Giá Như Đừng Gặp Anh

Chương 17



Chưa câu mực bao giờ nên thành ra tôi cũng gà mờ lắm,tay chân chẳng thế chuyên nghiệp xíu nào,cứ táy máy mà không làm được.

Cậu Duy lấy con mồi hình cá nhìn chuyên nghiệp cực,chắc cậu hay được đi cùng cơ quan,mà nhà cầu giàu mà thích đi lúc nào chả được, mấy cái mồi hình cá để đánh lừa mấy em mực nhẹ dạ đây mà.

Trên tàu được trang trí rất nhiều đèn màu sắc để thu hút sự chú ý của mực ,từ con to đến con nhỏ ,cậu Duy bảo nó rất thích mấy nơi nhiều màu sắc,như vậy chúng đến đông mới câu được nhiều mực. Không khí ở trên tàu thật là náo nhiệt, ai cũng sẵn sàng thu thập cho mình chiến lợi phẩm. Chị Hạnh cũng hào hứng tham gia ,ai cũng có một chiếc xô để đựng mấy em bé mực đủ kích cỡ ,to cũng có nhỏ cũng có..

-Sao mà ngốc thế,em phải ném cần ra xa ,sau đó thì kéo lại dần rồi giật mạnh ra đằng sau ,em kéo vậy nhẹ quá ,rơi mực . Chút nữa khômg câu được con nào ,không ai chia cho em đâu,tí nữa uống nước lọc nhé.

-Cậu Duy đẹp trai câu đi ,tôi cầm xô cho cậu là được chứ gì,tôi không biết câu,chắc thấy tôi xinh quá nên chạy hết rồi,tôi cầm hộ cậu ,tí chỉ lấy công một con thôi cậu nhé.

Cậu Duy không đáp chăm chú câu mực,nhưng cậu mát tay thật toàn những em mực xinh xắn tươi tắn. Biển đêm mát và dịu dàng ,hôm nay trời không có trăng sáng ,rất thích hợp câu mực ,thỉ thoảng những vì sao nhỏ thoát khỏi đám mây kia lại phát sáng lấp lánh,phía xa xa từng ngôi nhà cao tầng có những ánh đèn mờ hắt lại ,tựa như những chú đom đóm nhỏ.

-Vào thưởng thức thôi,chị Hạnh có được nhiều không ?

-Chà ,cậu Duy tưởng hằng ngày chỉ biết thu thuế nay cũng biết câu mực ,được nhiều quá nhỉ,nay lại có bữa buffe mực rồi.

Vậy là chúng tôi có một bữa ăn thịnh soạn trên du thuyền ,nguyên liệu thì lụm dưới biển.Tôi cũng chưa ăn bao giờ nên cũng không biết cách ăn ra sao ,nên chỉ phụ mọi người làm .Cậu Duy để ý thấy tôi không ăn ,liền đi về phía boong tàu ;bảo đầu bếp làm cho tôi tô mỳ ý.

Mỗi lần ở một mình ,tôi vẫn vô thức nhớ anh ,ngồi trên bong tàu ,gió biển khiến tôi thoáng rùng mình,bỗng có một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai tôi,vì bất ngờ ,tôi ngoảnh lại ,sau lần bị tên Đạt giở trò ,tôi luôn cảnh giác cao độ,vì quá bất ngờ khi ngoảnh lại môi tôi chạm nhẹ vào môi cậu,mắt tôi ngạc nhiên đến tột độ

.Bỗng lúc này cơn sóng to khiến thuyền chao đảo ,trong phút chốc ,cậu đỡ lấy tôi,ôm trọn tôi vào lòng.Sau khi đứng vững tôi đẩy cậu ra,thẹn thùng bước đi mà không ngoảnh lại .Phí sau cậu khẽ mỉm cười

-Chỉ là sợ em lạnh ,ý tốt chưa kịp nói đã đi mất rồi.

Sau này nếu có tiền tôi sẽ về biển chơi thường xuyên hơn,buổi chiều hôm ấy tôi thu dọn hành lý vì chúng tôi phải về Hà Nội rồi. Khi về cậu Duy đem đồ đạc lỉnh kỉnh ,nhiều lúc tôi đã quên cậu đã là người bạn mới của tôi ,người bạn mà trước đây ,chỉ nhìn tôi thôi cũng ghét.

Mãi sau này tôi mới hiểu ,từ hôm ấy trong lòng cậu ,tình cảm giữa tôi và cậu đã bước sang một trang ,hoàn toàn mới.

Trở về nhà cũng là 22h ,chị Hạnh và cậu Duy không về nhà riêng nữa,ai cũng mệt mỏi sau chuyến đi dài ,nên mọi người về phòng nghỉ ngơi.Vì là phòng tôi cạnh cậu Duy ,nên mỗi lần sai vặt ,cậu đều gọi tôi đầu tiên:

-An ,pha tôi ly cà phê.

Thầm chửi trong lòng,sao mà mới về cũng không tha vậy,cậu Duy đúng là ác độc mà.

Gõ cửa 3 tiếng không thấy cậu đáp,tôi nhẹ nhàng mang cafe vào phòng ,bên trong không có ai. Lúc bước ra khỏi phòng tôi đụng phải vòm ngực rắn chắc với mùi bạc hà quen thuộc

-Vào phòng tôi ,sao em không gõ cửa

Tôi tròn mắt đáp trong sợ hãi

-Tôi có mà cậu ,tại cậu không nghe thấy đó chứ

Cậu Duy ghé sát đôi môi mỏng ấy vào mặt tôi.

-Lần sau đừng tự tiện ,nếu không muốn trở thành món ăn khuya của tôi.

Tôi sợ hãi chạy về phòng ,

"Phù" suýt chút nữa thì ... ,ôi trời không thể nghĩ nữa...

Hôm sau tôi mang cơm trưa đến cho cậu Duy ,gõ cửa không ai đáp nên tôi định bụng mang thẳng vào phòng cậu rồi về luôn. Ấy vậy mà mở cửa phòng ,không những chẳng có ai như tôi nghĩ ,mà còn có tận hai người. Chiếc váy body công sở kéo cao đến đùi,lộ ra chiếc quần ren bỏng mắt,áo sơ mi bung ba hàng cúc,thư kí của cậu Duy hai chân vắt chéo đang ngồi trong lonhf cậu. Tư thế này nhìn thôi cũng ngạt thở rồi,thì ra cậu Duy thích vụng trộm ở nơi công sở ,thật là mất mặt quá đi.

-Cậu Duy, tôi chưa nhìn thấy gì hết ,cơm của bà chủ dặn ,tôi để ở đây ,tôi xin phép.

-Em ra ngoài đi! Cậu ân cần nói với cô thư kí.

-Cô thật là đáng ghét ,phá đám chúng tôi ,đồ giúp việc xấu xí . Nói rồi cô thư kí hậm hực dậm chân rồi về phòng.

-Em về được rồi ,cảm ơn đã đem cơm cho tôi ,sau này không cần đem nữa ,tôi ăn ở cơ quan là được..

Thì ra là cậu có người yêu rồi ,không cần cơm mình nấu nữa,nghĩ vậy lòng tôi bất chợt trùng xuống. Chẳng hiểu tại sao khi nhìn cậu Duy tình tứ với cô thư ký đó ,lòng tôi có chút hụt hẫng,có lẽ tôi ích kỉ quá ,tình cảm tôi và cậu chỉ là bạn bè ,mà sao khi nhìn thấy cậu bên cạnh cô thư kí ,lòng tôi trống trải vô cùng.

Thì ra vì cậu ăn ở cơ quan với người yêu ,nên từ chối sự quan tâm của tôi ,sợ cô ấy hiểu lầm.Vậy là từ giờ tôi không cần đến đem cơm cho cậu nữa,thôi nào đừng buồn nữa ,lại có thời gian ở nhà với Cốm nhiều hơn rồi...
— QUẢNG CÁO —