Giấu Đi

Chương 24



Học sinh câu cá không nhiều, người đồng hành cùng bọn họ lác đác có thể đếm được.

Ven hồ trống trải mà yên tĩnh, cành lá của hai hàng cây xanh sum suê đan chéo nhau trêи đỉnh đầu, thỉnh thoảng những tia nắng le lói chen qua kẽ lá chiếu qua, rải xuống mặt hồ tĩnh lặng sạch sẽ xanh biếc như ngọc bích, soi bóng chầm chậm mặt hồ nước chảy gợn sóng lăn tăn.

Du Trọng tìm một nơi có độ dốc thoai thoải bên mặt hồ, tách ghế gấp ra ngồi xuống, sau đó lấy cần câu ra móc mồi. Chu Huyên muốn so tài với cậu, chọn một chỗ ngồi cách xa cậu mấy chục mét.

Đặt vợt lưới bên chân Du Trọng, Lâm Hòa Tây ngắt lá cây nhỏ dài từ bên đường rồi ngồi chồm hổm xuống, khép hai mép lá lại với nhau, quai hàm khẽ phồng lên, đẩy luồng khí ra đến bên bờ môi.

Bản nhạc ngắn ngủi du dương nhưng không hề có giai điệu gì chợt vang lên.

Du Trọng giơ cần câu trong hồ lên quay mặt lại.

Tâm trạng Lâm Hòa Tây hớn hở cong môi, “Sao? Nghe hay không?”

Đối phương thu hồi ánh mắt, sắc mặt không hề gợn sóng nói: “Dọa cá trong hồ chạy hết, tối nay cậu không cần ăn gì đâu.”

Lâm Hòa Tây nghe vậy, lại cười một tiếng: “Vậy nếu cậu được nhiều cá, thì có phải công lao nên thuộc về tôi không?”

Du Trọng thản nhiên giễu cợt nói: “Trời còn chưa tối mà đã muốn nằm mơ giữa ban ngày rồi.”

Nhất thời cảm thấy cậu không thú vị, Lâm Hòa Tây không nói thêm gì nữa, giơ tay chống cằm, vẻ mặt không tập trung nhìn về hồ nước bằng như mặt kiếng.

Rất nhanh có chú cá đầu tiên cắn câu.

Lấy dây câu làm trung tâm, sóng gợn trêи mặt hồ dần dần lay động rộng ra, Du Trọng khẽ di chuyển cần câu cá trong tay, nhắm đúng thời cơ kéo dây câu từ trong hồ lên, con cá tung tăng trêи móc câu tạo ra một vòng cung, nước trong suốt rơi xuống không khí khô ráo, ánh nắng màu vàng xuyên qua giọt nước, khúc xạ ra ánh sáng nhẹ nhàng trong tầm mắt.

Dù hình ảnh mỹ lệ chỉ thoáng qua rồi biến mất, Lâm Hòa Tây vẫn chống cằm vô cùng hào hứng ngắm nhìn.

Du Trọng vẫn ngồi im trêи ghế, quay đầu muốn gọi hắn cầm vợt lưới đón cá, thoáng thấy hàng mi dài của hắn khẽ nhướng lên, con ngươi sáng rực mà chăm chú ngắm nhìn phía trước, theo bản năng khựng lại. Thời gian ngắn ngủi một giây, thậm chí còn không nhớ nổi mình muốn nói gì.

Cũng may Lâm Hòa Tây nhanh chóng lấy lại tinh thần, cũng lập tức ý thức được gì đó, nhặt vợt lưới bỏ bên chân Du Trọng, bước hai bước về phía chân dốc, gỡ cá xuống bỏ vào trong vợt. Hắn giúp đối phương gỡ được bốn năm con cái, hăng hái đứng ngoài quan sát câu cá cũng dần dần biến mất hầu như không còn.

Mà ngồi chồm hổm một lúc lâu dễ bị tê chân, Lâm Hòa Tây hơi híp mắt ngáp một cái, đứng dậy đi qua khu bên cạnh. Người bên hồ đã nhiều hơn so với lúc họ vừa tới, Lâm Hòa Tây bước chầm chầm đi dạo dọc theo bờ hồ, sau khi đi được mấy chục mét, thì bước ngang qua một giá vẽ đặt bên hồ không có ai trông coi.

Trêи giá vẽ đang kẹp tờ giấy vẽ sạch sẽ trống trơn, bên cạnh giá thì có bút vẽ và bảng pha màu, thậm chí trước giá vẽ còn có một chiếc ghế gấp, chủ nhân giá vẽ lại không biết ở đâu. Lâm Hòa Tây không tự chủ dừng bước, đứng bên cạnh giá vẽ nhìn xung quanh, rồi sau đó ánh mắt nhẹ nhàng ghim chặt.

Từ vị trí và góc độ của hắn nhìn sang, vừa vặn có thể thu hết hình ảnh hết sức rõ ràng đầy đủ của Du Trọng ngồi bên hồ. Hắn lại đứng chờ một lúc, thấy chủ nhân giá vẽ mãi chưa về, không nhịn được ngồi xuống ghế trước giá vẽ.



Cầm bút chì đã chuốt bảng màu lên, hắn ngẩng đầu quét một vòng ở vị trí Du Trọng, đáy mặt từ từ hiện lên ý cười nhàn nhạt.

Trở về tìm Du Trọng thì đã là một tiếng đồng hồ sau.

Đối phương vẫn ngồi tại chỗ, trong vợt lưới đặt bên bờ hồ đã nhiều hơn gần chục con cá. Liếc thấy hắn lại gần, Du Trọng quay mặt lại, vẻ mặt lạnh lùng liếc nhìn hắn: “Chẳng phải cậu đã nói tới đây giúp một tay sao?”

Lâm Hòa Tây dừng lại bên cạnh cậu, thờ ơ cười hỏi: “Tôi chỉ nói cầm đồ giúp các cậu, chứ đâu nói canh các cậu câu cá đâu. Cậu tìm tôi à?”

Du Trọng cầm cần câu đứng dậy, “Cậu trông giúp tôi hai phút, tôi qua chỗ Chu Huyên.”

Lâm Hòa Tây ngẩn người: “Nhưng tôi không câu cá đâu.”

Du Trọng nói: “Nếu như có cá cắn câu, cậu cứ ngồi không cần để ý.”

Lúc này Lâm Hòa Tây mới nhận cần câu từ trong tay cậu, ngồi xuống ghế thế chỗ cho đối phương.

Du Trọng lướt qua hắn đi về phía Chu Huyên cách đó mười mấy mét, Lâm Hòa Tây buồn chán ngồi trêи ghế, một tay chống cằm, quay đầu nhìn bóng lưng đối phương càng đi càng xa.

Đứng ở chỗ Chu Huyên một lúc lâu, Du Trọng xoay người muốn quay về thì bị một khuôn mặt nữ sinh thanh tú xa lạ cản đường đi.

Cách một khoảng không dài không ngắn, Lâm Hòa Tây chỉ có thể lờ mờ thấy đường nét mặt nghiêng của nữ sinh, và trong tay đối phương chìa ra một tờ giấy vẽ màu trắng quen thuộc.

Khoảng năm phút đồng hồ trước, tay của hắn còn sờ qua tờ giấy vẽ này. Chỉ cần suy nghĩ một chút, là có thể hiểu được chuyện gì xảy ra. Hắn nghiêng đầu nhìn về bóng lưng Du Trọng nơi xa, khẽ nheo đôi mắt xinh đẹp.

Hắn không biết người nọ nói gì, cũng không biết trêи mặt Du Trọng có biểu cảm gì, chỉ nhìn thấy Du Trọng nhận lấy bức tranh từ trong tay người kia, cúi đầu nhìn xuống bức tranh.

Nhất thời trong lòng cảm thấy hơi bất mãn, hắn ngồi ở đây làm chuyện nhàm chán đến cực điểm, Du Trọng lại nhàn nhã ung dung đứng bên hồ nói chuyện cùng với người mượn hoa dâng Phật.

Từ trêи ghế đứng lên, Lâm Hòa Tây nâng cao giọng, mặt không đỏ tim không đập mạnh hô lên với Du Trọng: “Có cá mắc câu này.”

Nói xong,thậm chí cái tay cầm cần câu còn nhẹ nhàng đung đưa, tạo thành hiện tượng mặt hồ gợn sóng nhẹ giả.

Quả nhiên Du Trọng quay đầu nhìn sang theo tiếng hô, thấy rõ mặt hồ hơi gợn sóng thì cậu có mấy phần nghi ngờ nhíu mày. Nhưng vẫn đưa bức tranh trong tay trả lại cho người kia, xoay người sải bước đi về phía Lâm Hòa Tây.

Nữ sinh thấp thỏm trong lòng không kịp cầm bức tranh Du Trọng đưa, bức tranh lọt xuống đầu ngón tay đối phương, và rơi xuống mặt đất đầy bụi bẩn, sắp trở thành đồ bị giẫm dưới đáy giày của người khác.

Lâm Hòa Tây cảm thấy hơi đau lòng, không nhịn được cao giọng nhắc nhở Du Trọng: “Rớt tranh!”



Lúc này Du Trọng đang vội vàng chỉ có thể khom lưng nhặt tranh lên, cầm bức vẽ bước nhanh về phía hắn.

Lâm Hòa Tây đứng im tại chỗ, sắc mặt không đổi thở phào một hơi. Lý do con cá lớn chạy thoát đã trượt tới khóe miệng, cần câu trong tay lại chợt run lên.

Nét mặt khẽ khựng lại, lòng nghi ngờ mình xuất hiện ảo giác, Lâm Hòa Tây có chút hoang mang nhìn vị trí quăng dây câu.

Phảng phất như nghiệm chứng suy nghĩ trong lòng hắn, tay lại run rẩy kịch liệt lần nữa. Trêи mặt đã lộ ra mấy phần luống cuống, Lâm Hòa Tây đứng tại chỗ, ánh mắt cầu cứu nhìn chằm chằm Du Trọng đang đến gần.

Vẫn là lần đầu tiên chứng kiến bộ dạng này của hắn, Du Trọng hơi buồn cười nhướng mày, muốn nhận lấy cần câu từ trong tay hắn.

Tầm mắt Lâm Hòa Tây lại nhẹ nhàng quét qua bức tranh trong, mặc dù chuyện chủ nhân giá vẽ mượn hoa dâng Phật khiến hắn sinh lòng không vui, nhưng tùy tiện sử dụng đồ của người khác thì đúng là hắn sai, coi như hắn đuối lý trước.

Trong khoảng thời gian thất thần, tay chưa kịp đưa ra cần câu lại chợt nặng xuống. Lâm Hòa Tây nhất thời thả ra, nhưng theo quán tính lực tác động bên ngoài bị cần câu kéo về phía dưới dốc.

Du Trọng kịp thời đưa tay giữ chặt cổ tay hắn, kéo mạnh hắn lùi về phía đằng sau.

Thân thể Lâm Hòa Tây chợt ngửa ra sau, sống lưng chạm vào ngực đối phương, bờ vai cách dáo t-shirt mỏng dính dán sát lồng ngực rắn chắc của đối phương.

Tuy hàng ngày hắn là kiểu người cà lơ phất phơ và không che đậy miệng, lúc này khuôn mặt lộ vẻ giật mình, hô hấp theo bản năng ngừng lại một giây.

Du Trọng lại không lùi ra luôn, mà trực tiếp vòng qua hắn từ phía sau, nhét bức tranh vào trong tay hắn, hai tay nhận lấy cần câu dùng sức nâng lên.

Cảm nhận được lồng ngực sau lưng hơi căng cứng, Lâm Hòa Tây chợt lấy lại tinh thần, dần dần bình tĩnh lại, không rõ cảm xúc nghiêng đầu, nhìn gò má Du Trọng gần trong gang tấc.

Đường cong hàm dưới thẳng tắp xinh đẹp của Du Trọng lúc này hơi thu lại, đôi môi mím lại hơi lạnh lùng, tròng mắt ngăm đen sâu thẳm sắc bén nhìn về phía trước.

Dĩ nhiên, bộ dạng này của đối phương cũng chỉ duy trì trong chớp mắt.

Một giây sau, cần câu chợt nhẹ bẫng, cá không mắc câu bơi về trong hồ. Du Trọng hơi nhíu mày khó có thể nhận ra, sau đó giống như rốt cuộc cũng cảm nhận được điều gì đó, vô thức nghiêng mặt sang một bên.

Hiển nhiên không ngờ rằng, người trong ngực cũng đang ở tư thế nghiêng đầu quan sát cậu. Mặt hai người đột nhiên chạm nhau, bờ môi cậu không có cách nào vãn hồi tốc độ, sượt nhẹ qua mặt Lâm Hòa Tây.

Sắc mặt Du Trọng đột nhiên đờ đẫn.

Chậm tãi từ trong ngực cậu lui ra ngoài, sau khi kéo dài khoảng cách với cậu, Lâm Hòa Tây đưa tay lên xoa xoa mặt mình, vẻ mặt vô tội nháy mắt: “Lần này không thể tính lên đầu tôi được.”

Hắn cau mày thở dài nói: “Tôi là người bị hại.”