Em Đến Vào Ánh Nắng Mùa Hạ

Chương 15: Buổi sáng đầu tiên



Trong giấc mơ Từ Y Vân thấy lại khung cảnh ban trưa mà cô gặp Chu Quang Viễn. Trong giấc mơ ấy, ánh mắt của anh, bờ môi của anh hiện hữu rõ trong tầm mắt của cô nhưng cô lại không chạm vào được.

Cô lại vô thức bước hụt chân rơi về những ngày bé mười lăm năm trước, những ngày mà bà ngoại nắm tay cô dắt về thôn biển Gia Vĩnh này chơi. Lúc đó Từ Y Vân thấy được chính bản thân mình bị lúng xuống một bãi cát, có một người con trai xuất hiện nắm lấy tay cô kéo lên.

Nhưng rồi Từ Y Vân cô giật mình tỉnh giấc, kiểm tra điện thoại thì chỉ mới sáu giờ sáng, tất là cô đã ngủ rất ít trong đêm qua.

Từ Y Vân bước ra khỏi phòng, cô ngó nghiêng mọi ngóc ngách trong nhà cũng không thấy được Chu Quang Viễn. Trên sofa để gối và chăn đã được gấp lại gọn gàng, thiết nghĩ Chu Quang Viễn đã đi đâu rồi nên Từ Y Vân bước vào phòng tắm để đánh răng rửa mặt.

Trên cái kệ dưới cái giương có để một cây bàn chải mới chưa xé vỏ. Từ Y Vân nhìn cây bàn chải đánh răng mà vô thức cười ngọt ngào.

"Chu Quang Viễn, anh tốt thật!"



Vệ sinh cá nhân xong rồi Từ Y Vân bước ra, cô định bước ra sân tập thể dục cho dãn gân cốt vì nguyên buổi tối qua cô không có giấc ngủ ngon. Vừa bước đi vừa vươn vai hít một hơi thật sâu tận hưởng không khí trong lành của biển cả thì cảnh tượng trước mắt làm cho Từ Y Vân xém chảy máu mũi.

Ngoài sân Chu Quang Viễn đang cởi trần nâng tạ, sáng sớm vừa thức dậy chưa tỉnh hẳn lắm nhưng bây giờ thì Từ Y Vân là lúc tỉnh nhất từ trước tới giờ.

Chu Quang Viễn hết nâng tạ rồi thì chuyển sang đu xà, khối cơ bắp săn chắc trên người như cứ thế mà được thu hết vào tầm mắt của Từ Y Vân. Anh nam tính, mạnh mẽ và đầy cuốn hút. Nhìn người đàn ông trước mặt tầm ba mươi hai tuổi là dữ lắm nhưng thật ra Từ Y Vân biết Chu Quang Vũ đã bốn mươi tuổi rồi.

Nói cách khác tất là anh hơn cô đến tận gần mười bảy tuổi, một con số có thể nói là rất lớn nhưng tình yêu mà, làm gì mà phân biệt tuổi tác.

Trong lòng Từ Y Vân thầm nghĩ đi nghĩ lại câu nói: "Tình yêu không phân biệt tuổi tác, tình yêu không phân biệt tuổi tác. Đúng vậy, tình yêu không phân biệt tuổi tác!"

Cô không ngờ mình thức sớm lại có thể chiêm ngưỡng được một cảnh tượng mỹ miều như vậy. Có gió biển, có không khí trong lành lại có thêm nam nhân đẹp.

Chu Quang Viễn bấy giờ mới để ý thấy sự hiện diện của Từ Y Vân đang đứng trong nhà nhìn ra, anh cũng dừng mấy động tác tập thể dục lại và chòm người lấy chiếc khăn lau mồ hôi.

"Em không ngủ thêm một chút sao?" Chu Quang Viễn hỏi.

Tư Y Vân dựa người vào cây cột, mỉm cười ngây ngốc: "Lạ chỗ em ngủ không quen, thức sớm một chút tốt cho sức khoẻ."

Anh nhìn bộ dạng tươi tắn của cô, hỏi ra một câu mà cô không muốn nó được nói ra:



"Tôi tưởng em thức sớm để rời đi."

"Chú Chu đuổi em à?" Cô uất ức nhìn anh.

Anh không đáp lại nên cô nói tiếp: "Em còn chưa ăn sáng, nhỡ đâu lội bộ ra tới cổng thôn liền xĩu ngang thì phải làm sao? Ở đây em không quen biết ai hết lỡ có người muốn hãm hại em thì sao?"

"Vậy ý của em là?" Anh hỏi.

"Em phải ăn sáng cái đã mới có năng lượng." Từ Y Vân ôm lấy cây cột mà bày ra bộ dạng ủ rũ.

Chu Quang Viễn chỉ biết thở dài bước vào nhà, đi ngang cô anh còn không quên nói: "Đợi tôi tắm xong liền nấu bữa ăn sáng cho em."

Đạt được mục đích của mình rồi Từ Y Vân cười như con ngốc gật đầu lia lịa.

Thế là cô ngoan ngoãn ngồi trong phòng khách đợi Chu Quang Viễn tắm xong bước ra để nấu bữa sáng cho mình. Thiết nghĩ một lát nữa thôi là Từ Y Vân cô phải rời đi rồi nên cô bèn tìm cách để có lí do trở lại đây.

Đúng vậy, thích thì con người ta sẽ tìm cách. Từ Y Vân lấy trong túi xách của mình ra một chùm chìa khoá rồi thẩy trong hộc bàn tủ dưới bức tranh hoa giấy ở phòng khách, như vậy là ngày mai cô sẽ có lí do đến đây một lần nữa rồi.

Xong việc Từ Y Vân ngồi từ tốn suy nghĩ xem ngày mai nên mặc gì để đến đây với lí do lấy lại chìa khoá thì Chu Quang Viễn đã tắm xong bước ra, khăn đang lau tóc ướt anh vừa nói: "Bánh mì với trứng ốp la nhé?"

Từ Y Vân mỉm cười gật đầu: "Miễn là chú Chu nấu thì món gì em cũng ăn hết."

Với sự thành thạo của mình, chưa đầy hai mươi phút thì bữa sáng đã có trên bàn, nhìn thì cũng đơn sơ không cầu kì lắm đâu nhưng trong mắt Từ Y Vân thì hệt như một kiệt tác.

"Chú Chu, anh nấu ăn rất ngon!" Cô tươi rối tán khen.

"Chỉ là trứng chiên và bánh mì thôi." Anh nhìn cô rồi cũng mỉm cười.

Từ Y Vân vừa cho một mẫu bánh mì vào miệng vừa nói: "Vậy là chú không hiểu rồi, chú đã nghe qua câu nếu món ăn là một nghệ thuật thì người nấu chính là một nghệ sĩ chưa?"