Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 416: Vừa tự đại lại vừa chán ngấy



Tống Hân Nghiên bỗng nhiên đau lòng khủng khiếp, bao nhiêu ấm ức không chỗ phát tiết hóa thành nước mắt, chảy từ hốc mắt nhắm chặt tràn xuống hai má.

“Hân Nghiên, em sao thế?”

Đường Vũ Diệp kinh ngạc lay tỉnh cô.

Tống Hân Nghiên mở đôi mắt to tròn ngập nước, lúc này mới phát hiện mọi người xung quanh đều quay đầu nhìn mình.

Cô khụt khịt, nhanh chóng lau sạch nước mắt.

Đường Vũ Diệp khó hiểu: “Em nhìn con số trên màn chiếu đi. Số liệu xinh đẹp nóng bỏng thế này, sao em còn khóc?”

Tống Hân Nghiên nghe vậy mới đánh mình nhìn màn chiếu.

Đã qua hơn 1 phút đồng hồ rồi, số liệu bán hàng thực tế trên màn hình lớn nhanh chóng tăng lên như ngồi hỏa tiễn.

Đường Vũ Diệp cảm thán: “Mới có một phút đồng hồ thôi mà số liệu này còn vượt hẳn số liệu bán hàng 24 giờ của sản phẩm mới ra mắt bán chạy nhất trước kia luôn.”

Tống Hân Nghiên cười ngượng ngùng: “Em… em vui quá ấy mà. Vui đến rơi lệ.”

Nhưng trong đầu cô, gương mặt khinh thường của người đàn ông lạnh lùng kia cứ như một cái kim, đâm sâu trong lòng.

Mọi người đều mỉm cười tỏ vẻ thấu hiểu.

Chạm mốc hai phút, số liệu lại ‘vút’ một tiếng, nhảy thẳng lên một con số.

Cả phòng họp vui mừng.

Mọi người kích động đến mức nâng Tống Hân Nghiên ném lên cao, sau đó đón lấy.

Tiếng thét chói tai và tiếng hoan hô suýt nữa lật tung cả nóc phòng họp.

Đúng lúc này, cửa phòng họp bị người từ bên ngoài đẩy ra.

“Ờm… khụ!”

Người tới đằng hắng một tiếng thật lớn.

Bấy giờ mọi người đang đắm chìm trong vui sướng mới phát hiện ông chủ John của mình tới.

Mà sau lưng anh ta còn có một người đàn ông đẹp trai không lời nào tả xiết, mỗi tội khí thế hơi cao, thanh quý kiêu ngạo!

Mọi người khe khẽ thảo luận.

“Kia là ai vậy? Đẹp trai ghê!”

“Tưởng Tử Hàn, chủ tịch mới nhậm chức năm nay của Tập đoàn Tưởng Thị đó, cập nhật chút đi.”

“Bình thường ông sếp nho nhã lịch lãm nhà mình trông mê người nhường nào. Nhưng sao bây giờ trông cứ như… đàn em của chủ tịch Tưởng thế?”

Tống Hân Nghiên vẫn đang bị mọi người ôm, toàn thân nhỉnh hơn mọi người nửa đoạn, vô cùng nổi bật.

Lúc cô nhìn ra cửa, vừa lúc chạm mắt với Tưởng Tử Hàn.

Cơn xấu hổ của Tống Hân Nghiên dâng lên, nhưng còn chưa kịp đỏ mặt đã nghe Tưởng Tử Hàn hừ lạnh một tiếng.

Tống Hân Nghiên: “...”

Người này cố tình đến đây để dội nước lạnh cho cô đúng không?

Trong lòng cô chợt dâng lên cảm giác buồn bực.

Tống Hân Nghiên vỗ vỗ bên lưng người bên cạnh.

Lúc này mọi người mới nhớ ra, vội buông cô xuống.

John nắm tay đặt bên môi, lại ‘khụ’ một tiếng: “Xem ra cảm xúc của mọi người tốt quá nhỉ.”

Mọi người: “...”

John đánh mắt nhìn số liệu trên màn hình lớn: “Vừa rồi tôi đã nói có ông lớn thần bí sẽ chạy tới phát lì xì đỏ cho mọi người. Ông lớn thần bí mà tôi nói chính là chủ tịch Tưởng cạnh tôi đây. Mọi người hoan nghênh đi nào.”

Cả phòng hoan hô.

Giữa tiếng vỗ tay vang dội.

John và Tưởng Tử Hàn lần lượt chia bao lì xì đỏ cho mọi người trong phòng họp.

Đến phiên Tống Hân Nghiên vừa lúc là Tưởng Tử Hàn phát.

Tống Hân Nghiên vươn tay.

Tưởng Tử Hàn cũng đưa lì xì tới.

Nhưng khoảnh khắc cô muốn nhận lấy, anh lại chợt rút lại!

Rút về!

Chuyện gì thế này?

Mọi người trong phòng họp đều kinh ngạc, đồng loạt nhìn về phía Tưởng Tử Hàn và Tống Hân Nghiên.

Bầu không khí thoáng cái trở nên xấu hổ.

Cả căn phòng họp to như thế mà không một tiếng cười nói, thậm chí tiếng hít thở cũng dần biến mất.

Tống Hân Nghiên nhận ra ý đùa cợt trong mắt Tưởng Tử Hàn.

Cô đau đầu, chắc chắn gã khốn bị bệnh này lại muốn gây sự nữa rồi!

Đấy biết ngay.

Tưởng Tử Hàn giơ lì xì trong tay lên, cười nói không chút để ý: “Cô Tống là công thần kết quả toàn thắng ngày hôm nay, bao lì xì nhỏ thế này mỏng quá, còn lâu mới đủ nhỉ?”

Tống Hân Nghiên hờ hững thu tay lại: “Ồ, vậy chủ tịch Tưởng cảm thấy bao nhiêu mới đủ?”

“Ha ha…”

Mọi người trong phòng họp còn đang căng thẳng không thôi, nghe vậy bèn thở phào một hơi, cười nhốn nháo: “Chủ tịch Tưởng hào phóng quá, cứ vung tay phát bao lì xì cho đại công thần của chúng tôi đi, chúng tôi không hâm mộ, không ghen tị đâu.”

“Đúng vậy, mọi người đều lây thơm của Hân Nghiên mà, tuyệt đối không ghen tị!”

John liếc Tưởng Tử Hàn, cười khì khì nhét hết chỗ lì xì còn lại trong tay vào tay đối phương: “Đây, còn bao nhiêu đều ở đây cả, cứ thoải mái đi. Nếu còn cảm thấy không đủ thì để tôi thêm, chuyển khoản cũng được!”

“Ha!”

Tưởng Tử Hàn cười khẽ vẻ nghiền ngẫm: “Tiền tục lắm, sao có thể xứng với đại công thần của chúng ta được.”

Anh vươn cánh tay dài, kéo John đến giữa mình và Tống Hân Nghiên: “Nghe nói cô Tống còn đang độc thân? Toàn bộ bao lì xì đỏ ở đây cộng lại cũng không đủ trao giải cho cô. Nhưng thêm một tổng giám đốc PL chắc cũng hòm hòm rồi nhỉ?”

Bầu không khí vừa sinh động lên lại bắt đầu sượng cứng lại.

Chủ tịch Tưởng muốn làm mối cho Tống Hân Nghiên ư!

Nhưng Tống Hân Nghiên với John… cũng bất ngờ quá đấy!

Mọi người không dám thở mạnh, yên lặng lùi lại mấy bước.

Vị trí trung gian vốn huyên náo lập tức chỉ dư lại ba người, cực kỳ xấu hổ.

Tống Hân Nghiên lẳng lặng nhìn chằm chằm Tưởng Tử Hàn.

Đối phương cũng mỉa mai nhìn lại cô.

Hai ánh mắt va chạm giữa không trung, bắn ra tia lửa vô hình.

Trái tim Tống Hân Nghiên nghèn nghẹn, đau âm ỉ.

Trong mắt người này, cô chính là người phụ nữ chỉ cần chớp được cơ hội là thấy người sang bắt quàng làm họ, cực kỳ vô liêm sỉ đúng không!

John xấu hổ nhìn Tống Hân Nghiên, rồi lại quay đầu liếc Tưởng Tử Hàn.

Ánh mắt hai người dây dưa, khiến cho anh ta bị kẹp ở giữa… ngượng lắm đấy.

“NO! NO! NO! Tôi không xứng. Tôi còn tục hơn cả tiền nữa, không xứng với người phụ nữ giỏi giang mạnh mẽ như Hân Nghiên.”

Anh ta cười xuề xòa pha trò, lui về phía sau: “Chưa kể Nghiên của chúng ta hoàn toàn không hứng thú với vị trí vợ tổng giám đốc. Nếu đổi thành vị trí tổng giám đốc chắc cô ấy còn hứng thú hơn ấy. Đương nhiên, cũng chỉ có vị trí tổng giám đốc mới xứng với tài hoa của cô ấy thôi! Nghiên, cô có hứng thú tiếp nhận chức vụ tổng giám đốc không? Nếu cô muốn, tôi lập tức thoái vị nhượng hiền. Sau này John chỉ là em trai fan chạy việc vặt cho cô…”

“Ha ha ha…”

John hài hước lại khiến không khí phòng họp nhộn nhịp trở lại.

Tống Hân Nghiên nghe tiếng cười thiện ý của bọn họ, cũng cười khẽ ra tiếng.

Cô nhếch môi, bất chợt tiến lên một bước, kiễng chân khoát tay lên vai Tưởng Tử Hàn.

Cô gái nhỏ cứ như treo trên người anh vậy, mặt mày quyến rũ, nụ cười bên môi dịu dàng như nước, hai lúm đồng tiền nho nhỏ trên gò má trắng nõn cực kỳ mê người.

“Đúng là John rất quyến rũ, nhưng không phải gu của tôi.”

Cô lả lơi thổi khí với Tưởng Tử Hàn, giọng nói trầm thấp tựa có móc câu, cực quyến rũ người: “Tôi càng thích người nước Z chính thống hơn, ví như…”

Một bàn tay mềm mại không xương của Tống Hân Nghiên chậm rãi từ bả vai Tưởng Tử Hàn trượt xuống ngực anh, bất ngờ túm cà vạt của anh rồi kéo mạnh.

Cà vạt thít lại.

Cảm giác chặt chẽ, hít thở không thông bức thẳng yết hầu.

Tưởng Tử Hàn cau mày.

Nụ cười của Tống Hân Nghiên càng thêm quyến rũ động lòng người, nhả khí như lan nói: “Như chủ tịch Tưởng vậy, cao lớn điển trai, cực kỳ quyến rũ, có quyền lại còn nhiều tiền…”

Tưởng Tử Hàn hô hấp không thông, vì thiếu dưỡng khí khiến trái tim nảy lên lúc nhẹ lúc nặng, lúc nhanh lúc chậm, ‘thình thịch, thình thịch’, cứu như nhịp trống rối loạn tiết tấu.

Anh vừa định vô tình đẩy Tống Hân Nghiên ra thì người phụ nữ trước ngực lại chợt buông tay.

Cô cười đầy quyến rũ, nhẹ nhàng vuốt phẳng cà vạt vừa bị mình nắm nhăn nhúm: “Nhưng lắm lúc dù có đẹp trai, nhiều tiền, quyến rũ cỡ nào chăng nữa, một khi thích quản chuyện không đâu thì đúng là vừa tự đại lại vừa chán ngấy. Người ta gọi là đàn - ông - thối - tha!”

Cô không nhẹ không nặng vỗ ngực anh, sau khi buông tay liền ghét bỏ lùi lại hai bước thật dài.