Hành Trình Bất Tử

Chương 35: Quyển 1 - Chương 34




HÀNH TRÌNH BẤT TỬ
TẬP 1: Vĩnh Lạc Đồng Sinh

-Này cô làm gì vậy? Thằng nhóc hoảng lên rồi kìa.

Quả thật Peter đứng trước cửa nhà đã bắt đầu run sợ. Cô gái đã rút kiếm ra, không phải là muốn dùng với nó chứ. Peter nắm chặt cái gương nhỏ trong tay, nó tính bỏ chạy. Nhưng không hiểu vì sao đôi chân lại run rẩy không nghe theo lời.

Jessica vẫn mê mẫn nhìn lưỡi kiếm rực cháy. Thì ra Barry chưa bao giờ rời xa cô, anh ta vẫn còn ngự trị trong thanh kiếm. Nhưng tại sao bình thường Jessica không bao giờ nhìn thấy được? Tại sao chỉ ở trong thế giới này thì mới gặp được Barry? Cô giật mình khi có bàn tay một người nắm lấy tay mình. Jessica tính phản ứng nhưng cô phát hiện đó là tay của cậu chủ Andy. Anh ta cầm tay cô để tra thanh kiếm vào vỏ. Ngọn lửa xanh biến mất, thanh kiếm lại trở nên im lìm. Jessica muốn mở miệng hỏi, “Tại sao?” nhưng Andy đã trả lời trước.

-Barry đã là người của thế giới khác rồi. Ít gặp nhau sẽ tốt hơn. Cô không muốn cậu ta sẽ quyến luyến mãi thế gian này mà không siêu thoát nổi chứ?

“Tất nhiên là không!” Jessica gục đầu. Thậm chí tín ngưỡng của dân tộc cô cũng tôn thờ cái chết. Cho rằng sống là tạm bợ, chết mới là về nhà. Nguyệt thần Acala đã nói vậy. Cản trở con đường của linh hồn người chết, tức là phạm trọng tội với thần linh. Nhưng biết làm sao đây, cô chỉ muốn được nhìn thấy Barry thêm nhiều nữa. Khi cậu ta còn sống, vì thân phận của hai người cách biệt nên không thể đến với nhau. Còn bây giờ, cái chết lại chia lìa họ. Jessica ôm thanh kiếm vào lòng, cảm thấy tâm hồn mình ấm áp như đang ôm một mặt trời nhỏ. Khi trở về thế giới thực, chắc chắn cô sẽ không còn được nhìn thấy ngọn lửa xanh trên cây kiếm nữa.

Micheal mỉm cười từ tốn, bước lại gần về phía Peter. Anh ta đã từng là thượng nghị sĩ trẻ nhất được bầu vào quốc hội. Ai thấy cũng mến, già trẻ đều có cảm tình, người người ủng hộ. Vì vậy chỉ với một nụ cười này, liền trấn an được Peter.

-Chào anh bạn! Cậu từ đâu chạy ra đây vậy? Trẻ ngoan giờ này không đi ngủ sao? – Micheal hỏi.
-Các người là ai? Có phải người ngoài hành tinh không? – Peter vẫn chưa bỏ hết cảnh giác. Cái gương nó cầm trên tay như một vũ khí đưa ra hăm doạ.
-Không phải, bọn anh là nhân viên chính phủ đang đi làm việc. Nhóc có thấy thứ đó không? Nó mới là người ngoài hành tinh bị sổng. Bọn anh có nhiệm vụ bắt về thôi.
-Nhân viên chính phủ? Bằng chứng đâu?

Micheal liếc nhìn Andy. Anh thở dài, móc trong túi ra phù hiệu cảnh sát SNH. Peter ngay lập tức chụp lấy. Nó suýt xoa, cũng chưa bao giờ được nhìn thấy phù hiệu cảnh sát thế này. Mấy phim trinh thám mà nó coi, khi đặc vụ móc phù hiệu ra cũng oai như thế. Nó bắng đầu lẩm nhẫm đánh vần.

-Sở cảnh sát thành phố ... ơ ... Ngọc Trai ... ùm ... tổ trọng án ...
-Đại tá Andy, tổ trọng án SNH, sở cảnh sát thành phố Ngọc Trai. Đang thi hành nhiệm vụ. Mong cậu hợp tác! – Andy nói một lèo. Giúp thằng nhóc đọc chữ chưa được trôi này.

Hai mắt Peter sáng long lanh, nó đưa trả giấy tờ cho Andy.


-Vâng em có thể giúp được gì?

“Cảnh sát đang hỏi chuyện!” nó reo mừng vui sướng. Việc này cũng chỉ từng thấy trên truyền hình thôi nha, không ngờ có ngày cảnh sát lại mời nó hợp tác điều tra.

-Cậu tên gì? Nhà cậu ở chỗ nào? Cha mẹ đâu? – Micheal hỏi.
-Em tên Peter, tám tuổi. Nhà đây nè. – Nó chỉ vào căn tiệm bánh mì mà cả bốn người đang đứng trước cửa. Cha mẹ đang ngủ trong nhà. Mà hình như cũng không có trong nhà.
-Là sao? – Andy nhíu mày.
-Đúng rồi, anh cảnh sát ơi. Anh vào xem, như vậy là sao đi!

Peter lôi kéo tay Andy vào trong nhà nó. Micheal và Jessica cũng lục đục đi theo. Thằng nhóc không ngần ngại mở hết đèn trong nhà lên. Nó dẫn Andy vào căn phòng ngủ trống trơn của hai vợ chồng chủ tiệm.

-Bọn họ đâu rồi? – Andy ngạc nhiên.

Peter đưa cho Andy cái gương cẩm tay nhỏ. Anh xoay người lại, nhìn thấy phía sau gương là hai vợ chồng đang ôm nhau ngủ say. Andy hơi giật mình. Thông thường anh muốn phân biệt một người đứng trước mặt mình có phải là ma hay không, Andy cũng hay dùng tới gương. Anh có thể nhìn thấy ma bên ngoài nhưng không thể thấy bóng chung trong gương. Bởi vì ma đâu có thực thể nên dĩ nhiên cũng không có bóng phản chiếu.

Nhưng điều này thì trái ngược hoàn toàn, những thứ Andy không nhìn thấy được bên ngoài thì lại có trong gương sao?

-Micheal, cậu nhìn nè!

Quả nhiên Micheal cũng lú đầu qua xem. Không có bóng cậu ta trong gương, nhưng hình ảnh hai vợ chồng nằm ngủ vẫn không có gì thay đổi.

-Kỳ lạ! – Micheal lẩm bẩm.
-Á anh ta không có bóng. – Peter hoảng hồn la lên. Núp sau Andy, đứng cách Micheal càng xa càng tốt.

Micheal nhe răng cười. Nhưng tận sâu trong nụ cười đó có chút gì đắng đắng, cay cay. Anh cũng đâu muốn mình trở thành một hồn ma cứ phải đi lang thang bên ngoài làm việc như thế này. Micheal cũng thèm được nhìn thấy mình trong gương lắm chứ. Thèm được đứng thẳng người nhìn thấy mặt trời, thèm được nắm lấy tay một người... Nhưng, một là anh trở thành hồn ma trong suốt. Một là linh hồn sống chỉ có thể chạm vào những vật của thế giới khác. Hai là trở về thể xác không ngừng chịu dày vò đau đớn, tất cả các giác quan đều là tín hiệu điện do máy tính truyền qua. Thậm chí số phận anh còn tàn khốc hơn nếu như không gặp được Miko ngày ấy.

-Chuyện đó không quan trọng. Peter, ngoại trừ cậu, không có người nào trong thị trấn hết. Tại sao cậu lại ở đây? – Andy vỗ vai Peter hỏi.

-Em không biết. Đột nhiên em giật mình thức dậy. Thấy anh và chị kia xuất hiện ở vòi phun nước. Em đi tìm cha mẹ cũng không thấy họ ở đâu, tất cả mọi người đều vậy, chỉ có thể nhìn thấy bọn họ ở trong gương thôi! – Peter ra điều đã muốn thút thít rồi.
-Trước đó cậu có thấy Micheal xuất hiện không? – Andy chỉ vào Micheal. – Còn có một toán cảnh sát khác. Họ mặc đồng phục, sau hưng có in chữ HUNTERS.

Chợt trong đầu Peter loé lên một tia sáng nào đó. Có nhìn thấy hay không nhỉ. Hình như nó đã nhìn thấy toán người áo đen có in chữ HUNTERS sau lưng ở đâu rồi. Đọc trong một cuốn truyện ư, hay là xem phim truyền hình tối qua. Peter lắc đầu nguầy nguậy rồi bắt đầu la hét.

-Không nhớ, không nghĩ ra gì hết ...

Thấy thằng bé đột nhiên quấy phá, Andy ôm chặt nó lại. Bế trên tay để nó không vùng vẫy nữa.

-Được rồi, được rồi! không cần nhớ nữa. Em cứ yên tâm, để anh cảnh sát điều tra cho.

Peter bắt đầu thút thít. Micheal lắc đầu, cảm thấy chịu thua với đám con nít mà, vừa mới cười, vừa mới la cũng có thể ngay lập tức thút thít.

-Em đi với chị Jessica pha một ly sữa uống nhé.Ở nhà có sô cô la không?

Peter ngoan ngoãn chùi mũi vào áo Andy, nó gật gật đầu. Andy buông nó xuống, rồi trao cho Jessica dẫn đi. Cô là là một nàng hầu đa năng, ngoài nhiệm vụ vệ sĩ, còn được đào tào qua khoá hộ lý, bảo mẫu. Phải nói là già trẻ lớn bé, từ sơ sinh đến già bệnh hấp hối cô ta cũng đều có thể đối phó được. Jessica nắm tay Peter dắt đi, thỉnh thoảng còn vỗ vỗ đầu nó an ủi. Tuy gương mặt cô ta không biểu cảm gì, nhưng những hành động nhỏ đó khiên Peter cảm thấy bình tình hơn.

-Có lẽ ngôi nhà này là trung tâm của sự việc. Chúng ta kiểm tra xem có manh mối gì ở đây không? – Andy nói với Micheal.

Sau đó hai người chia nhau ra lục tung căn nhà. Tủ sách, hộc bàn, kệ chén gì cũng kiểm tra qua. Bất cứ manh mối gì như sách phép thuật, bùa chú, sơ đồ pháp ấn, ... lỗ hỗng vũ trụ gì cũng không thể bỏ sót. Micheal kiểm tra tầng dưới, Andy xông thẳng lên lầu.

“Đây rõ ràng là một căn nhà hoàn toàn bình thường như bao căn nhà khác”.
Andy kiểm tra căn phòng diêm dúa của đứa con gái. Búp bê, thú nhồi bông, đồ chơi đồ hàng với bếp núc và chén dĩa tí hon bằng nhựa. Một tủ sách con con với những hình vẽ công chúa và hoàng tử màu hồng. Căn phòng thứ hai của đứa con trai kế. Sách khoa học kỹ thuật, sinh vật. Bàn học gọn gàng ngăn nắp, bể cá cảnh. Xem ra đây là một đứa trẻ thông minh và đam mê khoa học. Căn phòng bề bộn của Peter. Poster các bộ phim khoa học viễn tưởng, hình các nhóm siêu nhân. Đồ chơi lắp ráp robot bằng nhựa, các món vũ khí chiến đấu. Tủ quần áo đầy màu sắc, không ngạc nhiên gì khi nó có đủ bộ áo thun mười hai màu của siêu nhân Gau.

“Một anh chàng đam mê phim ảnh!” Andy phì cười. Nhưng đây là một căn phòng bình thường đối với cậu nhóc ở tuổi đó.


Khi Andy dự định đi ra ngoài, cùng với nỗi thất vọng vì không khám phá được thứ gì hết. Bỗng nhiên có một vật trên bàn học của thằng nhóc loé lên, thu hút sự chú ý cả anh. Chiếc hộp nhỏ đựng dụng cụ cạo râu đã bỏ đi, có lẽ là của ba thằng nhóc. Bên trong hộp đựng một mảnh đá nhỏ, một mặt phẳng được đánh bóng to chừng ba ngón tay, có thể phản chiếu như một tầm gương. Andy cầm lên, cảm thấy đây chỉ là một cục đá tầm thường được mài bóng để làm quà lưu niệm. Một thứ rẻ tiền có lẽ được nó nhặt ở đâu đó trên đường, vì không có đồ đựng nên mới phải bỏ vào hộp cạo râu.

“Đúng là tâm lý của lũ trẻ.” Chúng luôn hy vọng mình sẽ nhặt được một vật quý báu nào đó. Một viên kim cương lấp lánh hoá ra chỉ là mảnh thuỷ tinh. Một chiếc vòng vàng hoá ra chỉ là đồ giả. Một viên đá phép thuật hoá ra chỉ là cục đá tầm thường.

Andy xoay mặt đá nhẳn lại, nó phản chiếu hình ảnh của anh đứng trong căn phòng. Nhưng bởi vì mặt đá khá nhỏ nên chỉ có thể nhìn thấy được một góc của căn phòng. Thế nhưng hình ảnh đó cũng đủ làm Andy giật mình sững sờ. Thằng nhóc Peter vẫn còn đang say sưa ngủ trên giường của nó.

Không tin vào mắt mình. Andy bước ra hành lang, nhìn xuống tầng dưới. Ánh sáng đèn trong phòng bếp hắt ra, có thể nhìn thấy cái bóng hai người trong đó. Peter đang huyên thuyên kể lể với Jessica về những chiêu thức của các nữ chiến binh hay sử dụng trong phim. Andy lại đi vào phòng, nhìn qua ảnh phản chiếu của viên đá, thằng nhóc vẫn đang say sưa ngủ.

“Nếu đây là Peter, vậy thìnhóc con, cậuở đây là ai?”

Giả thiết là thế giới này là do quái vật tạo ra, là bản sao vụng về của thị trấn Silence. Nhà cửa, vật dụng khiến trúc đường phố đều giống với nhau cả. Nhưng đây chỉ là một mảnh nhỏ, bên ngoài thị trấn không tồn tại thứ gì cả, toàn là không gian tối đen bất tận mà thôi. Tiếp theo, trước đó họ không thấy được bất cứ người dân nào trong thị trấn. Nhưng khi gặp được Peter,lại mới phát hiện ra là có thể nhìn thấy được mọi người qua gương. Bây giờ, Andy lại phát hiện một Peter khác, cũng giống như mọi người, đang say ngủ ở thế giới bên kia tấm gương. Vậy còn Peter họ đang gặp là ai? Hay tệ hơn, là thứ gì?

Chợt điện thoại trong túi Andy run lên. Anh lấy máy ra, phát hiện cuộc gọi số 00 đang chờ ở đầu dây. Điện thoại màu hồng có gắn con thỏ bông này là do Miko đưa cho, nó chỉ có thể gọi và nhận từ một nơi duy nhất, chiếc đồng hồ trên tay Micheal.

-Em phát hiện ra đám người trong đội HUNTERS rồi!
-Họ ở đâu? – Andy hồi hộp hỏi.
-Trong lò nướng bánh dưới tầng hầm nè.
-Anh xuống ngay!

Andy vội vàng tìm lối xuống tầng hầm, Micheal đã đứng bên bàn bếp chờ đợi sẵn. Căn phòng tối om và có một con ma đứng chờ đợi, “Thật làm người khác sởn da gà!” Andy bật đèn sáng lên. Đi tới lò lướng bánh, mở cửa lò ra. Bên trong ngoại trừ tàn tro của mấy mẩu bánh vụn thì chẳng còn thứ gì hết. Anh nhìn vào cách cửa bằng thép sáng loáng của bếp lò, thấy được hình ảnh đám người HUNTERS đang bất tỉnh nằm ngổn ngang bên trong. Nhìn họ vẫn phập phồng thở, như vậy là chưa có người nào nguy hiểm đến tính mạng.

-Đây là lò nướng điện. Nếu đến gần sáng, chủ tiệm khởi động lò thì bọn họ không xong rồi. – Micheal lú đầu vào nhắc nhở.
-Chúng ta cần phải mau chóng trở về thôi. – Andy nói chắc nịch.
-Không phải đã thử mấy chục lần rồi sao. Cái vòng xoắn đó cứ đưa chúng ta trở về nơi đây. Nếu trở về được, em đã trở về từ mười tiếng trước rồi.

Micheal chu mỏ lẩm bẩm. Dĩ nhiên anh là người gấp trở về nhất rồi. Sinh mạng của mình đang bị đếm ngược từng giờ từng phút mà.

-Cứ nghĩ phải tìm ra được chủ nhân của thế giới này, hạ gục nó thì phép thuật đảo chiều mới mất tác dụng. Ai dè đánh xong con bò đó thì lại công cốc. Thật ra thần chủ của nơi này là ai chứ? – Micheal ca thán.
-Anh biết! – Andy mỉm cười.


^_^

-Á ... sao lại cốc đầu em! – Peter than khóc, nhảy vào ôm chầm Jessica để tìm sự bảo hộ trước Micheal.
-Thằng nhóc. Mau mở đường cho bọn ta đi về. Anh đây gấp lắm, không ở đây chơi với chú được. – Micheal hung hăng giơ lên nắm đấm.
-Em có biết gì đâu. Chị Jessica, cứu em. – Peter lại ôm chặt Jessica hơn nữa.

Andy lắc đầu ái ngại nhìn Micheal. Bây giờ nhìn vào chẳng khác nàođám người lớn đang ăn hiếp con nít sao.

-Cậu không phải Peter, chẳng phải cậu là thần chủ của thế giới này sao? – Andy nghiêm giọng hỏi.
-Anh cảnh sát, anh lại hùa theo anh kia nói gì em không hiểu.

Trước thái độ oan uổng, khóc lóc ỉ ôi của một thằng bé tám tuổi, Andy cũng phải bó tay. Ai kêu nó là con nít làm chi. Lần này đến lượt Jessica cứng rắn đẩy nó ra khỏi người.

-Ngoan ngoãn làm mau đi!

Giọng nói không cảm xúc, cộng với gương mặt vô cảm của Jessica quả nhiên làm thằng nhóc đổ khóc nức nở.Ba người bọn họ hợp nhau ăn hiếp nó thật rồi. Peter khóc đến nấc lên không ngừng lại được. Andy nhíu mày, trẻ con khóc làm anh không chịu đựng được. Nhớ lại khi mình còn nhỏ, Andy luôn muốn bảo bệ hết toàn bộ đám nhóc trên đời này. Anh cúi xuống vỗ vỗ đầu nó.

-Đừng khóc nữa, anh dẫn em đi xem một thứ!

Andy dắt thằng nhóc rấm rứt, tỉ tê khóc lên lầu. Nếu nó còn ngoan cố không chịu nhận, anh sẽ cho nó xem bằng chứng không chối cãi được. Andy đưa nó trở về phòng mình, nhấn vào tay nó cái gương cầm tay của mẹ. Nó hức hức lên mấy tiếng rồi chớp chớp đôi mắt mọng nước nhìn Andy khó hiểu.

-Nói xem, cậu thấy ai nằm trên giường không.

Peter ngoan ngoãn làm theo và nó phát hoảng thật sự.

-Là em, là em ngủ trên giường. Hu ... hu ... hu ... vậy em là ai?

Bị nó hỏi ngược lại Andy cũng ngán ngẫm. Nó là ai mới được chứ? Và làm thế nào để tìm lối trở về thế giới của họ? Anh nhìn đồng hồ đeo trên tay mình. Đã bốn giờ sáng. Đồng đội của anh chỉ còn khoảng một tiếng nữa. Phần Micheal thì còn sáu tiếng nữa.

“Nhưng xem ra thằng nhóc này cũng thật sự không biết chuyện gì xảy ra.”