Hành Trình Chinh Phục Tiểu Ác Ma

Chương 10: Gọi ông nội



Mọi người đều đã yên vị trên bàn ăn, có ông cụ, Hy Ca cùng với Diêm Dụ, bấy giờ chỉ còn thiếu mỗi Diêm Lãnh mà thôi.

Không lâu lắm, ngoài cổng liền vọng tới tiếng động cơ xe ồn ào. Ông cụ Diêm biết Diêm Lãnh đã về, cũng không ra đón mà lặng lẽ chờ đợi.

Cửa mở ra, Diêm Lãnh quét mắt một lượt rồi than thở, tùy tiện vắt áo khoác lên ghế: "Ôi! Hôm nay thật là mệt!"

Anh ta kéo chiếc ghế bên cạnh Quận Hy Ca ra, nhưng còn chưa kịp đặt mông ngồi xuống thì đã cảm nhận một cỗ hàn ý nồng đậm dừng trên người mình.

Diêm Lãnh ngước đôi mắt đen lên, vừa vặn bắt gặp nụ cười quỷ dị của Diêm Dụ ở ngay phía đối diện. Anh bất giác rùng mình, chép miệng, tự giác cách xa cô một mét.

Anh hai của hắn đúng là một kẻ keo kiệt, hắn đã làm gì Quận Hy Ca đâu chứ? Ngồi gần chút thôi mà cũng không cho...

Ông cụ nhíu mày hỏi: "Mấy dự án của công ty cháu đã xử lý xong chưa?"

Mặt Diêm Lãnh nhăn nhúm lại trông đầy khổ sở, anh ta thao thao bất tuyệt về những vất vả của mình: "Ông ơi, một mình cháu làm sao có thể điều hành được cả một tập đoàn lớn như vậy. Mà ông cũng quá thiên vị đi, ông thử tính xem anh hai đã bỏ bê công việc bao nhiêu lâu rồi, chẳng bù cho cháu... tay chân bủn rủn, mắt thâm đen sì, mất hết cả soái khí. Thử hỏi sau này cháu làm sao có thể tán gái?!"

Diêm Lãnh bất bình lên án, còn cố ý thêm dầu vào lửa, lời nói tuy rằng ai oán nhưng vẻ mặt lại khiêu khích nhìn Diêm Dụ.

Diêm Dụ cười không nói gì, có điều đôi chân dưới gầm bàn đã nhanh nhẹn đá Diêm Lãnh một cái, day mạnh.

Diêm Lãnh thiếu chút nữa kêu toáng lên, hắn không cam tâm trừng lại anh, đoạn hướng ánh mắt mong ngóng về phía ông cụ.

Chỉ nghe ông cụ tức giận quát: "Nhãi ranh, ý chí của anh chỉ thế thôi à?"

"Các cụ ta thường bảo: trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng. Đến anh hai cũng đã có vợ rồi, do vậy, cháu phải gấp rút tìm kiếm bạn đời chứ. Nếu không ngày nào cũng chứng kiến cảnh vợ chồng anh hai ân ái mặn nồng, chỉ sợ trái tim nhỏ bé này của cháu sẽ không chịu được mà tổn thương mất đó..."

Diêm Lãnh ôm ngực sụt sịt nói, thỉnh thoảng lại liếc trộm Diêm Dụ, trong lòng cực kì hả hê.

Trêu chọc Diêm Dụ là thú vui hiếm có của anh ta. Mặc dù đã bị dạy dỗ rất nhiều lần nhưng hắn vẫn ngựa quen đường cũ, không biết chừa là gì.

Quả nhiên, sắc mặt Diêm Dụ đã đen như đít nồi. Anh nghiến răng nghiến lợi, lấy lại bình tĩnh nói: "Yên tâm, anh sẽ không bao giờ ghét bỏ em. Nếu em có mệnh hệ gì, anh nhất định sẽ chịu trách nhiệm."

Diêm Lãnh như mèo bị giẫm phải đuôi: "Bậy, bậy. Anh đang trù em đúng không?!"



Hắn ủy khuất quay sang Quận Hy Ca, tố cáo: "Chị dâu, anh hai bắt nạt em."

Quận Hy Ca yên ắng nãy giờ khẽ chớp mắt, môi nhỏ hơi cong, giọng thờ ơ: "Vậy à, chị không thấy."

Diêm Lãnh: "..."

"Aaa, cả hai người đều bắt nạt em. Ông nội..." Diêm Lãnh nhõng nhẽo gọi ông cụ Diêm, dáng vẻ không khác gì một đứa trẻ con.

Điều này đã phá hủy toàn bộ hình tượng tổng giám đốc cao lãnh, đẹp trai, tuấn dật trong mắt Quận Hy Ca. Hóa ra... đây mới chính là bộ mặt thật của Diêm Lãnh ư? Những gì anh ta thể hiện cho truyền thông và công chúng thấy, tất cả đều là giả dối?

Lừa người!

Những kẻ thuộc giới thượng lưu, có ai lại không cất giấu một chiếc mặt nạ che mắt thiên hạ chứ?

Ông cụ Diêm trầm mặt, "Nói nhăng nói cuội gì đó, bao giờ thì hai anh mới làm cho cái thân già này bớt lo?"

Diêm Lãnh cúi đầu, Diêm Dụ nhướng mày.

Xem ra ông cụ cũng không quá mức bài trừ Quận Hy Ca, ít nhất thì lúc này ông vẫn thoải mái thể hiện cảm xúc của mình, không hề có chút kiêng kị.

Bầu không khí rơi vào trạng thái kì quái, Quận Hy Ca giống như một người ngoài, từ đầu chí cuối đều im thin thít.

Ông cụ Diêm bất đắc dĩ thở dài, cảm thấy đau đầu cùng phiền não. Hai đứa cháu này của ông thực ra cũng chẳng sung sướng là bao, cha mất từ khi còn nhỏ, mẹ thì đã sớm đoạn tuyệt với Diêm gia, quan hệ căng thẳng như nước với lửa.

Nghĩ đến chuyện năm xưa, ông cụ Diêm lại thấy vô cùng đau lòng. Chỉ trách ông quá nuông chiều con trai nên mới dẫn đến sự việc đáng tiếc sau này, báo hại mấy đứa cháu trai của ông bị mẹ nó vứt bỏ và không thèm nhìn mặt...

Ánh mắt ông cụ vương vấn hoài niệm, một nét tang thương xẹt qua rồi lặn mất tăm. Ông cất giọng nghiêm khắc: "A Dụ, quãng thời gian ta cho cháu cũng đã hết hạn, đến lúc cháu phải thực hiện lời hứa của mình rồi."

Diêm Dụ hờ hững gật đầu: "Vâng, nhưng ông phải đảm bảo từ nay về sau sẽ không can thiệp vào mọi quyết định của cháu."

Ông cụ do dự, lát sau liền cau mày đáp: "Được. Ngày mai cháu đến công ty với A Lãnh đi."

Ông liếc Quận Hy Ca, dặn dò thêm: "Cháu cũng nên biết điều mà tiết chế lại một chút, bản thân đã là người có gia đình, đừng để người ta rêu rao nữa."

Diêm Dụ chột dạ cười, anh chú ý đến sự biến chuyển thần sắc của cô. Có điều làm anh thất vọng rồi, Quận Hy Ca vẫn duy trì một gương mặt lạnh nhạt như tiền, chẳng mảy may có biểu hiện gì gọi là vui hay buồn.



Lòng Diêm Dụ bỗng chùng xuống, cô không ghen hay khó chịu chút nào sao?

"Ha ha... Anh hai..."

Diêm Lãnh vỗ đùi cười trên nỗi đau của người khác, dường như rất thích thú, nào còn bộ dạng chín chắn lo lắng cho Diêm Dụ như khi ở Quận gia chứ?

Lật mặt còn nhanh hơn lật sách!

Có những lúc Diêm Dụ chẳng thể hiểu nổi đứa em trai này của anh nghĩ gì?

Tiếng cười xoa dịu phần nào bầu không khí căng thẳng.

Thím Quyên cùng với người hầu dọn đồ ăn lên bàn, ông cụ nâng đũa nói: "Ăn, không nói nữa!"

Quận Hy Ca gắp một miếng cá hấp thơm phức, cúi đầu nhai.

Diêm Dụ thấy vậy bèn cất công gỡ hẳn một bát cá ra, thịt ra đằng thịt, xương ra đằng xương. Xong xuôi, anh nhẹ nhàng đẩy đến trước mặt cô, hai mắt lấp lánh tựa ánh sao trời.

Cô định từ chối, thế nhưng lại tinh ý phát hiện ông cụ đang quan sát mình. Ngậm ngùi mỉm cười, cô đưa tay nhận lấy rồi ngoan ngoãn ăn.

Diêm Dụ xoa đầu cô: "Thế mới phải."

Quận Hy Ca hừ nhẹ, Diêm Dụ không để ý, còn liên tục gắp đồ cho cô.

Bỗng dưng, ông cụ Diêm lên tiếng: "Hy Ca, không cần biết trước kia ra sao, hiện tại cháu đã là thiếu phu nhân của Diêm gia. Cứ tự nhiên gọi ông là ông nội, Diêm lão gia... nghe cứ như Diêm Vương ấy."

Quận Hy Ca sửng sốt vài giây, cô nhu thuận đáp: "Vâng, ông nội."

"Tốt lắm!"

"Ông chủ, canh nóng đây rồi ạ!"

Thím Quyên từ nhà bếp đi ra, trên tay bưng một tô canh đang bốc hơi nghi ngút. Khi đến gần Quận Hy Ca, bà ta đột nhiên xảy chân, tô canh cũng vì thế mà đổ ào ào lên người của cô.