Em Lại Nhớ Anh Rồi, Thật Sự Rất Nhớ Anh!

Chương 10



Xuân hết hạ sang thu tàn đông tới, loáng cái đã sắp đến tết, vậy mà An Nhiên cũng xa gia đình được gần một năm rồi. Hôm nay nhận điện thoại của mẹ, không hiểu sao lại có cảm giác nhớ nhà như những ngày đầu đặt chân đến đây vậy? Có lẽ là bởi vì không khí ở nhà, ba mẹ đang chuẩn bị đón tết, cô lại chỉ có một mình ở đây, tết đầu tiên xa nhà không tránh khỏi tủi thân. Ngọc My thì an ủi chị gái bằng cách úp úp mở mở rằng sẽ tặng cô một món quà thật lớn vào hè này. Con bé luôn biết cách mang đến những bất ngờ, cho nên dù không biết là gì thì vẫn rất đáng mong đợi.

Ở Anh người ta không đón tết nguyên đán, cho nên dù trong lòng có bao nhiêu nhớ nhà, bao nhiêu thổn thức về ngày tết xum vầy thì ở đây vẫn là học tập và đi làm, không có gì thay đổi, cũng không có gì khác ngày thường cả. Tuy nhiên hội sinh viên Việt Nam tại Anh lại có những hoạt động hết sức sôi nổi, cùng hẹn ngày gặp mặt đón tết. Ngoài ra thì tại khu chung cư của An Nhiên, ngoài người Việt còn có người Hàn Quốc, Trung Quốc, Singapore... tựu chung lại đều là người Châu Á cũng có phong tục đón tết âm lịch. Cho nên mọi người cùng nhau treo câu đối, trang trí nơi ở với những thứ gần gũi với ngày tết nhất có thể.

Sau sự kiện này An Nhiên cũng có thêm vài người bạn, cô cho rằng khởi đầu năm mới như vậy cũng thật là tốt.

Năm học thứ hai cũng đã bắt đầu rồi, An Nhiên đăng ký xong các môn học chuyên ngành mới giật mình nhận ra thời gian học quá nhiều so với cô nghĩ, cho nên việc cân bằng giữa lịch học và lịch làm thêm thật sự cần tính toán lại. Thế nhưng dù đã rất cố gắng vẫn không tránh khỏi tình trạng mệt nhoài, việc ngủ không đủ giấc còn thường xuyên hơn cả việc ăn cơm đúng bữa nữa. Lịch học kéo dài buộc cô phải đẩy thời gian đi làm muộn hơn, thậm trí có những ngày cao điểm về đến nhà đã là một giờ sáng. Cuối tuần lại giam mình ở thư viện của trường để tìm sách và hoàn thiện bài tập.

Mỗi ngày đều quay cuồng như vậy đôi khi An Nhiên quên cả ngày hôm nay là ngày bao nhiêu của tháng nào? Cho nên khi nhận điện thoại của Ngọc My thông báo cho cô biết điều bất ngờ mà cô sắp nhận được chính là ra sân bay để nhận cái bưu kiện nặng hơn năm mươi kilogam, hai ngày nữa sẽ đổ bộ đến Luân Đôn. An Nhiên không chỉ ngạc nhiên về việc bằng cách nào em gái mình có thể thuyết phục được ba mẹ cho cô bé đi xa như vậy, mà cô cũng cực kì giật mình khi nhận ra mùa hè đã đến rồi sao? Trong khi cô vẫn còn vài môn học nữa cần hoàn thành mới kết thúc được kì học này mà Ngọc My đã được nghỉ hè rồi, đúng là học đại học trong nước vẫn là tuyệt vời nhất.

An Nhiên còn chưa biết sẽ xử lý như thế nào với một mớ hỗn độn này thì thật may Khôi Nguyên đã ngỏ ý muốn giúp. Dù sao anh cũng có nhiều thời gian hơn cô, lại sống ở đây lâu rồi, chuyện gì cũng tường tận hơn cô rất nhiều. Vậy là việc đi đón người đã được giao phó cho một anh chàng đẹp trai như thế, Ngọc My chắc chắn sẽ không giận cô đâu.

An Nhiên lập tức để hai người liên lạc với nhau, cho nên cũng rất nhanh hai anh em đã vui vẻ thoải mái. Khôi Nguyên cũng không mất nhiều thời gian để đón được cô gái mà anh cho rằng vô cùng vui vẻ, hoạt bát lại rất cá tính. Nếu không nói trước, anh thật sự không thể nghĩ giữa An Nhiên và Ngọc My lại có thể có mối quan hệ huyết thống nữa kia.

Sau một ngày mệt mỏi vì bị lệch múi giờ, Ngọc My cũng ngủ đủ giấc, cô bé lấy lại tinh thần và bám lấy An Nhiên như một cái đuôi cả ngày. Không chỉ vì quá nhớ chị gái, mà ở bên cạnh một người an tĩnh như An Nhiên, Ngọc My lại như một chú chim líu lo suốt ngày không biết chán. Đôi khi trêu chọc chị cũng là một thú vui của cô bé, hai chị em họ chính là một kiểu bù trừ, vừa vặn để cân bằng bầu không khí ở đó.

Cả buổi sáng hai chị em cùng lên lớp của An Nhiên, họ cũng hẹn nhau đến trưa sẽ đến canteen ăn cơm với Khôi Nguyên. Ngọc My rất háo hức, cô rất muốn biết cơm ở trường đại học hiện đại bậc nhất thế giới thì khác với cơm ở trường đại học của mình như thế nào?

Ngọc My đang tung tăng vừa đi vừa nhìn ngắm xung quanh, ngôi trường này đúng là quá rộng so với tưởng tượng của cô, cũng không biết phải tả như thế nào, nhưng có lẽ để đi hết được thì phải mất nửa ngày cùng với bản đồ chi tiết. Bỗng cô dừng lại theo ánh mắt của chị gái thì nhìn thấy một người khá quen, cứ như cô đã gặp ở đâu rồi lại như không có chút kí ức nào về anh ta. Ngọc My cố gắng vận dụng hết tất cả các nơ lon thần kinh của não bộ cùng trí nhớ siêu cấp của một luật sư tương lai mà suy nghĩ, đúng lúc cô như nhớ ra điều gì thì chàng trai kia cũng đi đến nơi.

Anh ta rất tự nhiên mà hỏi han An Nhiên, chứng tỏ hai người cũng khá thân thiết đi.



-       Mọi người đi ăn sao? Nhưng mà đây là…

-       Anh Tú, đây…

Nghe thấy cái tên này, Ngọc My chắc chắn suy nghĩ của mình là hoàn toàn chính xác. Cô bé chợt nảy ra một ý nghĩ vô cùng táo bạo, nhưng vì chị gái mình mà diễn kịch một chút cũng không có gì là to tát.

-       Lâu rồi không gặp nhau, đừng nói anh không nhớ em nhé. Mình cùng đi ăn cơm đi, em thật sự có rất nhiều chuyện muốn nói với anh.

Ngọc My cực kỳ vui vẻ, tự nhiên trước sự khó hiểu của Anh Tú và bất ngờ từ An Nhiên. Mặc cho chị gái chau mày tỏ ý nhắc nhở và một chút đe doạ nhưng Ngọc My vẫn rất bình tĩnh diễn tiếp vai diễn mà mình vừa xây dựng xong kịch bản. Cô bé nhanh chóng kéo hai người đi nhanh về phía nhà ăn. Cô cũng không quên nói nhỏ với chị gái yên tâm mình sẽ không nói gì về chuyện của hai người. Vì nhận được lời cam kết từ người em gái uy tín nhất, người không bao giờ thất hứa, An Nhiên cũng không còn muốn quản con bé nữa.

Nhà ăn lúc này rất đông, cuối cùng họ cũng tìm được bàn mà Khôi Nguyên đã đợi từ trước, anh có chút không ngờ họ lại còn đi cùng cả Anh Tú, nhưng rồi cũng sớm thoải mái trở lại. Lúc này đúng là giờ cao điểm để bon chen chọn món không bằng  ngồi nói chuyện một chút. Và đương nhiên Ngọc My luôn là người gợi chuyện.

-       Anh Tú, thời gian qua anh sống tốt không? sao không có liên lạc gì cho em. Một câu tạm biệt không có, không một tin tức, có biết em đi nửa vòng trái đất tới đây phần lớn cũng vì anh không? còn đang định nhờ chị em tìm giúp, không ngờ ông trời cũng rủ lòng thương a…

-       Là chuyện gì vậy?

-       Chuyện gì vậy?

Anh Tú và Khôi Nguyên không bàn mà đồng thanh lên tiếng, nhìn phản ứng của họ lại càng giống nhau khiến hai chị em An Nhiên bật cười, cô chỉ nói nhỏ với Khôi Nguyên cứ kệ con bé, nó nghĩ mình là diễn viên hạng A đấy.



Nhưng Anh Tú lại không được thoải mái.

-        Em nói rõ hơn xem nào, em biết anh sao?

-       Anh còn hỏi? trước đây chúng ta học cùng trường, còn thân nhau đến thế? Anh nói đi là đi luôn một mạch đến giờ…

-       Vậy quan hệ của chúng ta…

-       Là anh nói thích em trước, em còn chưa đồng ý, em nói cần thời gian để suy nghĩ, vậy mà anh lại … nhưng không sao, bây giờ em suy nghĩ xong rồi liền cho anh câu trả lời…em…

-       Bình tĩnh đã, em nói chúng ta học cùng trường thì cũng có thể nhưng em còn là em gái của An Nhiên, cô ấy đang học sau anh hai khoá, vậy em kém anh mấy tuổi?

-       Anh không thấy tụi em là sinh đôi à, sinh đôi khác trứng ấy. em bây giờ cũng đang học năm nhất.

-       Cho nên mới không có chút nào giống nhau. Vẫn là thôi đi…

-       Anh không còn thích em nữa…?

-       Xin lỗi, anh...

Anh Tú còn chưa nói hết câu thì đã có người cắt ngang, An Nhiên và Khôi Nguyên ngồi không xem kịch hay nãy giờ cũng miễn cưỡng chào hỏi.