Hành Trình Tuyệt Mệnh

Chương 39: Cơ quan của bức tranh



“Giết… Giết anh! Giết anh!”

Quan Hạo phẫn nộ và ra sức gào thét, miệng anh ta to như chậu máu bị xé toạc, nhắm ngay đầu của tôi cắn.

Tôi giơ cánh tay lên để lưỡi dao chặn ở cằm của nó, tránh được đòn này trong nguy hiểm nhưng cuối cùng vẫn là bởi vì không thể chống lại sức mạnh khủng khϊế͙p͙ của anh ta nên bị anh ta cắn một phát vào vai phải.

Một tảng da thịt lớn bị nó hung hăng xé rách!

“Á!” Nỗi đau và nỗi sợ hãi khi tính mạng bị đe dọa khiến sức mạnh của tôi bùng nổ lần nữa, con dao găm được nhặt lên và đâm vào một bên đầu anh ta!

Bên này bị thương nặng, dường như Quan Hạo còn đau hơn so với bên con quái vật.

Sức mạnh mà nó tác động lên tôi lại thả lỏng một lần nữa, tôi lại thoát ra.

Nhưng tôi nhận ra rằng tôi không thể chỉ chạy trốn! Nơi trước mắt rộng lớn như vậy, tôi chạy không lại thứ này, nếu không giết nó thì tôi sợ rằng tôi sẽ chết trước! Tôi nghiến răng chống lại nỗi sợ hãi trong lòng, xoay người leo lên lưng Quan Hạo! Tay trái móc cổ anh ta, tay phải cầm dao găm điên cuồng đâm vào mặt bên phải anh ta!

“Á! Á!”

Quan Hạo rống to hơn rồi đưa móng tay về phía sau xé lung tung, cuối cùng anh ta cũng bắt được khuỷu tay của tôi! Năm móng vuốt sắc nhọn đó đâm sâu vào da thịt tôi, tôi đau đớn giãy giụa, cơ bắp cũng đã đến cực hạn. Ngón tay đã gần như buông lỏng, cảm giác ấy hiện lên trong đầu tôi nhưng một khi buông ra, tôi sẽ bị anh ta đập xuống đất một cách hung ác!

Sau đó, có thể anh ta sẽ dùng móng vuốt để đập nát đầu tôi!

Hoặc là cắn nát nó.

Hoặc bằng cách khác…

Rất nhiều cách. Nhưng đáp án chỉ có một, tôi nhất định sẽ chết.

Hơn nữa còn chết một cách thê thảm!

Tôi không muốn chết, sự phản kháng lại cái chết khiến tay tôi bám càng ngày càng chặt hơn! Chẳng biết lúc nào năm đầu ngón tay của tôi đã xuyên qua da thịt trêи cổ Quan Hạo! Tay phải cầm dao liên tục đâm vào mặt người của anh ta một cách điên cuồng!

Tôi không biết quá trình này kéo dài bao lâu, tôi chỉ biết rằng cuối cùng tôi đã không có sức để rút dao…

Và có vẻ như Quan Hạo đã từ bỏ xé rách khuỷu tay trái của tôi từ rất lâu rồi.

Anh ta nằm bất động dưới người tôi và tôi không thể cảm nhận được một hơi thở nào của anh ta.

Chết… Đã chết rồi sao?

Tay phải của tôi gần như mất hết sức lực, bàn tay ấy run rẩy chống đỡ cơ thể rồi suýt nữa thì trượt chân. Khi tôi lăn khỏi lưng của Quan Hạo, tôi nhận ra rằng khuôn mặt nửa người của anh ta đã bị tôi đâm ngàn lần và biến thành một vũng máu thịt bê bết.



Tôi như mới trút được gánh nặng nên ngã xuống đất, nhưng lại điên cuồng đứng dậy ngay lập tức!

Tôi không chắc liệu chuyện này có hoàn toàn giết được con quái vật hay không! Càng không chắc liệu Hạ Nam và Quản Đại Vĩ có trải qua biến dị như vậy hay không.

Tôi phải rời khỏi hang động này càng sớm càng tốt, ít nhất là trước khi tôi đến nơi đó, không được phép có vấn đề!

Leo ra khỏi lối vào, tôi lần theo vết máu còn sót lại trêи mặt đất để tìm đường rút lui. Trải qua nhiều quanh co, cuối cùng tôi cũng tìm thấy ngã ba thứ hai trêи đường. Dọc theo con đường này, tôi nhanh chóng đến được vách đá trước đó. Bên cạnh vách đá, tôi tìm thấy một sợi dây xích đang buông thõng xuống nhưng trước đây không có thứ này. Tôi đoán chuyện này có lẽ liên quan đến Quan Hạo, anh ta sẽ không bao giờ chọn nhảy xuống giống tôi vì ngọn tháp bên dưới sẽ sụp đổ.

Còn chuyện anh ta làm dây xích này như thế nào, e rằng tôi không có cơ hội biết rồi.

Tôi leo xuống phía dưới bằng dây xích đến đáy hang nhưng tôi chưa trải qua biển trùng bao giờ.

Có hai khả năng xảy ra ở đây, một là sự sụp đổ của chúng tôi đã kϊƈɦ hoạt một thứ gì đó dưới đáy hang, chẳng hạn như một cơ quan.

Còn một loại chính là đàn trùng đã đuổi theo Diêu Thiến Văn và tôi, chúng chặn chúng tôi ở lối ra vào của tầng một. Chúng tôi chọn tiếp tục leo lên phía trước, khi đó chúng tôi đã gặp Trình Hải Đông ở tầng trêи, chỗ đó có một cái cửa. Lúc Diêu Thiến Văn phản đối muốn rời khỏi cũng là vì lý do này, nơi đó có một lối thoát.

Đàn trùng gặp Trình Hải Đông, trong quá trình gặm nuốt thì toàn bộ dều bị tiêu diệt.

Tất nhiên, tại sao cơ thể của Trình Hải Đông có thể đầu độc biển trùng, đây cũng là một câu hỏi. Tôi luôn cảm thấy rằng nó có gì đó liên quan đến người phụ nữ bí ẩn mà anh ta đề cập nhưng người phụ nữ mà anh ta đề cập là ai? Chính xác thì cô ta đã cho Trình Hải Đông cái gì?

Nếu tôi đủ may mắn để có thể rời khỏi đây, tôi rất muốn biết câu trả lời cho những câu hỏi này là gì.

Nhưng hiện tại, tôi có một thứ quan trọng hơn cần tìm.

Tôi đến đống hoang tàn, bởi vì hết pin nên gần như không có ánh sáng. Theo bản năng, tôi leo lên điểm cao nhất và sau đó đào xuống…

Tôi nhớ kỹ rằng lúc đầu khi chúng tôi bước vào tầng một, vị trí trung tâm của mặt đất cũng có dấu vết của cơ quan của cửa.

Nếu nó thực sự là một cơ quan của cửa, có nghĩa là vẫn còn một căn phòng bí mật bên dưới nó. Mà trong ảo giác của tôi, Mễ Na chỉ về hướng đó!

Đó là hy vọng cuối cùng của tôi khi tôi ở đây.

Kỉ niệm cuối cùng của tôi và Mễ Na

Đây là một quá trình dài dằng dặc. Tôi đói bụng, lạnh rét, đau đớn và tất cả các loại cảm giác khó chịu thay nhau oanh tạc làm tôi có cảm giác khó có thể chống đỡ được.

Tay tôi bị mòn vì tảng đá rắn chắc, thậm chí còn lộ cả xương trắng.

Nỗi đau làm tê liệt ý thức của tôi, tôi ngất đi vài lần rồi lại tỉnh lại vài lần nhưng vẫn chưa đào được cửa, chưa đào đến đáy…

Nhưng tôi phát hiện một điều.



Hóa ra tôi là người như vậy, thật ra tôi có thể vì tìm một ký ức, một thứ gì đó liên quan đến người kia mà liều mạng như vậy.

Con người thực sự là một động vật kỳ lạ.

“Anh vẫn cố chấp như mọi khi.” Giọng cô ấy lại xuất hiện bên tai tôi.

“Không, đây là thói quen của anh, anh đã nói rồi anh sẽ quen nhanh thôi, hiện tại anh đã quen tìm em, tìm đoạn ký ức của chúng ta.”

“Viện cớ, anh vẫn còn rất kiêu ngạo.”

“Im đi, anh biết, anh chỉ đang nói một mình thôi.”

“Vậy thì anh đúng là đồ vô dụng…” Kèm theo đó là giọng nói của Mễ Na, là cả hai bàn tay mềm mại không xương tựa nhẹ vào vai tôi. Tôi cảm giác được một người phụ nữ đang nằm trêи lưng tôi, thì thầm vào tai tôi: “Trong đầu đều là anh.”

Tôi run rẩy cả người, quay đầu nhìn lại, cảm giác biến mất ngay lập tức. Sau lưng là bóng tối và tôi không thể nhìn thấy gì cả.

Ảo giác của tôi đã nâng cấp từ việc nghe thuần túy sang cảm giác trêи cơ thể.

Nếu cứ tiếp tục như vậy thì khi nào chết tôi cũng không biết nữa.

Tôi quay đầu nhìn lại, chỉ muốn đào càng nhanh càng tốt. Trước khi chết, tôi vẫn còn ý thức được lúc mình tồn tại thì đã đào được cánh cửa đó! Nhưng ngay lúc tôi quay đầu lại, trong bóng tối, tôi chợt nhìn thấy khuôn mặt của Mễ Na! Gần như kề sát tôi!

“Anh đã đào được.”

Mễ Na nói một câu, khuôn mặt dần tan vào bóng tối và bắt đầu chìm xuống như một vực sâu vô tận. Tôi ở sâu trong đó, dường như nơi đó có vô số bàn tay kéo tôi vào sâu hơn.

Tôi đã rơi vào trong đó.

Khi tôi tỉnh lại, tôi thấy mình đang ở trong một căn phòng bằng đá có cấu trúc giống với tháp đá lúc trước. Có một nguồn sáng trong căn phòng đá, ngay dưới tôi, đó là… Một tấm bản đồ?

Thứ đó liên tục thay đổi bố cục, di chuyển và tương tự như bản đồ.

Thứ đó lấp lánh, soi sáng cả căn phòng bí mật.

Tôi ngẩng đầu nhìn lại, đó là một cái hố tôi đào trong đống đổ nát nhưng cổng đá đã bị hư hại, chắc là lúc tháp đá sụp đổ thì bị hòn đá rơi xuống đập nát nhà.

“Tôi đã tìm thấy nó nhưng… Rốt cuộc đây là cái gì vậy?”

Sự hướng dẫn của Mễ Na quả thực không sai, dưới tầng một của tháp đá này, thật sự có một căn phòng bí mật.

Chỉ là cái thứ trông giống hệt một tấm bản đồ này là gì? Chỉ nhìn vào thứ này, tôi không thể nghĩ ra mối liên hệ giữa nó và Mễ Na trong lúc đó.