Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 807



CHƯƠNG 807

Mấy người vây quanh cô hát tuồng như vậy, cho dù cô nhất thời không lọt vào thế cuộc, phỏng chừng phía sau cũng còn không ít chiêu chờ cô chui vào.

Tống Hân Nghiên nhăn mày, ý giễu cợt trên khuôn mặt càng lộ rõ, cô chuyển lời, phàn nàn: “Vậy cho nên, tình yêu thực sự ảnh hưởng đến chỉ số thông minh, lúc trước mối tình đầu hoang đường với Hoắc Tấn Trung cũng vậy, sau này mối tình dày vò tâm can trong hôn nhân với Tưởng Tử Hàn cũng như vậy, thật là quá mệt mỏi… ”

“Không sao, đã qua rồi.” Khương Thu Mộc đau khổ nói.

Sau một lúc im lặng, cô ấy lại nói một cách thận trọng: “Nghiên, cậu nói thật cho tớ biết đi, có phải cậu vẫn không buông được Tưởng Tử Hàn đúng không?”

Tống Hân Nghiên cười lắc đầu: “Hiện tại trong lòng tớ không có ai cả, không tồn tại việc gì gọi là buông hay không buông được. Tình cảm thực sự không phải là thứ mà tớ có thể tiêu dùng được, sau này tín ngưỡng của cuộc đời tớ chỉ có sự nghiệp!”

Khương Thu Mộc gật đầu: “Cũng đúng, người vừa ngốc vừa đơn thuần như cậu, quả thực không thích hợp đi yêu người khác, ngoan ngoãn ngồi chờ hoàng tử may mắn đến yêu chiều cậu như một công chúa, một hoàng hậu. Có điều, trước lúc đó, cậu phải nghĩ cách để ly hôn với Dạ Vũ Đình đi. So với Tưởng Tử Hàn và nhà họ Tưởng thì Dạ Vũ Đình và nhà họ Dạ càng không phù hợp với cậu.”

Tống Hân Nghiên gật đầu: “Tớ biết, thực ra tớ đã phát hiện ra cuộc sống hôn nhân với anh ta rất ngột ngạt, cũng đã từng nghĩ đến chuyện ly hôn trước ngày cưới, chỉ là không tìm được cơ hội thích hợp.”

Thực ra, từ khi biết cuộc hôn nhân này chẳng qua là một màn lừa đảo, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù lúc trước khi Cố Vũ Tùng nói với cô sự thật, cô đã bác bỏ nó một cách quyết liệt, nói rằng đó là thủ đoạn mà bọn họ nghĩ ra để làm ô uế Dạ Vũ Đình.

Nhưng thực ra trong thâm tâm cô biết rõ rằng mọi thứ đều là sự thật.

Chỉ là trước mặt Cố Vũ Tùng, cô không muốn thừa nhận sự ngu xuẩn trước đây của mình mà thôi.

Bởi vì Cố Vũ Tùng biết chuyện là gián tiếp tương đương với Tưởng Tử Hàn biết chuyện.

Điều đó sẽ khiến cô càng thêm khó xử.

“Như thế nào mới là cơ hội thích hợp?” Khương Thu Mộc hỏi.

Tống Hân Nghiên không trả lời câu hỏi này mà nói: “Tớ vẫn chưa nói cho cậu biết chuyện Tưởng Tử Hàn cắt đứt gân tay của Dạ Vũ Đình phải không?”

Hai ngày nay cô rất bận bịu, không có thời gian liên lạc với Khương Thu Mộc.

“Chỉ nghe nói anh ta bị thương chứ không biết là do Tưởng Tử Hàn làm.” Khương Thu Mộc vô cùng chột dạ.

Dù sao cũng là Tưởng Tử Hàn đã đưa cô ấy đến đây.

Cố Vũ Tùng sợ cô không cẩn thận chạm phải bãi mìn nên đã sớm kể đầu đuôi sự việc cho cô nghe rồi.

“Tưởng Tử Hàn cũng thật quá… tàn nhẫn một chút nhỉ.” Cô ấy ậm ừ, che giấu sự sảng khoái âm thầm trong lòng, thận trọng hỏi: “Cậu không phải vẫn còn áy náy đấy chứ?”

Tống Hân Nghiên lắc đầu: “Trước đây thì có áy náy, hiện tại hoàn toàn hiểu rõ, chút áy náy đó cũng tiêu tan hết rồi.”

“Vậy thì tốt.”

Khương Thu Mộc vui vẻ, nói: “Vậy cậu có thể yên tâm ở lại đây cùng tớ rồi, đợi chúng ta ở cữ xong, chúng ta…”