Dưỡng Thú Vi Phi

Chương 30: Tiểu thú xuất kích



Tiểu thú thích thú, lại há to miệng, mở rộng mũi cùng nhau hít vào

Đúng là sảng khoái!

Đột nhiên.

Một bàn tay đáng ghét lại bưng kín miệng, mũi nó lại! Hương thơm dễ ngửi đã không còn, lại còn hít thở không thông, thân ảnh "hoa Hồ Điệp" cũng biến mất.

Tiểu thú thấy không thấy rõ bộ dạng hiện tại của Sở Uyển Nhược, nhưng có thể nghe rõ sự sợ hãi, xen lẫn cả kích thích trong tiếng hét của ả.

Thập Mai đứng ở ngoài cửa che mắt lại, không dám nhìn thẳng vào Sở Uyển Nhược đang giống như con cá từ trên mặt tường trượt xuống dưới, đâm sầm vào tủ trang điểm, đủ loại son phấn rơi hết lên mặt giúp ả vẽ lại khuôn mặt một lần nữa.

Ả nằm trên mặt đất thống khổ rên rỉ, nước mắt đầy thương tâm tuyệt vọng chảy ra từ khóe mắt.

Thập Mai cũng muốn khóc, cô có thể thấy được số phạn bi thảm của mình sau khi Vương gia rời khỏi.

Liệp ưng dùng mỏ mở ngăn tủ, sau một lúc tìm kiếm nó ngậm một bảo tráp khổng tước mẫu đơn ra đưa đến trong tay Phượng Cửu Mộc.

Liệp Ưng là do Phượng Cửu Mộc thuần dưỡng, xuất phát từ bản năng khi nó tìm được đồ vật, trước tiên sẽ giao hết cho Phượng Cửu Mộc.

Thanh Dật nhìn Sở Uyển Nhược bị chủ tử đá, trong lòng cậu thấy nhẹ nhõm hằng đi.

Tội danh làm bẩn ả ta, Thanh Dật gánh không nổi a.

Bảo tráp vốn có khóa nhưng do Sở Uyển Nhược vội vàng giấu đi nên không có khóa lại.

Ngón tay Phượng Cửu Mộc nhẹ nhàng đẩy nhẹ, bảo tráp liền mở ra, bên trong liền xuất hiện một cái túi thơm.

Tiếng khóc Sở Uyển Nhược bổng biến mất, ả nhìn thấy bảo tráp trong tay Phượng Cửu Mộc sắc mặt trở nên trắng bệch. Vương gia kêu Thanh Dật mang liệp ưng tới đây chính là để tìm túi thơm của ả.

Nếu Vương gia phát hiện thứ có trong túi thơm. Ả thật sự hoàn toàn xong rồi!

Cơ thể Sở Uyển Nhược trở nên vô lực, hai chân mềm nhũn không đứng dậy được, ả nằm dưới đất run rẩy, trong lòng vừa lo lắng vừa hoảng sợ.

"Đây là cái gì?" Phượng Cửu Mộc lấy túi thơm ra lạnh lùng nhìn Sở Uyển Nhược, dùng tay kia bịt chặt mũi miệng của tiểu thú lại.

Nó không an phận lộn xộn, Phượng Cửu Mộc dứt khoát đem nó kẹp ở dưới nách.

"Chi.." Buông tay ra, biến thái chết bầm, ngươi muốn kẹp chết ta a!

Sở Uyển Nhược ậm ừ nói: "Đây.. Đây là.. Túi thơm.. Là ta từ.."

Phượng Cửu Mộc không kiên nhẫn lạnh lẽo cắt ngang lời ả: "Bổn vương không có hứng thú nghe ngươi giải thích, giao giải dược ra."

Đây mới là điều hắn muốn.

Mê tình túi thơm do mẫu thân Sở Uyển Nhược từ vực tộc xa xôi mang đến, vì muốn giữ trái tim của nam nhân, giải dược chính là bản thân ả.

Sở Uyển Nhược không biết Phượng Cửu Mộc muốn giải dược cho tiểu thú, ả chỉ nghĩ Phượng Cửu Mộc đã trúng mê hương. Nội tâm ả bỗng nhiên có chút khẩn trương.

Nhớ đến việc vừa rồi bị Phượng Cửu Mộc đá một cái, trong lòng Sở Uyển Nhược vẫn có chút sợ hãi, nơi bị đá kia vẫn còn ẩn ẩn đau.

Sở Uyển Nhược rơi nước mắt, liên tục lắc đầu: "Ta không giải dược, đây chỉ một cái túi thơm bình thường lúc xuất giá mẫu thân đã tự tay làm cho thiếp. Nếu Vương gia không tin, có thể cầm túi thơm này đến Sở phủ hỏi nương của thiếp."

Tiểu thú đã sắp quên mất hô hấp như thế nào, bốn chân nhỏ nó liều mạng già huy động, lui về phía sau đá vào phần eo của Phượng Cửu Mộc hắn mới bỏ ra hai ngón tay ngay mũi cho nó hô hấp.

Tiểu thú nỗ lực hít thở vào, trong lòng hỏi thăm qua mười tám đời tổ tông Phượng Cửu Mộc.

Phượng Cửu Mộc vung tay lên, túi thơm nện vào trên mặt Sở Uyển Nhược, hắn trầm mặt xuống nói: "Nếu không giao ra bổn vương sẽ để Thanh Dật đem toàn bộ túi thơm nhét vào bụng ngươi."

Thanh Dật hoảng sợ.

Lúc túi thơm được lấy ra cậu đã đoán sơ được tác dụng của túi thơm, lại liên tưởng đến bộ dáng hôm qua của tiểu thú đối với chủ tử.

Thanh Dật rùng mình một cái, nếu hôm qua cậu đụng vào túi thơm ghê tởm kia, biến thành bộ dáng không đức hạnh giống với tiểu thú hôm qua, Thanh Loan sẽ hận cậu chết mất.

Sở Uyển Nhược thần sắc hoảng loạn, nước mắt giàn giụa, sắc mặt càng ngày càng trắng. Không ở chung với Phượng Cửu Mộc, ả cũng biết người nam tử giống như chiến thần này nói chuyện tuyệt đối nhất ngôn cửu đỉnh.

Hắn nói được, cũng sẽ làm được.

Sở Uyển Nhược không dám tưởng tượng đến hậu quả nuốt túi thơm vào sẽ ra sao? Đây hương liệu mê tình, mẫu thân nói đủ cho ả dùng trong mười năm.

Nhưng ả thật sự không có giải dược.

Nên làm sao bây giờ!

Sở Uyển Nhược khóc không ra nước mắt, ả không biết xấu hổ nghĩ tới việc dứt khoác kéo quần áo xuống câu dẫn hắn, nếu hắn trúng mê hương nhất định sẽ động tình với ả.

Nhưng.

Ánh mắt hắn vô cùng lạnh lẽo, thân thể của ả run bần bật không dám làm càn!

Sở Uyển Nhược rơi nước mắt, ả đã nếm trải được cái gọi là tự mình trói mình.

Tiểu thú đột nhiên đá Phượng Cửu Mộc, nhảy xuống mặt đất, Phượng Cửu Mộc nhíu mày duỗi bắt lấy, tiểu thú giảo hoạt tránh thoát bàn tay hắn, chân nhỏ chạ nhanh như bay chạy lại ngậm lấy túi thơm của Sở Uyển Nhược, muốn chạy.

Mày Phượng Cửu Mộc càng nhíu chặt lại.

Thanh Dật há to miệng kinh ngạc nhìn tiểu thú, nó vậy mà dám chạm vào túi thơm, nó ngại mạng mình dài quá muốn bị chủ tử bóp chết làm thành một món ăn hay một chén canh sao?

Sở Uyển Nhược ngây ra bỗng nhiên nghĩ ra một ý tưởng. Thật hy vọng tiểu súc sinh kia lúc nãy bị trúng tà nuốt túi thơm đó.

Quá tốt!

Liệp ưng giương cánh lôi đình mãnh thế, nhào về hướng tiểu thú gắp lấy nó, giống như đang bắt một con thỏ giảo hoạt yếu ớt, dễ như trở bàn tay.

Liệp ưng cao ngạo, đôi mắt vàng sắc nhìn xuống tiểu thú đang ngậm túi thơm, nó là vương giả trên không trung, săn thức ăn là thiên tính của nó, một vật nhỏ như vậy chỉ đủ nó nhét kẽ răng.

Liệp ưng đem tiểu thú ấn trên mặt đất, Phượng Cửu Mộc không lên tiếng, nó đương nhiên đã đem tiểu thú coi như con mồi.

Có thể ăn luôn con mồi.

Nguy hiểm tiến đến.

Cơ thể Bùi Thủy trở nên căng cứng, mắt thú nàng nháy mắt phóng đại, mõm liệp ưng ở trong mắt nàng, càng lúc càng lớn.

Máu trong người Bùi Thủy đã dần đông cứng lại, nàng không có thời gian suy nghĩ Phượng Cửu Mộc vì sao còn chưa tới cứu nàng.

Nàng hiện tại có thể nghĩ đến chính là bản thân trong trạng thái đầy máu, biến thành thức ăn trong miệng liệp ưng.

Đồ ăn thật đáng buồn!

Lúc này trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ, không khí giảm dưới 0 độ. Thập Mai đứng ngốc ở cửa bị nhó nhẹ nhàng thổi tới, giống như bị kẹp vào trong bông tuyết.

Lạnh.

Vô cùng lạnh.

Thập Mai rùng mình một cái.

Đồng tử Thanh Dật co rút lại, khuôn mặt giống như bị băng tuyết đánh tan không còn chút huyết sắc, giọng nói run rẩy: "Không được, liệp ưng dừng lại."

Nhưng đã muộn, liệp ưng đã mổ xuống Thanh Dật không nở nhìn đành nhắm mắt lại, nghĩ đến tiểu thú nhỏ bé yếu ớt như vậy, sao có thể chịu được cú mổ hung mãnh của liệp ưng?

Khẳng định da thịt chia lìa, máu me đầy mình.

"..."

Thập Mai cũng dọa bị nhắm mắt lại, cô không phải sợ nhìn thấy cảnh tượng kia. Chỉ là một tiểu súc sinh mà thôi, cũng giống như một con gà sống bị xé nát sống, cô sợ chính là liệp ưng.

Ưng thật sự rất hung mãnh.

Mọi người đều cho rằng tiểu thú sẽ bị liệp ưng xé thành từng mãnh, chỉ có Phượng Cửu Mộc là bình tĩnh nhất, hắn thấy được kết quả cuối cùng, trong mắt hiện lên tia sáng kỳ lạ.

Liệp ưng hung mãnh mổ xuống, tiểu thú bỗng nhiên cắn vào ưng trảo (*), liệp ưng đau đớn cong người, giương cánh buông ra.

(*) móng vuốt

Chỉ trong khoảnh khắc đó, chán nhỏ của tiểu thú đã bay lên nhanh chóng đánh vào mặt liệp ưng, giống như ảo ảnh liên hoàn chưởng.

Liệp ưng bị đánh đến choáng váng.

Nó trời sinh là vương trên không trung, giết chết tiểu thú đối nó tới nói là một chuyện đơn giản giống như dẫm chết một con kiến.

Thái đọn nó ngạo mạn khiến nó đánh giá thấp kẻ thù của mình, cuối cùng ngã xuống một cách thảm hại.

Thanh Dật mở to mắt nhìn tiểu thú hoàn hảo không chút vết xước đứng trước mắt, còn liệp ưng lại bị ngã trên mặt đất, cậu không thể tưởng tượng được, vô cùng ngạc nhiên nhìn tiểu thú.