Gửi Nhà Kế Bên

Chương 3: Trùng hợp ghê



Lại là một buổi sáng như mọi buổi sáng...

Hôm nay đương nhiên là khác hôm qua, vì chẳng ai tắm 2 lần trên cùng một dòng sông cả :)))

Nay nó dậy sớm hơn hôm qua hẳn 30'. Nói thế cũng không đúng, vì hầu như nó không ngủ được, cũng chẳng biết tại sao nữa.

Nay nó đi sớm hơn cả mấy bữa bình thường luôn, ra bến xe bus mà xe chưa đến, phải những 10' nữa. Nó tranh thủ cầm điện thoại ra nghịch. Tóc mái của nó cứ xõa xuống màn hình điện thoại.

- Mày nên được loại bỏ rồi đấy :))

- Sao ra đây sớm thế này??

Nó nghe giọng ấm ấm quen quen, ngẩng đầu lên thấy Minh Quân đứng trước mặt.

- Anh … Quân??

- Sao thế? Nay không chạy bở hơi tai mà lại thảnh thơi thế này?_ Anh trêu nó.

- Nay phải rút kinh nghiệm chứ_ Nó hếch cằm_ Anh đi đâu đấy?

- Anh đi mua chút đồ, nhưng không quen đường_ Nó xoay xoay điện thoại_ Điện thoại hết pin không định vị được.

- Anh muốn mua gì?

- Hmmm… ở đây có siêu thị nhỉ, nếu có đến đó cho chắc, tiện thể ghé qua nhà bạn anh mượn cái sạc, dù sao cũng ở đó lâu lâu.

- Siêu thị gần trường em nè_ Nó phấn khởi_ Vậy đi cùng chuyến với em đi.

Anh thấy nó vậy thì trêu nó.

- Sao nào? Em vui thế à?

Nó như chột dạ, đỏ mặt ngồi xuống.

- Em mới không có!

Tóc mái lại rũ che mặt nó, hừ mái thì đẹp đấy nhưng bất tiện thật!!

Nó đang bực máu thì thấy anh lấy trong túi cái dây buộc tóc.

- Em buộc lên đi, để tóc xõa vậy ra đường cũng nguy hiểm lắm.

Nó nhìn cái dây buộc, rồi nhìn anh.

Dây buộc tóc?? Đánh dấu chủ quyền?? Có ni rồi hả???

Nó cười gượng.

- Thôiiiiiii, em không cần đâu ạ. Ai đi lấy vật đánh dấu bao giờ

- Đánh dấu gì?_ Anh nhìn nó.

- Thì con trai có dây buộc tóc_ Nó hạ giọng_ Không phải là dây của người yêu đưa cho à?

Anh đơ ra lúc rồi phì cười.

- Ui chaoooooo

Nó ngơ ngơ nhìn anh.

- Em bị sao đấy? Cái này là của mẹ anh, bà có thói quen bỏ dây buộc tóc vào túi anh ra đường cho chắc, tiện có dây trong túi thôi. Aiyaaaa nhóc này nghĩ cái gì đấy?

- Thật ạ??

- Chứ sao?_ Anh lại xoa đầu nó.

Lại nữa hic hic

- Nhưng đẹp trai như anh, chả lẽ lại chưa từng có …

- Xe đến rồi kìa cô nương...



Nó giật mình, 10' nhanh thế cơ à.

Nó với anh lên xe, đến bến thì cùng xuống rồi tạm biệt. Xí, chả có khoảnh khắc xe bus lãng mạn nào đâu.

Suốt buổi học nó chỉ nghĩ, sao hồi nãy có vẻ anh tránh câu trả lời của nó, chả lẽ … lụy người yêu cũ???

Trong đầu nó là cả tá câu hỏi.

- Ê!!!_ Gia Linh đập vào vai nó.

- Hả??_ Nó giật mình.

- Gớm, có trai đẹp hàng xóm cái vậy đấy. Nay mày về mình nhá, tao sang câu lạc bộ Thể thao đây.

- Oceee

Nó xách cặp chán nản bước ra cổng. Vừa ra đã có một tên chặn cửa.

- Chào… chào Thanh Vân!!

Nó ngước mặt lên, cậu chàng này, lớp trưởng lớp bên??

- Ừ, tớ đây.

Nó cười thân thiện.

- À thì … cậu có thể xem xét việc làm quen với tớ không??!!

Tốt, thẳng thắn, không sến súa vòng vo.

Nhưng …

- Cảm ơn cậu nhé, nhưng tớ xin lỗi, tớ chưa có ý định chuyện tình cảm..

- Tớ … tớ tuyệt đối không làm ph…

- Thanh Vân!

Nó ngạc nhiên, quay ra sau.

- Anh Minh Quân??

- Trùng hợp quá_ Anh lại chỗ nó_ Cậu nhóc nào đây?

- A…_ Nó lắp bắp

- Em … không có gì ạ.

Cậu ta nói xong bỏ chạy liền.

woaaaaaaaaaaaaaaaa

Nó quay sang cười tươi.

- Sao anh lại ở đây?

- Thì giờ anh mới ở đó về này..

- Lâu thế?_ Nó xem đồng hồ_ Giờ đã hơn 11h rồi.

- Thôi nào về về _ Anh kéo cặp nó xách đi.

Hai ông bảo vệ đứng gần đó xích xích.

- U trời, cậu thanh niên kia lượn mấy vòng từ lúc 10h mà giờ mới về cơ à.

- Ông bị hâm à? Nhìn là biết đợi cô nhóc kia rồi..

- Tuổi trẻ thật tốt

Nó với anh xuống xe, anh đưa tay xách cặp nó.

- ** cậu nãy tính tán em hả?



Nó cười

- Không hẳn, cậu ấy chỉ hỏi xem xét hẹn hò thôi.

- Chậc chậc, bọn trẻ bây giờ thật vội vàng.

- Anh như bô lão dưỡng sinh í.

- Anh mới 20 thôi nhóc ạ, hơn em có 3 tuổi

- Nhưng í là cách anh nói chuyện cơ_ Nó gân cổ.

- Vâng vâng cô nhất.

Nó cũng im lặng, cả hai đứa cứ vậy về nhà. Nó chỉ hơi ngạc nhiên vì nó thân với anh quá nhanh hic

Trước lúc vào ngõ anh tự dưng hỏi câu rất liên quan.

- Cái balo này em mua ở đâu thế?

- Dạ? Ở siêu thị em chỉ đó

- oce, mau về nghỉ chiều học nữa.

- Tạm biệt anh

- Ừ, tạm biệt.

Chẳng thể ngờ nó lại thân với con trai nhanh như vậy, còn hơn nó 3 tuổi nữa.

Nó đi vào nhà thì điện thoại mẹ kêu.

- Mẹ ới điện thoại!!

- Nghe đi, mẹ đang trông nồi canh

Nó cầm điện thoại, ủa, ???, " Quỷ ngứa đòn"???

Cái biệt danh củ chuối này chỉ có thể là anh hai nó.

- Lô

" Mẹ đâu?"

- Nấu canh

" Đưa"

- Bận

" Nhanh"

- Trông canh.

" Bảo mẹ tầm hơn tuần nữa tao về"

- Về hẳn?

" Điên, về đi thực tế, bài tập về nhà, rảnh thì về"

- Mấy bữa?

" Không biết, mà mày nói chuyện với ai đấy?"

Nó trực tiếp cúp máy

đối với tên này, không cần thiết phải lịch sự..

Chỉ cần lịch sự với những người ấm áp hi hi

Như ai đóa ~~~
— QUẢNG CÁO —