Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 344: Chương V115.2



Editor: MDL

Beta-er: Misery De Luvi 

“Đừng đùa, hắn ta là người của chính phủ đấy, hơn nữa…” Chẳng cần nói tiếp cũng biết vế sau là gì.

Mọi người lại quay sang nhìn Bạch Mạc Ly, vụ việc lần này rất nghiêm trọng: tận mười mấy sinh viên mất tích, đã thế lúc điều tra còn phải lén lút không cho sinh viên khác biết. Cố hết sức rồi mà vẫn không có thu hoạch, vậy thì chỉ còn trông chờ vào chỉ thị tiếp theo của BOSS thôi.

Bạch Mạc Ly im lặng hồi lâu, sau đó bảo, “Gửi thư cho bệnh viện tâm thần Coen, mời viện trưởng Amon đến giải quyết.”

Tuyết Khả sửng sốt, “Boss…”

“Mộc Như Lam đang ở đây, hắn ta nhất định sẽ đến.” Một kẻ bắt cóc nguy hiểm đang ẩn núp trong học viện Bạch Đế, vì Mộc Như Lam, Mặc Khiêm Nhân sẽ không làm ngơ. Bỏ qua thỏa thuận giữ bí mật cũng được, một kẻ như hắn chẳng rảnh đi kể bô bô khắp nơi đâu.

“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ gửi thư cho anh ta ngay.” Tuyết Khả gật đầu đoạn đi nhanh ra ngoài.

Quyết định mời Mặc Khiêm Nhân tới phá án rồi, bọn họ thấy người như nhẹ đi một nửa, nhưng nửa còn lại thì vẫn nặng trình trịch, các nữ sinh kia bị bắt đi đâu không quan trọng, quan trọng là chúng còn sống hay không, sống thì họ còn giải quyết êm thấm được, chứ mà nhỡ chúng chết rồi, bọn họ biết ăn nói thế nào với những phụ huynh đã ký thỏa thuận gửi gắm con cái vào học viện Bạch Đế đây?

Đây là một vấn đề vô cùng nan giải, ảnh hưởng đến uy tín cũng như mạng lưới quan hệ của Đế chế Bạch.

Trong lúc Bạch Đế quay cuồng, Mộc Như Lam vẫn tiếp tục chuỗi ngày ung dung của mình, Tiểu Bạch sáng nào cũng bị cô ném ra ngoài rồi lại nhếch nhác bay về, thời gian đầu còn có cả vết thương nữa nhưng sau đó đã dần ít đi. Có lẽ Mãnh Sát biết Tiểu Bạch là vật nuôi của Mộc Như Lam nên cũng không dám ăn thật, cơ mà nó vẫn phải dạy cho con chim dám động thổ trên đầu thái tuế đó vài bài học, một cái quạt cánh của nó là đã đủ để Tiểu Bạch văng xa tít rồi.

Hôm sau.

Nắng chiếu rực rỡ, thời tiết rất hợp để đi du lịch.

Một hàng ô tô đỗ trước cổng học viện Bạch Đế, ông trùm các giới xuống xe trong bộ vest đen, tiếp đón họ là Tuyết Khả và Sefino.

Ô tô không được chạy vào trường, phương tiện đi lại duy nhất trong khuôn viên trường là xe golf, vài phụ huynh có vẻ là mới tới học viên Bạch Đế lần đầu nên cứ trầm trồ không dứt miệng, những người khác cũng cười hùa theo nhưng trong lòng thì lại khinh bỉ.

“Học viện Bạch Đế đây sao, rộng và đẹp thật đấy, thằng con nhà tôi đúng là hết thuốc chữa, được học tập trong một môi trường như thế này mà không biết tận hưởng!”

Tuyết Khả ngoái đầu nhìn người đàn ông ngồi sau vừa lên tiếng, theo tập tài liệu cô ta đang đặt trên đùi, đây chính người khởi xướng buổi diễn thuyết hôm nay – gia chủ gia tộc Tobis, và cũng là bố của cậu sinh viên nhảy lầu tự tử… Gã ta đeo nhẫn vàng đủ mười ngón tay, trên cổ còn có một sợi chuyền vàng to oạch, khắp người xộc ra mùi vị của hạng nhà giàu mới phất.

Thấy Tuyết Khả nhìn mình, gã ta cười nịnh nọt, “Dạo này cậu Bạch khỏe chứ?”

Tuyết Khả lạnh nhạt đáp, “Boss vẫn khỏe, có điều gần đây cứ canh cánh chuyện thiếu gia nhà ông, anh ấy cảm thấy rất áy náy.”

Gã ta lập tức xua tay, “Cậu Bạch thật là… Tại thằng con tôi cả, để cậu Bạch buồn phiền đúng là có lỗi…”

Tuyết Khả quay lên, hiểu rồi, cũng giống phụ huynh mấy vụ sinh viên tự tử trước: thấy con làm ảnh hưởng đến bầu không khí trong học viện Bạch Đế, sợ Boss không vui nên tới đây vớt vát.

Tuyết Khả nào biết, ngay khi cô ta vừa quay đầu đi, ánh mắt tên đàn ông ngồi sau đã thay đổi hoàn toàn.

Vì tiết mục chính ngày hôm nay là buổi diễn thuyết của phụ huynh nên sinh viên không lên lớp mà tập trung hết lại trong nhà hát. Để làm phân tâm hai phụ huynh có con bị mất tích, buổi diễn thuyết vừa kết thúc là cả đoàn được mời ngay đến khu mát xa, chỗ này rất gần cổng sau, đợi trời hơi tối rồi tiễn họ về luôn là được.

Khổ nỗi Tobis cứ đề nghị gặp Bạch Mạc Ly, những phụ huynh khác cũng không muốn bỏ qua cơ hội này. Làm chủ nhà, Bạch Mạc Ly đành phải tới đây một lát lấy lệ.

++++

Mới sáng bầu trời còn trong vắt mà đêm về lại chẳng có lấy một vì sao, gió lạnh ù ù, mưa phùn rả rích.

Đêm về khuya, Mộc Như Lam rửa chén xong thì cầm tờ lịch bàn lên xem, thấy ngày hôm nay được khoanh đỏ, cô nhướng mày, “Tới lúc rồi…”

Cũng nên đi đón người ta thôi.

Mộc Như Lam cầm ô theo, xuống tầng hầm lái xe ra ngoài, giữa khuôn viên vắng tanh không một bóng người, cô tiến về một nơi.

Xe golf chạy tới đường hầm thông với khu thể thao, đèn đã được sửa xong nên ở đây không còn quá u ám, sáu giờ tối đèn bật, tới sáu giờ sáng hôm sau thì tắt, có điều hôm nay gió to, sợi dây điện mới mắc lại chưa đủ chắc nên đèn cứ nhấp nha nhấp nháy, như thể sẽ tắt đi bất cứ lúc nào.

Mộc Như Lam mỉm cười ngâm nga, chẳng mấy bận tâm đến vấn đề điện đóm, cô lái xe vào hầm, được nửa đường thì dừng lại.

Ngay lúc này, đèn bên ngoài phụt tắt.

Mộc Như Lam bật đèn xe lên rồi bước xuống, lấy từ trong cốp ra một cái xẻng gấp, cô cắm nó xuống đất, dùng chân đạp mạnh, sau đó xúc lên. Cứ thế cứ thế, trông cô như đang đào hố chôn ai vậy, đã thế còn ngâm nga hát ra chiều vui vẻ lắm, chẳng mảy may nhận thấy việc đào đất giữa một nơi u ám như thế này là đáng sợ tới mức nào.

Đào được gần 1m thì Mộc Như Lam ngồi xổm xuống, dùng xẻng cào đất ra, phát hiện thấy một khối gỗ, cô cầm xẻng đập vài cái thật mạnh, sau cùng khối gỗ bị đẩy lọt xuống dưới, để lộ một đường hầm tối như mực.

Mộc Như Lam trở lại chỗ xe golf lấy đèn pin, soi xung quanh lần cuối rồi nhảy xuống hầm.

Đây là một đường hầm được đào tay, đoán chừng cũng có mượn chút sức máy móc, vách hầm khá chỉnh tề, độ rộng đường hầm cũng tương đối đồng đều.

Mộc Như Lam soi đèn ra trước rồi lại ra sau, quyết định tung đồng xu để chọn xem đi hướng nào…

++++

Giữa không gian kín bưng mà khô ráo, bóng đèn vàng thắp sáng cảnh vật, soi lên vách tường gồ ghề, lên các loại máy cắt để la liệt. Tại đây, mười mấy cái cô gái bị trói chặt vào nhau trước một cái nồi hơi không biết đang sùng sục nấu thứ gì, các cô nào còn giữ được vẻ cao ngạo khi xưa, lớp trang điểm đã sớm nhòe đi vì nước mắt, bộ đồng phục Bạch Đế màu trắng trên người họ cũng chẳng khá khẩm hơn.

Trước mặt họ có một cây cột pha lê, tinh xảo không kém gì tác phẩm nghệ thuật đỉnh cao. Điều đáng sợ là trong cây cột có một cô gái xinh đẹp, hai mắt cô ta nhắm nghiền nhìn như đang say giấc; một đôi cánh trắng vươn ra, bên cao bên thấp, ôm lấy cơ thể trần truồng của cô gái, chỉ để lộ mái tóc bồng bềnh và một gương mặt xinh đẹp mờ mờ sau làn nước, hệt như thiên sứ…

Dám cá ai dư dật cũng sẽ sẵn sàng bỏ một số tiền lớn để mua một cây… cột pha lê người đẹp đẽ như thế này.

Cạnh đó dựng một cây cột pha lê khác, có vẻ là vì giữa chừng hết nguyên liệu nên mới chỉ hoàn thành một nửa. Cây cột bao quanh một cô gái trần truồng, thân dưới cô ta đã bị dính cứng vào cột, thân trên thì vẫn còn lộ ra ngoài, cô ta khép hờ đôi mắt, còn sống, nhưng chẳng được bao lâu nữa rồi…

++++

Khu mát xa.

Trời dần tối, các phụ huynh lần lượt chào nhau ra về, chỉ có Tobis – có vẻ đã ngà ngà say – là cứ bám dính lấy Bạch Mạc Ly không buông. Tuyết Khả và Bạch Hổ nhìn mà gai cả mắt, Boss xưa nay không thích người khác lại gần, thằng cha này mới uống chút rượu đã dám động tay động chân, muốn chết đây mà?!

Ngay khi Bạch Mạc Ly đang định thẳng thừng đẩy gã ta ra, Tobis cười ngốc bảo, “Hề hề… Tôi biết Đế chế Bạch các cậu đang tranh với Giáo hội thứ tiến sĩ Desno để lại trước khi chết… Hề hề…”

Mặt Tuyết Khả và Bạch Hổ biến sắc, tiến sĩ Desno để lại thứ gì trước khi chết là chuyện tuyệt mật, trừ Đế chế Bạch và Giáo hội ra thì không một ai biết, tin chắc rằng Giáo hội cũng sẽ không ngu đến mức tiết lộ cho một thế lực khác để chúng tới chen chân, vậy gã này…

“Hề hề hề… Tôi còn biết một phần ba mật mã của két Desno nữa cơ…” Gã ta khều tay Bạch Mạc Ly, “Lại đây, tôi nói cho cậu… Cơ mà cậu phải cho tôi vụ làm ăn với gia tộc Bia đấy…”

Bạch Mạc Ly nheo mắt, khom người xuống theo lời Tobis, gã ta thì thầm vào tai y, “Mật mã là… Khoan! Ở đây có người khác! Không được! Không thể để cho người khác nghe được.” Nói đoạn xua tay với Tuyết Khả và Bạch Hổ như xua ruồi bọ, nhất quyết không chịu nói nếu họ không ra ngoài.

“Boss…”

Bạch Mạc Ly phất tay bảo Tuyết Khả và Bạch Hổ đi ra, hai người họ nhìn Tobis say mèm, chỉ muốn chặt đứt cánh tay ghê tởm đang bấu áo Bạch Mạc Ly, nhưng vì mật mã két Desno, cứ để gã ta sống thêm vài phút đã, nếu gã dám nói bừa, bọn họ sẽ băm vằm gã thành trăm mảnh!

Trong phòng mát xa chỉ còn lại Bạch Mạc Ly và Tobis, Tobis bảo Bạch Mạc Ly ghé tai lại đây, Bạch Mạc Ly làm theo, thấy ánh mắt lờ đờ của Tobis chợt lóe lên tia âm hiểm, y nhanh chóng phản ứng lại, tiếc là vẫn chậm một bước, có thứ gì đó đâm mạnh vào cổ y, Bạch Mạc Ly nhăn mày, chẳng mấy chốc đã bị rút cạn sức lực, ý thức vẫn còn đó, nhưng cơ thể thì không còn nghe theo sai khiến của y nữa.

Vẻ mặt Tobis vặn vẹo, ánh mắt tràn đầy hận thù, gã chỉ có một đứa con trai, vậy mà cuối cùng nó lại phải bỏ mạng chốn này, thứ nhận về chỉ có xác con và một tờ báo cáo tự sát phủi sạch toàn bộ trách nhiệm, gã muốn Bạch Mạc Ly phải chôn cùng con gã!

Đương nhiên gã sẽ không giết Bạch Mạc Ly ở đây, gã còn phải tra tấn y một phen để giải tỏa mối hận trong lòng!

Tuyết Khả và Bạch Hổ đứng ngoài đợi hồi lâu mà vẫn không thấy bên trong có động tĩnh gì, Tuyết Khả bèn gõ cửa, “Boss?”

Đáp lại chỉ có sự im lặng, phòng trong khu mát xa cách âm rất tốt, để làm gì thì không cần nói cũng hiểu, có điều bây giờ chính điều đó lại khiến họ bất an.

“Boss?” Bạch Hổ cũng tới gõ cửa, đoạn dán tai lên nghe ngóng, một cái mật mã nói còn chưa tới một phút, vậy mà nãy giờ đã ba phút rồi?

“Quái lạ.” Tuyết Khả nhìn Bạch Hổ, Bạch Hổ nhíu mày lấy tay đẩy thử, phát hiện cánh cửa vốn không khóa nay đã khóa chặt rồi! Hắn chửi thầm, lùi về sau tung một cước thật mạnh, cánh cửa bật ra, bên trong không có một ai, cửa sổ thì mở toang hoác.

Tuyết Khả gọi điện tới phòng giám sát, giọng Hắc Báo truyền tới, “Cái gì? Tôi vừa thấy xe của gia tộc Tobis rời khỏi cổng sau rồi!”

“Chết tiệt! Đuổi theo mau!”

Không như đại lộ bằng phẳng ở cổng trước, con đường cổng sau học viện Bạch Đế khá nhỏ hẹp, hai bên đều là cây cối và vách đá, lúc mua đất họ đã mua luôn ngọn núi sau lưng, vì vậy phạm vi thuộc Bạch Đế rộng vô cùng, ba phút, vẫn kịp để chặn bọn chúng lại!

Tobis lái xe lao vụt đi, tim đập như trống, một lũ tép riu như chúng mà cũng dám bắt trói ông trùm của Đế chế Bạch, nói ra đúng là khó tin, có điều chúng còn chưa kịp vui mừng thì đã phải cuống cuồng lên khi thiết bị nghe lén chúng để lại trong phòng mát xa cho hay Bạch Đế sẽ chặn chúng lại trên đường.

“Không ngờ chúng nó phát hiện nhanh thế, khốn thật! Rõ ràng sắp ra khỏi phạm vi Bạch Đế rồi mà!”

“Làm sao bây giờ? Ông chủ!”

“Tao biết thế quái nào được?!” Tobis gắt, đưa mắt quan sát hai bên, “Dừng xe lại trước đã!”

Cả đám xuống xe nhìn quanh, hai bên chỉ có cây cối um tùm, bên này là học viên Bạch Đế, bên kia là vách núi, hoàn toàn không có chỗ trốn… Bị Đế chế Bạch tóm được là chúng cầm chắc cái chết!

“Đại ca! Ở đây có cái động!” Tên đàn em mặc đồ đen chỉ vào một chỗ bị bụi cây rậm rạp che phủ, bên cạnh bụi cây hơi ướt, là bãi nước hắn nhịn nãy giờ mới được thải ra.