Dưỡng Thú Vi Phi

Chương 26: Cảm giác kỳ lạ



Mắt Phượng Cửu Mộc đen sâu giống như hàn băng ngàn năm, âm trầm đầy gió tuyết, đến quỷ cũng phải ai oán mà kêu, bão tuyết dồn nén một lúc làm cho người ta cực kỳ sợ hãi.

Lúc này.

Môi mỏng hắn hé mở, phảng phất giống như đang phán sổ sinh tử, chỉ một câu thôi cũng có thể đưa nó xuống địa ngục.

"Lăn." Âm thanh mang theo vẻ âm lãnh.

Hả?

Thanh Dật ngơ ngác, chủ tử kêu tiểu thú lăn? Không giết nó, chỉ là kêu nó lăn?

Thanh Dật bỗng nhiên phát hiện, ánh mắt không có độ ấm của Phượng Cửu Mộc thế quái nào lại nhìn về phía cậu?

Còn có tiểu thú kia, giống như đã ăn phải xuân dược, đôi mắt nóng rực nhìn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống cậu.

Ánh mắt Phượng Cửu Mộc càng thêm lạnh lẽo: "Đừng để bổn vương nói lại lần thứ hai."

Thanh Dật ý thức được chủ tử chính là đang nói với cậu, cả người run lên: "Thuộc hạ lập tức lăn."

Cậu lăn nhanh ra ngoài, trái tim đập kịch liệt giống như bị bóp nghẹn, vừa hoảng loạn vừa bất an. Ánh mắt khi nãy của chủ tử không mang theo một tia ấm nào thật sự vô cùng đáng sợ, nếu chậm một bước cậu sợ rằng mình phải "đầu lìa khỏi cổ"?

Kỳ lạ.

Sắc thú đại nghịch bất đạo, dám khinh bạc chủ tử, nó còn có thể bình yên vô sự?

Cũng vào lúc này, trong phòng.

Bùi Thủy rất bất mãn nhìn mỹ nam.

Lớn lên cao đẹp, tiểu tỷ tỷ hôn có hai cái cũng không cho?

Quỷ hẹp hòi!

Bùi Thủy thèm nhỏ dãi dưới sắc đẹp của Phượng Cửu Mộc, nhưng phiền là người ta quá cường tráng, nàng bị hắn ấn vào trong lòng, không thể động thủ a!

Mỹ nam chính là thích làm ra vẻ.

Đã ôm nàng chặt như vậy, còn e lệ cái rắm!

Phượng Cửu Mộc khuôn mặt âm trầm nhìn tiểu thú trong lòng ngực đột nhiên bộc phát thú tính. Mắt đen trầm như huyền thiết, ánh mắt của nó không hề mang theo vẻ đứng đắn, giống như ánh mắt của những người trong thanh lâu, nhìn thấy người xinh đẹp liền muốn ngay lập tức nuốt vào bụng.

Phượng Cửu Mộc nghĩ đến ánh mắt tiểu thú nhìn chằm chằm vào Thanh Dật, cũng là kiểu gấp đến không chờ nỗi nữa muốn thương thương, hạ lưu đến cực điểm.

Gương mặt tiên khí của Phượng Cửu Mộc giống như được kết một tầng băng sương, lạnh lẽo đến nỗi làm cho người khác phải sợ hãi.

Hắn không thích ánh mắt háo sắc của tiểu thú khi nhìn Thanh Dật. (kaka có được xem là ghen hem ta:)).

Mỗ thú giãy giụa kịch liệt nhưng vẫn không thoát khỏi ma trảo của Phượng Cửu Mộc, nó đành từ bỏ xoay đầu lại, nhìn thấy bàn tay trắng như ngọc đang ấn tren lưng nó, trong mắt một trận nhộn nhạo, không kiềm chế được vươn đầu lưỡi, liếm liếm.

Lúc này, nàng đột nhiên lại nhớ đến một ca khúc thiếu nhi: Chúng ta hãy chèo thuyền cùng nhau..

Đầu lưỡi mềm mại ướt át, lông xù xù và miệng vô cùng bất đồng, khác nhau rất lớn, đầu lưỡi hoạt động càng giống người.

Phượng Cửu Mộc tay run run, bỏ qua cảm giác kỳ lạ kia, hắn nhìn nó với ánh mắt lạnh, thả nó vào lồng sắt.

Đường đường là Vương gia, bị một con sắc thú ăn hết đậu hủ, còn ra thể thống gì?

Nhưng sắc thú đâu chịu?

Nó không chịu về lồng, bốn chân nó sử dụng cùng lúc ôm chặt lấy tay của Phượng Cửu Mộc.

Mỹ nam không được vứt bỏ tiểu tỷ tỷ.

Phượng Cửu Mộc thoát khỏi sắc thú, đem nó khóa vào trong lồng sắt, ngón tay và mu bàn tay đều đã dính đầy nước miếng của nó.

Không nỡ nhìn!

Hắn nên sinh khí, nên đem sắc thú chết tiệt này thiên đao vạn quả.

Sắc thú lại dùng ánh mắt ai oán nhìn hắn, giống như hắn là người rất tàn nhẫn, lãnh khốc lại vô tình.

Gương mặt Phượng Cửu Mộc giống như tiên nhân, đối với sắc thú hừ lạnh một tiếng, phất tay áo mà đi.

Sắc thú dùng chân trước đặt lên ổ khóa lồng sắt, nhìn bóng dáng mỹ nam tiên khí phiêu phiêu rời đi, nó đột nhiên kêu lớn.

Mỹ nam không được đi, tiểu tỷ tỷ sẽ thương ngươi a!

Nhưng trong miệng âm thanh phát ra từ miệng lại biến thành: "Chi chi chi.."

Đây là cái quỷ gì?

Tiểu thú nâng chân nhỏ lên, nhìn thấy tiểu trải hoa mai lông xù xù, nó trong gió hỗn độn.

Cái gì!

Tiểu tỷ tỷ biến thành thú..

Ngày thứ hai tỉnh lại, tiểu thú nằm bò ra cái gì cũng không muốn ăn, đôi mắt ửng đỏ chứa nước mắt, giống như bệnh nặng cảm thấy đầu nặng chân nhẹ.

Đùi gà ngày thường nó yêu thích nhất, đưa đến trước mặt nó, tiểu thú cũng chỏ hờ hững nhìn nó rồi thôi, không có ý định ra ăn.

"Tiểu gia, thú là sắt cơm là thép, ngươi chắc là đói rồi mau ra ăn chút đi!" Thanh Dật có ý tốt khuyên nó, thấy nó bất động, còn cố ý đem đùi gà đưa đến bên miệng nó, phục vụ tốt như vậy, cũng coi như là phá lệ lần đầu.

Bùi Thủy ngửi được mùi thức ăn vô cùng nồng, dạ dày liền bài xích có cảm giác muốn nôn, vươn một chân nhỏ mềm mềm đẩy đùi gà bên miệng đẩy ra. Thời điểm thu hồi chân nhỏ còn thuận tiện khép cửa lồng sắt lại.

Nàng nhắm hai mắt lại, không muốn để ý tới bất luận kẻ nào.

Thanh Dật khó hiểu nhìn nó, không phải hôm qua nó mới bộc phát thú tính khinh bạc chủ tử, tự nhiên hôm nay lại héo úa như này? Chẳng lẽ bị chủ tử giáo huấn một trận?

Thanh Dật đồng tình nhìn mỗ thú, ai một tiếng, nói: "Vương gia phong thần tuấn lãng, thiên nhân chi tư (*), thiếu nữ ái mộ Vương gia ở thiên lân quốc nhiều vô số kể. Ngươi cùng Vương gia sớm chiều ở chung, cũng khó trách ngươi sẽ nổi lên tám tư không nên có với Vương gia. Nhưng tiểu gia, ta cũng phải cho người biết, người và thú vốn khác nhau, ngươi yêu Vương gia cũng sẽ không có kết quả. Hiện tại ngươi còn hữu dụng với Vương gia, ngươi nghe ta khuyên một câu, về sau ngươi đừng làm những chuyện ngu ngốc như tối hôm qua nữa."

(*) Tư đây muốn chỉ tư sắc: Ý nói dáng vẻ ông vương gia như thiên nhân

Lỗ tai gục xuống của Bùi Thủy bỗng nhiên dựng thẳng lên, đôi mắt cũng mở to ra, ai đối với Phượng Cửu Mộc có tâm tư không nên có? Ai yêu Phượng Cửu Mộc? Thái giám chết bầm mắt ngươi bị mù hả?

Đêm qua?

Đêm qua nó làm cái gì?

Đà nàng nặng muốn mệnh, tứ chi vô lực, giống như đã trải qua bệnh nặng, có thể làm ra chuyện ngu ngốc gì?

Bùi Thủy không thể nhịn được nữa giơ chân nhỏ về phía Thanh Dật, chỉ chỉ ngoài cửa.

Thanh Dật xem xét nhìn chân nhỏ của nó, không rõ nó muốn làm gì?

Một lúc sau, cậu dường như đã hiểu, mở lồng sắt ra, cầm chân nhỏ nó, vui mừng nói: "Ngươi cũng không cần quá cảm kích ta, ngươi có nghĩa khí với ta, ta cũng sẽ có nghĩa khí với ngươi, chúng ta cùng ở trong vương phủ, giúp đỡ với nhau cũng là đương nhiên."

Tiểu thú này tối qua không cáo trạng cậu trước mặt Vương gia, trong lòng Thanh Dật trong rất cảm động, mặc kệ nói như thế nào, Vương gia đem tiểu thú giao cho hắn, thân thể tiểu thú xuất hiện vết thương, cậu cũng không thể khoái thác được trách nhiệm.

Huống chi, ngày hôm qua cậu còn vô ý đem nó đang bị thương ấn vào trong nước..

Ai mẹ nó, thật cảm kích ngươi?

Bùi Thủy thở phì phì, rút chân ra khỏi bàn tay cậu, lại chỉ chỉ ra cửa, đại ca, ta thỉnh ngươi đi ra ngoài a!

Thanh Dật lại cầm móng vuốt nó, nhẹ nhàng vuốt ve, kỳ quái nói: "Bàn chân ngươi sao lại mập như vậy?" (thiệt, đập trán với lối suy nghĩ của Dật ca)

Bùi Thủy: "..."

Chân ngươi mới mập, chân cả nhà ngươi đều mập.

Bùi Thủy mở hàm răng lộ ra răng nanh nhọn nhọn, a ô cắn một miếng, Thanh Dật bị dọa rút tay về.

"Tiểu gia, chúng ta không phải đã hóa thù thành bạn, hòa hảo như lúc ban đầu sao? Ngươi làm gì vậy nha!"

Ai cùng ngươi hòa hảo như lúc ban đầu?

Ngươi mẹ nó mới gặp lão tử, liền đem lão tử nhốt vào lồng sắt, dùng bồi bổ cho Phượng Cửu Mộc, còn không biết xấu hổ nói với lão tử hóa thù thành bạn?

Bùi Thủy trong lòng rít gào, nó hiện tại không muốn nghe cậu nói chuyện, nó muốn cậu lăn xa một chút, thái giám chết bầm chỉ số thông minh kém Phượng Cửu Mộc cũng quá xa.

Nàng cùng Phượng Cửu Mộc ở chung mấy ngày, hắn đã có thể hiểu được nàng muốn nói gì.

Nàng biểu đạt cho Thanh Dật rõ ràng như vâyh, nhưng Thanh Dật vẫn không hiểu.

Phượng Cửu Mộc a! Phượng Cửu Mộc! Ngươi làm sao lại có cấp dưới ngu như vậy?

"Nó kêu ngươi đi ra ngoài." Ngoài cửa truyền đến giọng nói.

Thanh Dật quay đầu lại, nhìn thấy người đi vào ánh mắt sáng lên, sung sướng cười nói: "Loan muội muội."

Thanh Loan lập tức đi đến trước lồng sắt, liếc mắt nhìn Thanh Dật một cái, nói: "Ngươi có thể đi rồi, về sau tiểu thú này sẽ do ta chăm sóc."

***​

Chương dài lém á! Đọc đã luôn, kaka