Giam Cầm Chim Hoàng Yến

Chương 23: Cứ giết ta đi



Tuy nhiên, cô không dám thắc mắc, bởi đây là chuyện của hắn, chẳng có chút gì dính líu đến cô mà phải bận tâm.

Cô nhìn vào khay thức ăn đặt trên bàn, biết việc tiếp theo phải làm liền chủ động rời khỏi sự giam cầm của người đàn ông.

Hắn cũng không giữ người, để Bạch Ly hầu hạ chuyện ăn uống, cô mang khay thức ăn đặt lên chiếc tủ cạnh đầu giường. Sau đó lấy chén súp còn đang nóng, kính cẩn dâng lên bằng hai tay.

"Mời ngài dùng bữa."

"Em đút cho ta đi, cơ thể ta mệt mỏi chẳng còn chút sức lực nào để cầm nữa rồi."

Biểu tình trên khuôn mặt hắn ngả ngớn bất lương, nhìn chẳng ra điểm nào mệt mỏi của hắn. Bạch Ly thừa biết hắn đang cố tình làm khó làm dễ cô, nên không muốn tranh cãi thêm phiền phức.

Hắn muốn cô đút cô sẽ đút, muốn cô lấy nước cô cũng đi lấy...bất cứ chuyện gì cô cũng làm không có một lời kêu ca oán than. Làm cho hắn bắt đầu không còn hứng trêu đùa cô nữa.

"Qua đây ngồi với ta."

Cánh tay rắn chắc vươn ra mời mọc, Bạch Ly phũ phàng với cử chỉ yêu thương, gạt tay hắn ngồi ở mép giường, mặt nặng mặt nhẹ, hỏi.

"Đức vua, ngài còn gì sai bảo?"

"Ta bị ám sát em không lo sao?"

Giọng nỉ non nói, Bạc Đình đăm đăm ánh mắt cuồng nhiệt có chút thất thần vào cô gái nhỏ. Hành động theo suy nghĩ trong đầu mà vươn tay kéo cô ngã vào lòng, tay thì nâng cằm, tay thì giữ hông, kìm hãm cô gái nhỏ ngước mặt nhìn hắn.

Bạch Ly chán ghét vốn không muốn nói, bởi câu hỏi của hắn quá thừa thãi. Cô lo cho hắn ? Phải lo điều gì đây ?

Ngoài ánh mắt thanh lãnh liếc sang nên khác thì chỉ còn có thái độ khinh bỉ trả lời với hắn.

"Em ghét ta đến thế sao?"

- Ghét, rất ghét, hận ngươi vô cùng !

Cô rất muốn nói ra những lời lẽ trong lòng, thế nhưng vì thân phận hiện giờ của mình mà bao nhiêu uất ức đều bị cô nuốt ngược vào tận tâm can.

"Đức vua, xin ngài đừng trêu chọc thần nữ.

Ngài muốn ta yên phận làm thứ phi của ngài ta sẽ yên phận.

Cúi mong ngài đừng đem ta ra bỡn cợt."...



"Câu hỏi khó như thế này ta không trả lời được."

Câu cuối cô chỉ độc âm trong miệng, nói cho chính bản thân nghe. Bạc Đình chứng kiến thái độ khinh bạc, nhìn hắn như nhìn sâu bọ chốc chốc ruột gan lại quặn thắt.

Hắn chẳng thể kiểm soát được cảm xúc của bản thân, chính vì quá yêu cô mà mặc cho người có ghét hắn cũng dịu dàng bỏ qua.

"Ly Nhi, ta sẽ phong em làm hoàng phi của Athen...có đồng ý không?"

"Hoàng phi?"

Nét mặt đang ngơ ngác thì đột ngột cau có, Bạch Ly chẳng có lấy một tia cảm giác kinh ngạc hay vui sướng. Ngược lại chỉ thấy căm ghét người đàn ông này, cảm thấy tư cách của cô dần bị hắn chà đạp đến tê dại.

Cô không thoát được khỏi vòng tay hắn, nhưng ngồi trong lòng hắn chắp tay cúi đầu, như một sự khẩn xin khoan thai.

"Đức vua xin ngài đừng đem ta ra làm trò đùa, ngài bỡn cợt ta như thế đã quá đủ rồi.

Ta không muốn công nương biết chuyện lại có hiềm khích với ta."

"Liễu Giai sẽ chẳng bao giờ ngồi vào được vị trí hậu cung của ta đâu."

Thanh âm cứng như băng, Bạc Đình lườm phân nửa ánh mắt của kẻ thượng đẳng nhìn kẻ hạ đẳng vào Bạch Ly.

Vòng tay hắn lập tức buông thõng, tựa người vào thành giường tỏ ra nghiêm túc lãnh đạm, ung dung nói.

"Dòng tộc Liễu gia có dinh líu đến vụ ám sát đại đế Athen, Liễu Giai chắc chắn sẽ không còn cơ hội làm vợ ta nữa đâu."

- Dính líu vụ ám sát ?

Cố gái nhỏ có chút không hiểu, rõ ràng việc này vẫn chưa được điều tra kĩ càng sao người đàn ông này lại vội kết luận như vậy ?

"Đức vua, ngài chắc Liễu gia dính líu sao?

Ngài không bảo vệ vợ tương lai của mình sao?"

Bạch Ly sau cùng cũng bộc bạch sự thắc mắc, nhìn chòng chọc vào hắn chỉ thấy sự u ám, và một tia mạt ý vị thâm trường trên khóe môi, hắn thản nhiên cười lạnh nhả giọng.

"Chuyện đó em không cần phải biết quá nhiều.



Ly Nhi, bây giờ em chỉ cần biết...

Em mới chính là hoàng phi của ta, là vợ của Bạc Đình này là đủ."

Thanh âm nói ra như có mê lực hấp dẫn, làm cô gái nhỏ chưa kịp tiếp thu. Ngón tay thon dài của hắn khẽ lướt từ đỉnh đầu xuống gò má phiếm hồng, vỗ nhẹ lên đó cười cười tà đạo nói.

"Từ trước đến giờ ta chưa từng công nhận Liễu Giai là vợ.

Chỉ có mỗi em, Bạch Ly, hiện tại, sau này, hậu cung chỉ có mỗi em.

Vậy cho nên, em phải sinh thật nhiều con để bù đắp cho trái tim ta đấy."

Đôi mắt đào hoa cong như trăng non của hắn lần nữa dụ hoặc Bạch Ly. 5 năm trước cô vì vẻ hào hoa phong nhã này mà chờ đợi hắn 3 năm, kết quả lại đổi lấy 2 năm bi kịch.

Hiện giờ, hắn lại dùng vẻ ngoài cùng lời hứa như năm đó dụ dỗ cô, tất nhiên cô chỉ bị thu hút một chút, rất nhanh liền bừng tỉnh, gạt bàn tay dơ bẩn đang tùy tiện trên mặt cô.

"Đức vua, thứ lỗi thần nữ kém cỏi, chức hậu vị này thiết nghĩ vẫn nên để cho người khác.

Ta thật sự không dám nhận thánh ân của ngài."

"Ly Nhi!..."

Tim hắn như bị ai cầm kim đâm đầu vào, đau nhói kịch liệt, hắn đã bộc lộ tình cảm một cách chân thành cuối cùng vẫn bị cô gái nhỏ từ chối phũ phàng, còn không có một chút nào nể mặt hắn.

"Ly Nhi, em thật sự muốn bức ta nổi giận sao?"

Hắn xác thật khó lòng kiềm chế cơn nóng giận trong người, máu nóng dồn lên não làm hắn mất đi sự ôn nhu vốn có. Cánh tay tức thì bóp lấy cổ thon trắng như sứ, nhưng hắn vẫn kiềm chế lại sức lực, chỉ để hờ để dọa nạt.

Bạch Ly ngửa cổ nhu thuận theo hắn, đôi mắt sâu thẳm nhìn không thấy đáy hoàn toàn không chứ nổi một tia chống đối. Cô còn cầu nguyện cho hắn giết cô, để bản thân được tự do còn hơn sống với kẻ thù.

"Đức vua, ngài cảm thấy không hài lòng thì cứ giết ta đi!

Giữ ta lại chẳng phải làm ngài thêm tức sao?"

Giọng thách thức, Bạch Ly duỗi tay lên, cố tình ấn mạnh ngón uy lực của người đàn ông như muốn hắn bóp chết cô.

Bạc Đình đứng trước thái độ kiêu căng này không thể nhẫn nhịn, hắn kéo ngay Bạch Ly đứng dậy, rút ngay con dao nhỏ hay mang bên mình, kề vào cổ đang liên tục nuốt khí lạnh.

Lưỡi dao sắc bén chạm vào da thịt làm cô sinh phản ứng mãnh liệt theo bản năng. Cô rùng mình lên, hai tay xắm nắm rồi lại gắt gao vo chặt, trong lòng không khỏi sợ hãi, nhưng ánh mắt lại kiên định chưa từng có.