[Esports] Đừng Câu Nữa

Chương 11: Em thích ai ở SEA?



Thấy Tô Triết Dạ có chút mất tập trung, Cố Viên lại nói: "Triết Dạ."

Tô Triết Dạ ngước mắt lên: "Dạ."

Cố Viên nói tiếp: "Quản lý Hoàng nói cậu đã ký hợp đồng ba năm với XY, nhưng cậu có thể xem hợp đồng có hiệu lực pháp lý trong thời gian chuyển nhượng hàng năm hay không."

Tô Triết Dạ: "Hình như vậy."

Cố Viên sững sờ: "Hình như? "

Tô Triết Dạ: "Đúng vậy."

Có thể thấy được Cố Viên có chút nói không nên lời, nhưng ngay sau đó, anh lại nói tiếp: "Mà cậu vẫn là người có mức lương cao nhất từ lúc bắt đầu, loại hợp đồng này tối đa hóa ích lợi cho bên B, tức là cậu, tôi không biết XY có đưa ra yêu cầu khác đối với cậu hay không? "

Tô Triết Dạ: "Ví dụ như?"

Cố Viên: "Ví dụ như.....nếu không đạt được thành tích nhất định tiền lương của cậu sẽ giảm một nữa."

Tô Triết Dạ: "Không có."

Cố Viên im lặng hồi lâu, sau đó thành thật nói: "Tôi thấy hơi kỳ lạ, đằng sau XY là một công ty niêm yết, họ không thể đồng ý một hợp đồng hoàn toàn đặt mình vào vị trí thấp nhất."

"Tôi không hiểu."

Tô Triết Dạ biết chính xác chỉ số IQ của mình, chậm rãi ngáp một cái: "Nhưng không phải anh nói quản lý Hoàng sẽ đi nói chuyện với XY sao? Anh ấy chắc chắn sẽ biết rõ hơn tôi."

Cố Viên thở phào nhẹ nhõm: "Ừ."

Địa điểm sự kiện DPL nằm ngay giữa căn cứ SEA và căn cứ XY, hai người trò chuyện về việc thay đổi phiên bản, sau hơn 20 phút, họ đã đến bên ngoài căn cứ XY.

Cố Viên hỏi: "Tôi có thể lái xe vào không, tôi sẽ giúp cậu xách hành lý."

Tô Triết Dạ: "Ừ."

Cậu hạ cửa sổ xuống, đưa mặt về phía nhân viên bảo vệ, rồi chạy xe.

Cố Viên đỗ xe ở chỗ trống trước tòa nhà: "Tôi sẽ đợi cậu ở đây, khi nào cậu thu dọn đồ đạc thì sẽ lấy."

Tô Triết Dạ: "Được."

Sau đó cậu nghĩ đến điều gì đó, nói: "Ông chủ của XY đang ở đây, muốn nói chuyện với tôi về vài thứ, chắc sẽ tốn mất một thời gian, anh có muốn đi ăn tối trước không? "

Cố Viên nhìn cậu: "Cậu vừa ăn vừa nói chuyện sao? "

Tô Triết Dạ: "Không có."



Cố Viên: "Vậy tôi sẽ chờ cậu cùng nhau ăn cơm."

Tô Triết Dạ sững sờ một giây, sau đó mỉm cười: "Được, sếp Cố."

Cậu xuống xe, đi về phía căn cứ.

Hiện tại vẫn đang trong mùa giải, nhiều đội chưa bắt đầu kỳ chuyển nhượng và huấn luyện đội, căn cứ XY là một tòa cao ốc cũng không có sáng đèn, đoán không chừng mọi người đều ra ngoài chơi.

Có một tia sáng chiếu qua khe hở trên cửa phòng làm việc của Lương Văn Hi, chắc Tần An đang ở đây, nhất định muốn gặp cậu.

Nhưng Tô Triết Dạ không đi tới chỗ hắn mà đi lên lầu.

XY thực sự rất giàu có, các thành viên trong chiến đội đều sống trong phòng đơn.

Tô Triết Dạ dừng lại trước cửa, lấy chìa khóa ra cấm vào.

Ngay khi vừa vặn chìa khóa, cậu đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.

- -Cậu đã khóa cửa khi rời khỏi căn cứ XY cách đây một thời gian, tại sao bây giờ nó lại mở?

Đầu ngón tay của Tô Triết Dạ dừng lại vài giây, sau đó đẩy cửa ra.

Không ngờ, cậu lại nhìn thấy Tần An đang đứng bên cửa sổ, quay lưng về phía này.

- --------

Lương Văn Hi lo lắng khi nghĩ đến sắc mặt của Tần An đột nhiên trở nên u ám khi nghe tin Tô Triết Dạ chưa trở về, hắn trực tiếp đến phòng quản lý lấy chìa khóa cửa phòng của Tô Triết Dạ.

Gã có chút lo lắng và hoảng sợ, sợ cả hai sẽ động tay.

Mắt phải của Lương Văn Hi liên tục giật, gã không thể ngồi yên trong văn phòng như con kiến trên nồi lẩu, vì vậy gã bước ra khỏi căn cứ để hóng gió và đánh lạc hướng bản thân, nhân tiện hút một điếu thuốc.

Ngay khi gã đi ra ngoài, gã nhìn thấy một chiếc Panamera đen đã tắt máy đậu cạnh tòa nhà.

Đây khổng phải xe Tần An khi nãy lái đến.

Chết tiệt.

Phản ứng đầu tiên của Lương Văn Hi là cha của Tần An, ông chủ XY đang ở đây.

Gã nhanh chóng dập tắt điếu thuốc sải bước đi tới, cung kính đứng ngoài cửa tài xế.

Lúc sau, cửa kính xe hạ xuống.

Cố Viên lễ phép nói: "Xin chào quản lý Lương, có chuyện gì không?"

Lương Văn Hi: "? "

Lương Văn Hi: "???"

Gã sững sờ một lúc lâu mới tìm được giọng nói của mình: "Cố tiên sinh, sau anh lại ở đây.....không, ý tôi là, anh đến đón người à? "

Lời vừa ra khỏi miệng, Lương Văn Hi dường như có linh cảm gì đó.

Quả nhiên, Cố Viên bình tĩnh nói: "Tôi cùng Night đi lấy đồ."

Lương Văn Hi càng choáng váng hơn.

Cố Viên đi cùng Tô Triết Dạ?

Trong trận đấu Ngôi Sao ngày hôm qua, không phải Tô Triết Dạ đã làm mất thể diện của Cố Viên trên sân khấu sao, từ khi nào mà mối quan hệ giữa hai người trở nên tốt đẹp như vậy.

Với tư cách là đội trưởng của SEA, Cố Viên đã đích thân đi cùng Tô Triết Dạ về căn cứ......Điều này có nghĩa là việc chuyển nhượng của Tô Triết Dạ đã chắc chắn?

Đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút mất mát, Lương Văn Hi thở dài: "Không ngờ anh lại đi cùng Triết Dạ. À đúng rồi, tôi sẽ không mời anh vào căn cứ được, ông chủ nhỏ của chúng tôi đang ở đây, và ngài ấy muốn thuyết phục Triết Dạ ở lại. Nhưng hôm nay ngài ấy có tâm trạng không tốt, tôi sợ rằng ngài ấy sẽ không vui khi nhìn thấy anh, và sẽ có xung đột với anh hay gì đó."

Cố Viên nói: "Không sao."

Sau khi nhìn Lương Văn Hi đi đến nơi khác, Cố Viên đóng cửa sổ lại.

Tay trên vô lăng do dự vài giây, anh bấm số điện thoại của Hoàng Hòa Nhiên.



Cố Viên không sợ ông chủ XY gây rắc rối với mình, nhưng anh có chút lo lắng sẽ xung đột với Tô Triết Dạ.

- ----------

"Dạ về rồi à."

Tần An xoay người lại, trên môi vẫn nở nụ cười thân thiện.

Tô Triết Dạ liếc mắt nhìn hắn: "Ừ, đã lâu không gặp."

Hai người mặc dù biết Tần An tự tiện đột nhập, nhưng đều ngầm hiểu cũng không nhắc đến.

Tô Triết Dạ thậm trí còn không hỏi Tần An tìm mình có chuyện gì.

Cậu bước đến giá treo quần áo, cởi áo khoác ngoài và áo vest, xếp từng cái một và lấy vali từ dưới giường ra.

Tô Triết Dạ vén mái tóc dài đang xõa xuống ra sau tai, mở vali, đứng dậy đi đến tủ quần áo thu dọn đồ đạc.

Quả nhiên, nụ cười trên mặt Tần An không giữ được.

"Triết Dạ."

Tần An đi lên hai bước, nắm lấy cổ tay cậu: "Em đừng....."

Tô Triết Dạ mỉm cười: "Em còn tưởng rằng Lương Văn Hi đã nói cho anh biết."

Nụ cười của cậu vẫn rạng rỡ như vậy.

Tần An sầm mặt ngay lập tức, sau đó hắn nghiến răng: "Anh ta đã nói cho anh biết, nhưng anh không muốn tin. Triết Dạ, sao đột nhiên em muốn chuyển nhượng, anh sẽ cho em tất cả lợi ích mà SEA đã đưa ra cho em, em có thể không đi được không? "

Dường như tất cả mọi người ở XY điều nghĩ rằng SEA đào người.

Hơn nữa, kiếp trước cậu đã cố gắng hết sức trong ba năm, thậm trí còn chết ở đây, toàn bộ sự nghiệp của cậu điều gắn bó với XY.

Tô Triết Dạ nhướng mi: "Không, em muốn đi."

Có lẽ bởi vì Tần An đối xử tốt với cậu, ngoại trừ việc tự ý mở cuear phòng của cậu, hoặc hôm nay là đêm cuối cùng cậu ở XY, Tô Triết Dạ nói thêm vài câu.

"Việc chuyển nhượng là điều bình thường, em không chơi tốt các vị trí khác, em sai lầm khi đã yêu cầu họ thích nghi với phong cách chơi của mình. XY sẽ gặp được một người đi đường giữa tốt hơn. Đừng quá lo lắng."

Vừa nói xong, cậu bình tĩnh rút cổ tay ra, quay người lại lấy quần áo trong tủ quần áo ra.

Sắc mặt Tần an có chút âm u, điều hắn muốn bày tỏ rõ ràng không phải cái này, hắn cũng không biết Tô Triết Dạ có thực sự không hiểu hay không.

Hắn hít sâu một hơi, cố gắng đè nén cơn giận trong lòng: "Thời kỳ chuyển nhượng mới bắt đầu, vị trí nào không phù hợp với em, anh sẽ trực tiếp đổi người."

Động tác của Tô Triết Dạ ngừng lại.

Sau đó cậu cười thở dài: ".... An, không cần quan tâm em như vậy. Em đã quyết định, vì đó là lý do cá nhân, không liên quan gì đến câu lạc bộ."

Nếu hôm nay Tần An không tự tiện vào phòng của cậu mà không được phép, Tô Triết Dạ cũng sẽ nói thêm vài câu, sau này muốn gặp mặt lúc nào cũng có thể hẹn.

Nhưng bây giờ không còn nữa.

Đi ngang qua Tần An, Tô Triết Dạ đặt chiếc khăn choàng lông cáo cậu thường mặc lên giường, nhẹ nhàng gấp lại.

Vừa để áo vào vali, cậu đột nhiên nghe một giọng nói lạnh lùng sau lưng: "Em thích ai ở SEA?"

Tô Triết Dạ sững sờ một lúc, đứng thẳng dậy: "Cái gì?"

"Anh nói, em thích ai ở SEA? Đừng vội sang đó, XY và SEA đều vào bán kết giải thế giới năm ngoái, anh không tin rằng em chuyển nhượng vì cái gọi là không tương thích về phong cách chơi hoặc kết quả."

Tô Triết Dạ có chút sững sờ, không ngờ những lời này lại thốt ra từ miệng của Tần An.

Khi cậu ký hợp đồng với XY hồi đó, Lương Văn Hi Tần An và sếp lớn XY đều ở đó, chính Tần An đã giành được hợp đồng lương tối đa này cho Tô Triết Dạ từ cha mình, điều này khiến Tô Triết Dạ rất biết ơn anh ta.

Tần An cũng nói, hắn hy vọng mối quan hệ giữa hắn và Tô Triết Dạ sẽ không chỉ là giữa ông chủ và cấp dưới, mà là một người bạn, và mong Tô Triết Dạ sẽ coi nơi này là nhà của mình.

Lúc cha mất mẹ điên, trên lưng còn gánh một khoản nợ mấy chục triệu, câu nói này với Tô Triết Dạ giống như sự chữa lành kịp thời.



Cho nên kiếp trước, Tô Triết Dạ chưa từng có ý định rời khỏi XY.

- -Đây có lẽ là nguyên nhân cậu chưa từng nhìn rõ bộ mặt thật của Tần An.

Tô Triết Dạ im lặng một lúc lâu, đột nhiên cười khúc khích: "Nếu anh nghĩ như vậy thì cứ cho là vậy đi."

Cậu muốn chuyển nhượng hay thích Cố Viên, trình tự này trong mắt người ngoài không quan trọng.

Thái độ thờ ơ của Tô Triết Dạ càng khiến Tần An tức giận hơn, hắn sải bước tới, đá vào vali trên mặt đất: "Tô Triết Dạ, tôi không tin em không nhìn ra ý của tôi đối với em, còn muốn treo tôi? Hả? Quay đầu liền muốn đi theo người khác? "

Hắn giơ tay véo cằm Tô Triết Dạ: "Tôi trước đó còn lo lắng ngươi thích người cùng giới, nhưng không ngờ lại tự giác như vậy. Tô Triết Dạ, khuôn mặt này của ngươi đáng bị nam nhân thao."

Bàn tay của Tần An rất mạnh, hai má của Tô Triết Dạ có chút đau đớn.

Nhưng cậu vẫn thản nhiên cười: "Đúng, tôi chính là thiếu. Mẹ kiếp, tôi đến SEA vội vàng chính là để người ta thao. Nhưng tôi mặc kệ tôi thích ai, cũng không tới lượt của anh."

Càng nghe, sắc mặt Tần An càng trở nên u ám.

Ngón tay hắn bóp ra hai vết đỏ trên khuôn mặt trắng như tuyết của thiếu niên, tăng thêm một chút sắc thái cho khuôn mặt thanh tú và xinh đẹp của cậu.

Ngay khi hắn nghĩ đến việc mình sẽ không bao giờ được gặp lại cậu nữa, sự bạo ngược và ảo tưởng trong lòng Tần An dâng lên, hắn bắt lấy tay và đẩy Tô Triết Dạ lên bàn.

"Tôi thật sự bị mù, nếu biết ngươi là một kẻ lăng loàn như vậy. Tôi đã không giả vờ là một quý ông chính trực với ngươi."

Hắn xé toạc cổ áo sơ mi của Tô Triết Dạ, vài chiếc cúc áo rơi xuống đất.

Cổ và xương quai xanh trắng nõn rơi vào tầm mắt của Tần An, đôi mắt sâu như mực.

"Cút đi."

Vẻ mặt Tô Triết Dạ lập tức trở nên lạnh lùng, cậu vươn tay đẩy mạnh Tần An.

Nhưng sức khỏe của cậu không tốt, sức mạnh hiển nhiên không tốt bằng Tần An quanh năm tập thể dục, dễ dành bị hắn áp chế trên bàn.

Tần An dùng ngón tay chạm vào bên cổ mảnh khảnh của cậu, trong mắt có chút tham lam: "Triết Dạ, em thành thật theo anh, anh sẽ không đối xử tệ với em."

Nhìn vào ánh mắt như rắn đó, Tô Triết Dạ chỉ cảm thấy buồn nôn muốn nôn, lần đầu tiên trong lòng dâng lên cảm giác cảnh giác.

Cậu quay mặt sang một bên, đồng thời chân phải hơi di chuyển vào trong, chờ thời điểm thích hợp để đá lên.

Tuy nhiên trong giây tiếp theo, cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài, một bóng người bao bọc trong cái lạnh thấu xương sải bước vào.