Em Là Ánh Nắng Đời Anh

Chương 21: Yêu từ những điều nhỏ nhặt





Khóc hết nước mắt, mặt mũi Vu Yên Nhi đỏ lên, cô ấm ức ngước nhìn Kiến Nhất, anh lấy khăn tay trong túi quần nhẹ nhàng lau nước mắt còn vương trên mặt cô. Ngón tay cái của Kiến Nhất lướt nhẹ trên gò má Vu Yên Nhi, áy náy bộc bạch: "Anh xin lỗi, anh sẽ không lớn tiếng nữa"

Vu Yên Nhi không giận anh, ngược lại đã nhận ra bản thân không đúng khi tức giận với anh.

"Thiệt tình, về ngủ thôi" Từ Tuấn Vỹ than thở, đứng dậy kéo Mạc Nhiên Nhiên lên.

Lý Nhược cũng đến đỡ Hải Lý lên trở về, bốn người đi trước, chỉ còn lại Kiến Nhất và Vu Yên Nhi vẫn ngồi đó.

Đợi tâm trạng Vu Yên Nhi ổn định lại, Kiến Nhất mới đỡ cô đứng lên, nỗi xót xa trong lòng vẫn còn chưa nguôi nhìn cô gái trong vòng tay anh vẫn còn buồn, anh dịu dàng cất tiếng gọi: "Nhi Nhi"

Nghe gọi Vu Yên Nhi ngẩng đầu nhìn Kiến Nhất, đầu anh hơi cúi, cô hiểu ý anh liền nhón chân nhướng đến hôn lên môi anh.

Bốn người còn lại lúc quay đầu vô tình bắt gặp Kiến Nhất và Vu Yên Nhi hôn nhau, ai cũng trợn mắt kinh ngạc.


Thế giới cảm xúc trong Lý Nhược lần nữa sụp đổ, lần trước chỉ nhìn thấy trên ảnh trái tim cô ta đã đau đến mức không thở được, lần này lại tận mắt chứng kiến, cô cảm giác bản thân không còn chút sức lực để trụ đứng vững.

Từ Tuấn Vỹ lấy tay che mắt Mạc Nhiên Nhiên, kéo cô đi mặc cho cô giãy giụa phản kháng.

"Hai người này" Hải Lý cười nham hiểm, kéo Lý Nhược đang đứng ngây người ra đi về.

Rời nụ hôn, Kiến Nhất và Vu Yên Nhi nhìn nhau mỉm cười, anh biết cách để xoa dịu cơn giận trong lòng cô, cũng biết cách để cô vui trở lại sau chuyện gì đó xảy ra. Nếu ngay một chút chuyện cũng không thể làm, không thể hiểu thì anh đã không có tư cách ở bên cạnh chăm sóc và bảo vệ cô.

Ở phía xa, nhóm người Dư An Ny nhìn thấy há hốc mồm bất động, khi tất cả rời khỏi bọn họ phải mất một lúc mới trở về trạng thái bình thường.

Đến trước ký túc nữ, Kiến Nhất không an tâm xoa đầu Vu Yên Nhi, lo lắng dặn dò: "Chuyện này xong rồi, đừng nghĩ đến, ngủ ngoan"

Vu Yên Nhi ngoan ngoãn gật đầu, bất ngờ bị Mạc Nhiên Nhiên và Hải Lý kéo đi vào trong ký túc.

"Yên tâm, bọn mình sẽ chăm sóc Yên Nhi giúp cậu" Hải Lý hào hứng để lại một lời rồi kéo Vu Yên Nhi đi mất.

"Ông xã, ngủ ngon" Giọng nói Vu Yên Nhi nói vọng ra từ bên trong.

Kiến Nhất khẽ mỉm cười, đẩy vai Từ Tuấn Vỹ đang ngồi trên bồn hoa mặt nhăn mày nhó khinh bỉ cùng về ký túc xá nam.

Đêm nằm thức trắng, Lý Nhược nằm lăn lộn trên giường, nhớ đến cảnh Kiến Nhất và Vu Yên Nhi hôn ngay trước mắt, cô ta không thể chợp mắt nổi. Mối quan hệ của Kiến Nhất và Vu Yên Nhi đã không còn dừng lại ở mức tình cảm trong sáng ngại ngùng.

Năm giờ sáng, Vu Yên Nhi, Mạc Nhiên Nhiên và Hải Lý không hẹn cùng dậy, đều do tối qua chạy quá nhiều khiến chân bị nhức đến mức tỉnh giấc. Hải Lý khổ sở vùi mình trong chăn than thở: "Ôi chân của tôi..."

"Mình hết ngủ được rồi" Mạc Nhiên Nhiên mắt vẫn mở chưa lên hết, dùng tay đấm đấm vào bắp chân.

"Ế, hay bọn mình đến cửa hàng ăn mỳ với xúc xích nướng đi, lâu rồi chưa ăn" Hải Lý ngẩng đầu dậy khỏi chăn khẩn trương đề nghị.

Nghe đến mỳ với xúc xích, Vu Yên Nhi đang mệt lã người lập tức bật ngồi thẳng dậy, mặt mày sáng rỡ tán thành cả hai tay.


Cả ba nhanh chóng đi làm vệ sinh cá nhân thay quần áo đến cửa hàng tiện lợi trong khu huấn luyện.

Trời còn chưa sáng, đi từ xa Vu Yên Nhi đã dễ dàng nhận ra bóng lưng của Kiến Nhất, ngồi cạnh anh là Từ Tuấn Vỹ, đối diện anh là Lý Nhược.

Mạc Nhiên Nhiên và Hải Lý cũng phát hiện ra, cùng kéo tay Vu Yên Nhi chạy nhanh đến. Hải Lý tâm trạng phấn khởi: "Sao các cậu dậy sớm vậy?"

Kiến Nhất nhìn thấy Vu Yên Nhi liền kéo cô ngồi xuống cạnh, nụ cười cưng chiều hiếm thấy chỉ hiện lên khi đối diện với cô gái trước mặt.

"Trong phòng nóng quá, đứa nào cũng chơi game, bọn mình ra đây ngồi cho mát, còn các cậu?" Từ Tuấn Vỹ vừa nói vừa ngoắc tay cho Mạc Nhiên Nhiên đến ngồi vào chổ trống bên cạnh anh.

Hải Lỳ chống hông thở dài: "Chân bọn mình nhức quá, không ngủ được nên ra đây ăn mỳ nè"

"Em ăn muốn ăn mỳ?"

Thấy biểu cảm nghiêm trọng của Kiến Nhất, Vu Yên Nhi vội vã lắc đầu phủ sạch mưu đồ: "Em đi theo, không có ăn"

"Đừng xạo nữa, ban nãy nhắc đến mắt cậu còn sáng hơn đèn pha nữa" Hải Lý vô tư đẩy vai Vu Yên Nhi thẳng thừng tố cáo, kéo ghế giữa cô và Mạc Nhiên Nhiên ngồi xuống.

Vu Yên Nhi bị khai tội, cô cười gượng gạo nhìn Kiến Nhất, anh đời nào chịu để cô ăn những món không tốt cho sức khỏe, còn tưởng đã có thể ăn lén, đúng là người tính không bằng trời tính.

"Sáng nay có mỳ trứng thịt bằm đó" Từ Tuấn Vỹ trông như con trai chủ quán, quảng cáo miễn thù lao.

Không phải mỳ gói Vu Yên Nhi cũng được ăn, Hải Lý và Mạc Nhiên Nhiên cũng đổi sang ăn mỳ tươi được làm từ trứng bà bột mì, Từ Tuấn Vỹ đại diện vào trong gọi năm phần.

Thấy Hải Lý định mua nước ngọt, Vu Yên Nhi liền quay sang mè nheo với Kiến Nhất: "Ông xã, em muốn uống nước ngọt"

"Không được" Kiến Nhất dứt khoát từ chối, đưa cốc trà xanh nóng của anh cho cô uống.

Từ Tuấn Vỹ nhìn Vu Yên Nhi bị quản chặt chuyện ăn uống, anh cười trêu tức: "Yên Nhi, cậu ở với Kiến Nhất thì cuộc đời còn lại đừng mong ăn uống thoải mái"


Vu Yên Nhi cười như không, quay sang Kiến Nhất liền bày ra bộ dạng đáng thương: "Ông xã, em nhức chân"

Kiến Nhất không nói lời nào, nhấc hai chân Vu Yên Nhi đặt lên chân anh, bàn tay thuần thục xoa bóp giúp cô.

"Nhiên Nhiên, đưa chân đây mình bóp cho cậu" Từ Tuấn Vỹ tốt đột xuất nhưng bị Mạc Nhiên Nhiên từ chối phũ phàng, anh làm gì tốt bụng đến mức đó, nếu nói anh muốn dùng cơ hội này bẻ gãy chân cô nghe còn có lý hơn.

Hải Lý thở dài, ba người nhức chân chỉ có mỗi cô không được ai xoa bóp cho, kẻ độc thân không ai theo đuổi chỉ có thể tự mình mình chơi.

Mỳ nóng được bưng ra, khói bốc hơi hòa quyện vào mùi thơm của thịt, Kiến Nhất gắp mỳ thổi nguội rồi đút cho Vu Yên Nhi, cô chỉ ăn vài đũa rồi lại ngưng, anh đã sớm biết nên chỉ gọi một phần ăn chung.

Kiến Nhất ăn xong rồi lại bóp chân cho Vu Yên Nhi, chân cô đặt trên người anh suốt chưa từng bỏ xuống.

"Em thoa thuốc vết bầm ở vai chưa?"

Nghe Kiến Nhất nói Vu Yên Nhi mới nhớ ra, cô ấn tay vào chổ bầm, cơn nhức lại ập đến.

Sớm biết Vu Yên Nhi sẽ không nhớ, Kiến Nhất lấy từ trong túi quần ra một tuýp thuốc thoa. Anh liếc Từ Tuấn Vỹ một cái, Từ Tuấn Vỹ hiểu ý quay mặt đi chổ khác. Anh lấy thuốc ra tay thoa lên vết bầm trong áo cho Vu Yên Nhi.

Vu Yên Nhi vì hành động của Kiến Nhất mà cảm động, trên đời này chỉ anh là thật lòng quan tâm lo lắng cho cô những điều nhỏ nhất, cuộc đời cô không có anh chắc chắn chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Bốn người còn lại dường như đã quen mắt với những cảnh ngọt ngào của Kiến Nhất và Vu Yên Nhi. Riêng Lý Nhược, tâm trạng càng lúc càng buồn nhưng tầm mắt vẫn không thể rời khỏi Kiến Nhất và Vu Yên Nhi.