải là mình không, sự nghi ngờ về việc giải độc trùng...

Trong khoảnh khắc đó, tất cả đều biến mất.

Nhìn về phía anh ta không còn là một con người nữa, mà là một con trùng.

Đó là đôi mắt của vua trùng mười bốn người!

Ngay lúc anh ta còn kinh ngạc, tay trái của tôi dị hóa, trong nháy mắt móng vuốt nhọn bóp nát cổ tay của anh ta, máu tươi bắn tung tóe trêи mặt tôi, nóng như lửa đốt!

Lúc này tiếng kêu la thảm thiết của anh ta vang lên vô cùng rõ ràng.

Máu bắn lên không trung, từng giọt màu đỏ thẫm đều bị tôi nhìn thấy rõ ràng.

Nó thật sự không lừa gạt tôi.

Ý thức vẫn ở đó, tôi vẫn là tôi ...

Chỉ là lý trí đi đôi với cảm nhận của tôi càng trở nên rõ ràng hơn vào lúc này. Hóa ra khi bản thân tôi mạnh mẽ, nó cũng sẽ trở nên mạnh mẽ hơn.

Không chấp nhận nó, nhưng cũng không chống cự lại sức mạnh đó, thực sự là một vấn đề không hề đơn giản chút nào.

Hình ảnh trong tâm trí tôi, trở lại bãi biển kia một lần nữa.

Khi gương mặt của Mễ Na trở nên rõ ràng trước mắt tôi, cơ thể của tôi cũng dần trở lại hình dáng bình thường.

Mở miệng ra lần nữa, tôi vẫn bình tĩnh nói: “Người có đủ tư cách nói chuyện với tôi tại đây chỉ có một người mà thôi.” Vừa dứt lời, ánh mắt của tôi nhìn chằm chằm vào người đàn ông gầy gò với mái tóc che nửa khuôn mặt kia, anh ta vẫn không nhúc nhích. Ngay lúc tôi định từ bỏ tất cả mọi tưởng tượng khiến tôi bình tĩnh trở lại, tôi thật sự rất muốn nhìn anh ta, muốn nhìn rõ nửa khuôn mặt đang che kín của anh ta rốt cuộc đang ẩn giấu thứ gì?

Cuối cùng anh ta bước về phía tôi, đối mặt với tôi, ngồi lên chiếc bàn thấp, vừa vặn cao ngang bằng với tôi.

Tầm mắt đối diện nhau, hồi lâu sau, anh ta mới mở miệng, giọng điệu vô cùng kỳ lạ nói: "Anh biết tôi sao?"

"Tôi không biết, nhưng tôi biết anh muốn gì."

"Anh không giống so với những gì bọn họ nói ..." Anh ta cúi đầu nhìn cánh tay bị gãy của người đàn ông mắt xanh trêи sàn nhà.

"Kẻ săn mồi sẽ không nhe răng trước khi con mồi xuất hiện."

"Anh? Anh từ khi nào bắt đầu muốn gặp tôi."

Tôi hơi nghiêng đầu sang một bên, tầm mắt rơi vào tên trùm cướp, nói: "Từ khi nhìn thấy anh ta ở trêи thuyền, tôi đã nghĩ anh đang ở đâu."

"Nhưng mà, làm thế nào anh biết bây giờ tôi sẽ đến đây?"

Tôi nhìn lại lối vào đường ống mà người đàn ông bịt mặt đã nhìn chằm chằm từ đầu đến giờ, rồi quay tầm mắt lại nhìn mặt anh ta, nói: "Đầm rồng hang hổ, dù thế nào cũng không thể để cho một bầy chó xông vào đột nhập được chứ nhỉ?”