Gửi Nhà Kế Bên

Chương 7: Niềm vui nho nhỏ



Sau sự chăm chỉ ngay đầu năm của nó, mẹ nó tự dưng cho phép nó đi chơi đầu năm, hớ hớ.

- Mẹ thật sự cho con đi à??_ Nó ghé sát mặt mẹ.

- Ra_ Mẹ nó đẩy_ Mày không đi thì thôi.

- Xí, tại bình thường tại bình thường mẹ có cho con đi chơi nhiều mấy đâu.

- Mày được nghỉ 2 ngày liên tiếp còn gì, một ngày chủ nhật còn một ngày thứ Bảy thì thầy cô đi họp rồi chả nhẽ cứ ở mãi trong nhà ra ngoài cho nó khôn người con ạ_ Mẹ nó tặc lưỡi.

- Giờ dịch dã như này đi đâu được ạ?

Nó thở dài. Dù dịch ở nó không quá căng thẳng, nhưng láo nháo có khi đi bay mấy củ chứ đùa.

- Thì khu vui chơi gần đây không phải vẫn mở à?

- Gớm, mẹ xem con là trẻ 5 tuổi à _ Nó nhìn nhìn mẹ_ Dù sao con cũng học xong rồi, nằm ngủ cho sướng đời.

Mẹ nó chưa kịp rầy nó thì nghe ngoài cửa có tiếng mở. Nó tưởng Minh Quân sang, đang hớn hở cái mặt chạy ra thì.

- Con chào mẹ.

Nó kiểu :)))

- Á chà về rồi đấy à, đợi mỗi mi về nấu cơm tối_ Mẹ nó vỗ tay_ Cất đồ đạc đi rồi tự giác nhé con trai.

Vâng, đúng vậy, chàng trai phong cách phắc sờ boi này là anh trai của nó, Võ Thanh Duy. Hờm, nói ngắn gọn thì lão trừ cái đẹp mã thì chẳng được cái gì sất -_-

Thanh Duy nhìn thấy nó lườm nguýt.

- Sao? Thất vọng à?

- Em chả có hi vọng gì cả_ Nó quay nguýt lại vào nhà.

- Ai thân với thằng hàng xóm nào đâu mà biết

Thanh Duy xách balo vào phòng không quên khịa nó.

- Quá khen. Anh về mấy ngày đấy?

- Một tuần. Làm sao?_ Cậu nói vọng ra.

- Tốt_ Nó cầm điện thoại nhắn tin rủ Gia Linh đi chung_ Chở bọn em đi chơi.

- Có cái nịt!_ Cậu quát_ Mày què tay hay què chân ?

Nó hắng giọng.

- Gớm, biết dồi, thế bảo Gia Linh ở nhà..

Nó nói dứt lời Thanh Duy đã chạy đến trước mặt.

- Mày thích chơi trò uy hiếp không ?

- Aigu anh già 20 của em, em nào dám

Nó cười không ngớt mồm.

- Mấy giờ đi?

- Mai

- Mấy người?



- …3

- Ở đâu mà lắm vậy?

Cậu nhíu mày..

- Bạn em

Nó ngại ngại nói đại.

Đúng lúc đấy thì mẹ nhờ anh sang sửa bóng đèn.

- Con chào dì.

- Ôi may con đến giúp dì, bố nó chưa về nên phiền con quá.

- Dạ không ạ.

Nó với Thanh Duy trong bếp đứng vô thức nhìn nhau cười rồi chạy nhanh đến phía vườn sau.

- Á à con quỷ ranh, tao phải xem mặt mũi cái thằng làm mày thẩn thơ như chó mất xương mới được haha

Nó thở dốc chạy theo sau.

- Asaaaaaa đứng lại đấy, Võ Thanh Duy!!!!

Không thể đẻ lão biết được, nếu không lão nhai đi nhai lại chết mất huhuhi

Nó ra đến nơi túm được áo lão giật ngược lại, nhưng xui cái, mẹ với anh đứng ngay đó aaaaa

Mẹ thấy động quay lại chửi.

- Ơ hai cái đứa điên này làm cái gì đấy?

Thanh Duy nhìn nó cười khẩy.

- Mày chết với tao :)

Anh cũng quay lại nhìn. Thấy nó như thế bất giác cười một cái, aaa giết chết nó đi. Mặt nó từ màu hồng nhạt chuyển sang đỏ ửng lên.

- Hỏi chấm? Minh Quân??

Thanh Duy nghiêng đầu nhìn.

- Ừ, về rồi đấy à

Nó với mẹ nó cũng hỏi chấm lây. Ủa sao như đối thoại giữa bố già với con trai đi xa nhà vậy trời.

Thì ra …

Hai tên đó là bạn cùng phòng, bạn thân luôn đấy:))

Thằng anh khốn nạn, có bạn đẹp trai kà quên luôn con em gái này:))

- Mai đi chung đi, chứ tao đi với hai đứa kia chắc trầm cảm quá_ Thanh Duy dụ dỗ anh đi chung.

Càng hay:)) Nó đỡ phải mở lời, ngại chít.

- Ồ, vậy đi bằng cái gì?

- Thuê xe được mà, đi lượn lượn xem phim cũng được.

- Hmm_ Anh quay qua nó_ Em cũng đi chứ gì?



Nó gật đầu.

- Oce, vậy mai nhé, tao về cơm nước.

Hic nó thấy tim nó tan chảy 1 chút hihi

- Mẹ đấy_ Anh nó quay qua khịa_ Con trai về không bảo, cứ phải nhờ hàng xóm mới chịu cơ.

Nó nó trừng mặt.

- Tao biết mày về lúc nào. Với lại … mày phá còn chả ra cái gì, nói gì sửa.

- Hahahaa

Nó ngồi ghế ôm bụng cười.

- Mày im không???

- Cả nhà làm gì mà vui thế?

- Á hehe bố về, giỏi thì lại đây mà đấm.

Nó thấy bố về chạy lại núp sau lưng bố.

- Duy về rồi đấy à? Nào nào, nấu cơm chưa??

- Ơ kìa bố …:<

- Hahahahahha

Cả nhà nó được trận cười vui vẻ.

- Gia đình nhỏ này hạnh phúc thế?

Cô Như ló sang vườn sau.

- Em mang sang cái bánh kem tự làm mà Quân nó bảo cả nhà ngoài đây, mọi người nếm thử không?

Anh giơ tay cầm cả túi nilon lên.

- Con mang cả dĩa với đĩa rồi này.

Chưa hết, bố mẹ với cả Gia Linh cũng đem sang ít thịt bò nước ngoài mà cậu nó đem về, hic nay ngày gì mà đồn vui quá

- Được được vui quá. Nay đại gia đình 3 nhà chúng ta ăn chung luôn_ Bố nó xoa xoa đầu nó_ Đợi tôi thay đồ rồi xuống cùng ăn.

Mọi người lần lượt vào nhà xuống nhà ăn.

Cùng hạnh phúc như thế này, vui vẻ biết bao. Điều tưởng chừng như nho nhỏ, lại là những hạnh phúc hiếm có mà sau này khó kiếm được.

Hạnh phúc bên bố mẹ …

Bên anh chị em …bạn bè

Bên hàng xóm tốt bụng …

Và cả …

- Ngơ ngẩn gì đấy? Vào nhà thôi_ Anh xoa rối tung đầu nó.

- Anh làm rối tóc em rồi!!!

~Bữa tối sum vầy~