Hạnh Phúc Của Em - Tran Thi Thanh Thao

Chương 155



Bước vào phòng thì nhìn thấy ngoài anh họ và anh Khoa ra Lan Anh cũng nhìn ra còn có Hữu Minh ở đây nữa, cô cũng nghĩ anh lại ở chỗ này, chưa kịp nói thì đã bị Hữu Minh chạy kéo tay lôi lại gần,anh hỏi cô:

- Em giỏi lắm dám trốn anh bỏ đi hả!

Lan Anh bực bội nhăn trán hất tay anh ra rồi nói:

- Chỗ này là công ty của anh họ,anh muốn nói gì thì ra chỗ khác nói nhé.

Khánh Chi thấy mùi mờ ám liền kéo Lan Anh ra khỏi Hữu Minh cô xoa xoa cầm nhìn hai người cô hỏi nhỏ Lan Anh:

- Hai đứa em đang quen nhau à.Đừng có nói xạo nhé, chị nhìn ra được đó.

Lan Anh chưa kịp trả lời thì Hữu Minh kéo cô ôm vào lòng mình anh trả lời cho cô luôn:

- Tụi anh đang quen nhau,Lan Anh là người yêu của anh, em muốn hỏi gì thì hỏi anh đây nè.



- Đù, hai người quen nhau khi nào thế, sao em lại là người biết cuối nhỉ.

- Em làm như mình là gì mà đòi được thông báo trước hả, chưa tỉnh ngủ à.

- Ê… ê … quen em họ ta phải thay đổi cách xưng hô đi chứ,gọi lại nghe coi,không là bà chị này phản đối đến cùng đó nghe.

- Vậy cũng được sao!

- Được chứ,gọi chị nghe coi.

- Dạ,chị họ.

- Hahahaha,đã,ngoan lắm em rể họ. Hahahaha…

Lan Anh nghe cuộc nói chuyện của hai người thì cũng bó tay không nói gì, lúc này nhìn thấy anh họ đang nhìn mình thì cô nuốt nước miếng,cô cười huề rồi đi lại nói chuyện với anh, cô nói:

- Anh họ, em có chuyện này không biết nên nói với anh không nữa.

Anh bỏ bút xuống rồi hất mặt ra ngầm nói ra kia nói chuyện.

Xong anh đứng lên đi ra ngoài ban công thì Lan Anh cũng đi ra, cô vừa bước ra anh hỏi luôn:



- Có chuyện gì mà em phải nói chuyện riêng với anh vậy, nhìn cách này anh nghĩ có liên quan đến vợ anh rồi đúng không?

- Dạ,đúng vậy. Em chỉ nhắc nhẹ anh là nhớ thêm người bảo vệ Thanh Thanh thôi, vì giờ Thanh đang có thai phải hết sức cẩn thận. Chỉ vậy thôi.

- Coi bộ em chưa chịu nói sự thật nhỉ, có phải vợ anh cấm em nói cho anh biết không.

- Em không có nói nha, đó là tự anh nghĩ thôi.

- Được thôi, vậy rốt cuộc có ai muốn làm chuyện gì với vợ anh.

- Anh chỉ cần cho người để ý canh chừng cô thanh mai Mỹ Duyên của anh là được.

- Cô ta sao! anh hiểu rồi, chuyện này để anh sử lý. Em chỉ cần ở bên cạnh vợ anh những lúc không có anh là được.

- Vâng,anh không nói em cũng làm thế mà.

- Thôi chúng ta vào đi, mọi người đang ở trong đợi.

- Dạ.

Cả hai đi vào và ngồi vào vị trí đang chưa có người ngồi, anh vừa ngồi xuống đã vào vấn đề luôn.

- Còn bốn ngày nữa là đến ngày cưới, nhưng hai hôm nữa là Thanh Thanh phải về nhà mẹ đẻ để tổ chức và làm lễ, trong thời gian đó anh cần Lan Anh và Chi ở bên cạnh túc trực không rời vợ anh. Có một số vấn đề anh không nói cho hai em biết được, nhưng tụi em chỉ cần không để vợ anh ở một mình là được, thêm nữa chút trợ lý Lâm sẽ đưa hai đứa hai cái lắc định vị để đeo vào tay,phòng hờ. Còn những chuyện khác có tụi anh lo được rồi. Hai đứa hiểu rồi chứ! Còn gì không hiểu thì cứ nói ra

Lan Anh và Khánh Chi nghe xong thì cùng gật đầu hiểu ý anh nói,tuy nhiên Khánh Chi cũng giơ tay lên xin phát biểu:

- Anh hai,em có chuyện muốn hỏi.

- Nói đi

- Nghe anh nói thì ngoài nhỏ Mỹ Duyên ra còn có người khác nhắm vào chị dâu sao.

Cũng không cần dấu anh gật đầu thay câu trả lời. Thấy anh mình gật đầu,cô lại nói tiếp:

- Anh hai à, sao anh không xử lý dứt khoát mọi chuyện mà để lại tàn dư thế kia, chả giống phong cách của anh gì cả.