Dưới Bóng Cây Sồi

Chương 297



Có lẽ họ đã có chút tranh cãi, trông khá Kuahel chán chường, Riftan cũng có vẻ bất mãn. Có vẻ như chàng muốn dẫn theo nhiều hiệp sĩ hơn. Tuy nhiên, lương thực và củi rất hạn chế, và chỉ có 15 người có thể đi khảo sát.

Kuahel Leon cũng muốn lập một đội điều tra chỉ bao gồm các Thánh Kỵ sĩ, dưới sự chỉ huy của anh ta, nên anh ta cũng không nhượng bộ thêm. Cuối cùng, Riftan quyết định chỉ mang theo hai hiệp sĩ, Yulysion và Elliot.

“Sẽ ổn chứ? Cho dù có quá đông, chúng tôi vẫn định đi theo...”

"Cậu không cần phải làm thế đâu."

Riftan lắc đầu trước câu hỏi của Garrow, và buộc chặt hành lý lên yên của Talon.

“Cậu cứ đợi ở đây. Hãy chuyển bức điện này cho Nirta.”

Sau đó, chàng rút ra một mảnh giấy da nhỏ từ bên trong áo khoác và đưa cho Garrow. Garrow nhìn Yulysion với ánh mắt lo lắng, rồi thở dài cam chịu.

“Được rồi. Vậy, mọi người hãy tự chăm sóc bản thân nhé.”

Max, người đang nhìn cảnh tượng từ đằng xa, co vai lại trong một cảm giác tội lỗi kỳ lạ. Yulysion đang mài kiếm và tỏ vẻ khó hiểu.

"Sao vậy? Người có chỗ nào thấy không tiện sao?”

"À không, chỉ là... Ta xin lỗi. Nếu ta không tham gia vì sự khiêu khích của Royald như một kẻ ngốc... Mọi người sẽ không phải trải qua hành trình nguy hiểm như vậy...”

“Đừng nói vậy. Ngay cả khi đó không phải là việc của phu nhân, chỉ huy cũng định tham gia vào cuộc điều tra.”

Elliot, người đang chất đồ lên yên của con ngựa màu nâu đen, nói với giọng điềm tĩnh đặc trưng của mình.

“Nếu một cuộc chiến nổ ra, đội Hiệp sĩ Remdragon cũng sẽ tham chiến. Để chuẩn bị cho điều đó, người cần thu thập càng nhiều thông tin càng tốt. Một chiến lược phù hợp có thể được xây dựng bằng cách xem xét cẩn thận không chỉ các đặc điểm và sức mạnh của kẻ thù mà còn cả địa hình nữa.”

Anh ta thận trọng nói thêm, nhìn các thánh kỵ sĩ đang đóng gói đồ cho hành trình của họ ở phía bên kia.

“Không thể để nhiệm vụ quan trọng như vậy cho các Thánh Kỵ sĩ thực hiện một mình được.”

Nàng nuốt nước bọt khô khốc. Các hiệp sĩ dường như đã bước vào chiến trường rồi. Max gật đầu với vẻ bối rối khi liếc nhìn bộ giáp lấp lánh từ bên trong chiếc áo choàng mở của anh ta và thanh kiếm dài treo trên thắt lưng.

Ý nghĩ về một cuộc chiến đáng sợ đang chờ đợi họ sau cuộc phiêu lưu đầy gian khổ này khiến trái tim nàng đau nhói. Tuy nhiên, nếu không chiếm được thành phố quái vật, họ sẽ phải run sợ trước sự xâm lược trong suốt phần đời còn lại của mình.

Max nhanh chóng thể hiện sự kiên quyết. Được rồi. Bây giờ điều này đã xảy ra, nên hãy làm hết sức mình để điều tra. Nhiệm vụ này có thể sẽ quyết định sự chiến thắng hay thất bại của cuộc chiến. Nàng quyết định rằng mình sẽ làm phần việc của mình, và đặt hành lý lên yên của Rem và buộc lại bằng dây thừng. Đúng lúc đó, một giọng nói quen thuộc vang lên phía trên nàng.

"Max!"

Max ngẩng đầu và mở to mắt. Sidina đang từ từ đi xuống từ bức tường đá, mang theo một lượng hành lý to bằng cậu ấy.

“Max! Tớ thực sự rất mừng vì cậu không sao.”

Cậu ấy vẫy tay và hét lớn. Max chạy về phía cậu ấy với vẻ mặt mừng rỡ. Sau đó, Sidina nhẹ nhàng đáp xuống đất, nắm lấy tay Max và bắt đầu tuôn trào như một khẩu súng liên thanh.

“Tớ rất xin lỗi vì đã bỏ chạy như vậy! Cậu có biết tớ đã sốc như thế nào khi nghe tin Max rơi xuống vực không!”

“Sidina không có gì phải xin lỗi cả. Đó là lỗi của tớ vì đã không ra ngoài kịp thời.”

Max vỗ vai cậu ấy với vẻ khó hiểu.

“Nhưng mà, hành lý đó là sao vậy? Sidina quyết định tham gia đội điều tra sao?”

"Mình vừa trúng xổ số đấy."

Sidina dùng tay áo lau đôi mắt đỏ hoe và gật đầu. Max cười khổ.

"Cả hai chúng ta đều không may mắn."

"Cái gì, cậu sẽ đi với chúng tớ sao?"

Alburn, người hạ cánh sau Sidina, nhìn nàng từ trên xuống dưới và hỏi. Max lúng túng gật đầu. Alburn dường như đã mong đợi Annette sẽ đi cùng nếu có thể. AIburn nhìn Annette, đang ngồi xổm trước đống lửa để sưởi ấm với ánh mắt tiếc nuối, rồi quay đầu lại với Max và nói.

“Mà này, kẻ phản bội đâu? Có một bức điện mà Calto muốn chuyển cho người đó…”

"Điện tín ư?”

Nàng liếc nhìn tấm giấy da mà anh ta rút ra khỏi tay áo với ánh mắt tò mò. Alburn nhìn quanh và thấy Ruth đang ngồi trên xe hàng, và đi về phía đó. Nhưng, như thể thay đổi ý định, anh ta lại gần nàng và chìa ra tấm giấy da.

"Tớ thực sự không muốn nói chuyện với anh ta, nên cậu có thể chuyển nó giúp tớ được không?"

Max đảo tròn mắt, thở dài một hơi rồi cầm lấy bức điện. Ngôn ngữ Yêu tinh được viết trên tấm giấy da màu vàng. Max lén nhìn trộm, nhưng từ bỏ việc phiên dịch nó và lê bước về phía Ruth. Sau đó, vị pháp sư ngẩng đầu lên khi đang chăm chú nhìn vào miếng giấy da trên tay anh ta.

"Có chuyện gì vậy?”

“Calto yêu cầu đưa cái này cho cậu.”

Anh ta liếc nhìn bức điện tín trên tay nàng với đôi mắt run rẩy và miễn cưỡng nhận nó.

"Trong đó nói gì vậy?"

Max vòng ra sau và ló đầu ra sau vai anh ta. Ruth sau đó gấp tấm giấy da lại và nhét nó vào ngực, thở dài ảm đạm.

"Một nửa trong số đó là cằn nhằn và buôn chuyện."

"Nửa còn lại?"

Anh ta nhìn các thánh kỵ sĩ với vẻ ngập ngừng, sau đó nghiêng người về phía nàng và thì thầm.

“Trong số những ghi chép mà Warlock để lại... Xem ra có điều gì đó mà có thể bị Giáo hội chỉ trích. Nếu tìm thấy bất cứ điều gì có thể là vấn đề trong cuộc điều tra này, chúng ta nên tự xử lý nó.”

“Nội dung nào có thể cho là có vấn đề chứ?”

“Không có nhiều tài liệu viết về nó. Tôi chỉ có thể đoán ra một phần thôi.”

Ruth thò ra tấm giấy da mà nàng đang nhìn.

"Họ dường như đã nghiên cứu về cách cứu rỗi linh hồn con người.”

Max mở to mắt. Mắt nàng lập tức hướng về phía các thánh kỵ sĩ mà không nhận ra điều đó. Như mọi khi, họ di chuyển theo trật tự một cách vô cảm, đóng gói hành lý và vũ khí. Max nheo mắt nhìn khuôn mặt băng giá của Kuahel Leon, người đang chỉ huy họ, và ghé sát vào bên cạnh Ruth, thì thầm với giọng như con muỗi.

"Này, có thật không vậy?”

“Tôi không chắc, nhưng… rất có thể là vậy.”

Ruth chỉ ra một số chiến thuật phức tạp với vẻ lo lắng.

“Tôi không thể giải mã toàn bộ, nhưng… Có lẽ họ đang cố gắng tái tạo phép thuật thanh tẩy được sử dụng bởi các linh mục. Tôi đã tìm thấy một vài bản ghi như thế này trên khắp hang động.”

Max cạn lời và nhìn xuống bản ghi một cách ngơ ngác. Đó là một phương pháp phức tạp không thể giải mã bằng kỹ năng của nàng, nhưng nó quá nghiêm trọng để có thể giả vờ không biết gì về nó. Nàng phát ra một tiếng rên rỉ trầm thấp.

Nếu lời của Ruth là sự thật, thì chuyện này không bình thường tí nào. Sự cứu rỗi các linh hồn chỉ được ban cho các sứ đồ của Đức Chúa Trời, và là quyền năng của chỉ một mình nhà thờ. Họ có thể bị thiêu sống chỉ vì cố gắng tạo ra một phép thuật tương tự như vậy. Nàng run giọng nhỏ.

“Này, tại sao warlock lại nghiên cứu phép thánh? Có phải là để thách thức thẩm quyền của Giáo hội không?”

"Nó phải là vì một lý do cơ bản hơn."

Ruth lẩm bẩm một cách cay đắng khi cuộn tấm giấy lại và nhét nó vào túi da của mình.

“Các pháp sư hắc ám đã bị trục xuất khỏi đây theo nhóm. Và chuyện đó giống như một bản án tử hình vậy.”

Anh ta ném một cái nhìn giễu cợt về phía các Thánh Kỵ sĩ.

“Ngay cả pháp sư hắc ám cũng không muốn lang thang ở một nơi hoang vắng thế này như một xác sống. Đó hẳn là một sự thay thế cho các nghi lễ thanh tẩy của các linh mục.”

"Nếu như… Nếu nhà thờ phát hiện ra điều này…”

“Tôi không biết, nhưng họ sẽ không để yên đâu. Sẽ tốt hơn nếu cuối cùng chúng ta vứt bỏ tất cả những tài liệu chúng ta có trong tay. Trường hợp xấu nhất... Nó có thể biến thành một vấn đề lớn hơn.”

Max cắn môi. Nàng không thể không hỏi “vấn đề lớn hơn” nghĩa là gì. Tóc nàng dựng ngược lên. Nàng nhìn Ruth với ánh mắt phẫn uất. Nàng vẫn còn quá nhiều thứ phải lo lắng, nhưng giờ lại phải chịu đựng thêm một bí mật lớn như vậy.

"Này, sao cậu có thể bất cẩn nói những điều này với ta như vậy?”

"Chà, người đã hỏi trước mà."

“Nhưng... cậu cũng nên cẩn thận hơn! Cậu lại nói một cách dễ dàng như vậy. Nhỡ có ai nghe thấy…”

"Hai người đang nói gì vậy?"

Max bật dậy như một con ếch hoảng loạn trước giọng nói đột ngột. Riftan đang nhìn chằm chằm vào họ với đôi mắt sắc bén từ cách đó vài bước. Nàng đảo mắt để xem có thánh kỵ sĩ nào xung quanh không, rồi nở một nụ cười cứng ngắc bất thường.

“Không có gì đâu. Em, em… chỉ đang xin một số lời khuyên về cách sử dụng phép thuật thôi…”

Đôi mắt của Riftan nheo lại khi những lời nói tiếp tục. Chàng nhìn xuống nàng với ánh mắt dò hỏi rồi nói thẳng thừng.

“Chúng ta sẽ đi sớm thôi. Nàng hãy lên ngựa đi. Và dù có chuyện gì xảy ra trong tương lai, đừng bao giờ rời xa ta, Elliot, hay Yulysion.”

"Em, em sẽ ghi nhớ điều đó."

Nàng lập tức bước đến chỗ Rem. Sau một lúc, đội điều tra khởi hành về phía Bắc, với các pháp sư và hiệp sĩ tiễn họ. Thật may mắn vì trời đã có nắng. Ánh nắng bạc chói chang đổ xuống cánh đồng phủ đầy tuyết trắng, và gió thì khá tĩnh lặng. Họ kéo chiếc xe hàng trên mặt đất đóng băng, cẩn thận đánh dấu đường đi trên bản đồ.

Cuộc điều tra này không chỉ dừng lại ở việc xác nhận sự tồn tại của thành phố quái vật. Đây cũng là một trong những nhiệm vụ quan trọng để kiểm tra trước lộ trình mà Lực lượng Đồng minh sẽ đi qua để chuẩn bị cho một cuộc xâm lược có thể xảy ra trong tương lai.

Họ khảo sát đườngđi, địa hình, điền vào bản đồ một cách tỉ mỉ. Vì lẽ đó, tốc độ di chuyển bị chậm lại, nhưng đó là một lựa chọn hợp lý hơn, vì họ có thể trong một lần hoàn thành công việc mà đáng lẽ phải được thực hiện hai hoặc ba lần.

Đến chiều tối, cơn gió lặng bắt đầu mạnh dần lên. Khi di chuyển qua ngọn gió, họ tìm thấy một tảng đá lớn và dừng ngựa lại. Kuachel Leon quan sát kỹ xung quanh, đưa chỉ thị chuẩn bị cắm trại, rồi các hiệp sĩ cùng nhau dựng doanh trại.

Trong khi đó, các pháp sư mở một lá chắn làm tường chắn gió và đốt lửa khắp nơi để bầy ngựa có thể tự sưởi ấm. Có nguy cơ lũ quái sẽ đến theo ánh lửa, nhưng điều đó không có nghĩa là họ sẽ để phương tiện đi lại quan trọng của họ phải chết cóng.

“Chúng ta hãy thay phiên đứng canh từng người một.”

Riftan trở về sau khi xem xét quanh khu vực, và đề nghị với Kuahel. Nhưng anh ta chưa kịp nói gì thì Geoffrey, người đang ngồi bên đống lửa sưởi ấm cho mình, can thiệp.

“Điều đó có cần thiết không? Chúng tôi sẽ đặt một rào chắn xung quanh khu vực này, để mọi người có thể yên tâm nghỉ ngơi.”

“Sẽ có rất nhiều việc cần sử dụng phép thuật trong tương lai. Hãy tiết kiệm năng lượng của mọi người.”

Kuahel từ chối một cách chắc chắn.

“Hơn nữa, có rất nhiều quái vật có sức mạnh kháng phép ở đây, vì vậy dù cậu có sử dụng lá chắn thì cũng cần phải có người canh gác.”

“Vậy thì chúng ta hãy thay phiên nhau mỗi ba giờ.”

Trong khi các hiệp sĩ quyết định lượt canh gác, các pháp sư chuẩn bị bữa tối. Sidina và Nevin nấu một nồi đầy thịt hầm, còn Max và Ruth thì cắt bánh mì và phô mai thành những miếng vừa ăn.

Cuối cùng, khi tất cả thức ăn đã được dọn ra, họ ngồi thành vòng tròn trước đống lửa và bắt đầu dùng bữa.

Max xâu chiếc bánh mì đã đông cứng vào một xiên dài và nướng nó trên lửa trại, nhìn Riftan ăn. Thỉnh thoảng, chàng bẻ ít bánh mì và đặt nó lên môi Talon đang ngồi sau chàng. Nàng bĩu môi ghen tị khi nhìn thấy cảnh đó, nhưng mắt Riftan lại hướng về phía nàng.

“Sao nàng không ăn? Bánh mì sẽ khét hết đấy.”

"Em, em sẽ ăn ngay đây.”

Nàng vội vàng rút ổ bánh mì ra khỏi xiên. Đột nhiên, chiếc bánh mì bị cháy xém và chuyển sang màu nâu đen. Riftan nhìn xuống nó với đôi mắt ủ rũ, đưa tay ra và nhặt bánh mì của nàng rồi đưa cho nàng chiếc bánh của chàng.

“Nàng hãy ăn rồi vào trong doanh trại nghỉ ngơi. Thời tiết ngày mai sẽ không tốt đâu. Nếu nàng không nghỉ ngơi đầy đủ, nàng sẽ không thể sống sót.”