Đừng Nháo, Bạc Tiên Sinh

Chương 63: Một cái tát.



Trong mắt lão phu nhân ngập tràn khôn khéo.

"Cứ để cô ta đắc ý một thời gian đi. Rồi sẽ có ngày cô ta phải khóc!"

Lai Dung cười cười, tự nhiên tin tưởng tính toán của lão phu nhân.

"Vâng, lão phu nhân."

Rời khỏi trung tâm thương mại Thế Giới Mới, Thẩm Phồn Tinh tới bãi đỗ lấy xe, quản gia Lai Dung cùng Bạc lão phu nhân đứng chờ cô ở ven đường.

Mà đúng lúc này, Thẩm Thiên Nhu lái xe từ trong bãi đỗ ngầm ra, từ xa cô ta đã thấy được lão phu nhân ngồi trên xe lăn và người hầu đứng bên cạnh.

Tuy vừa rồi không nhìn thẳng mặt nhưng đâu có mấy người ngồi xe lăn dạo trung tâm thương mại chứ?

Trong lòng cô ta cười lạnh, người này đi cùng với người phụ nữ âm u lạnh lùng Thẩm Phồn Tinh kia?

Thật là không hiểu phong tình!

Đôi mắt cô ta hơi loé, Thẩm Thiên Nhu bất động thanh sắc nhấn chân ga.


Thời điểm Thẩm Phồn Tinh lái xe đến, cô vô cùng rõ ràng thấy được Thẩm Thiên Nhu lái chiếc siêu xe Ferrari màu đỏ phóng rất nhanh.

Cô theo bản năng có cảm giác không đúng ở đâu đó, thời điểm phản ứng lại thì Thẩm Thiên Nhu đã theo hướng Bạc lão phu nhân và quản gia Lai Dung phóng tới!

Trong lòng Thẩm Phồn Tinh run lên!

Thật to gan!

Ban ngày ban mặt, Thẩm Thiên Nhu cô ta muốn làm cái gì?!

Cô lập tức ấn còi xe, một hồi âm thanh chói tai lập tức vang vọng khắp quảng trường!

"Thiên Nhu! Nhìn người!"

Tô Hằng ngồi ở ghế phụ đang cúi đầu mở nhạc, nghe được tiếng còi ô tô, lập tức ngẩng đầu, liền thấy được Thẩm Thiên Nhu sắp đâm vào người khác.

Tiếng thắng xe đột nhiên vang lên, xe thể thao Ferrari lập tức dừng lại trước mặt Lai Dung và Bạc lão phu nhân.

Gương mặt vốn không một gợn sóng của Lai Dung giờ đây trắng bệch đầy sợ hãi, cả người theo bản năng chắn trước mặt Bạc lão phu nhân, trung tâm bảo vệ chủ.


"Hằng ca ca, anh doạ em giật cả mình, làm sao vậy?"

Sắc mặt Tô Hằng đặc biệt âm trầm: "Vừa rồi em suýt nữa đâm phải người ta đấy!"

"Làm sao có thể, em có chừng mực mà!"

Tô Hằng ngẩng đầu, nhìn lướt qua hai người đang kinh sợ phía trước.

Ngay sau đó liền thấy Thẩm Phồn Tinh xuống xe, gương mặt tái nhợt chạy tới bên hai người họ, ngồi xổm xuống, vẻ mặt nôn nóng nhìn lão phu nhân ngồi trên xe lăn.

"Bà nội, người có sao không?"

Ánh mắt hung ác nham hiểm của Bạc lão phu nhân đặc biệt đáng sợ, sống lâu vậy rồi, chẳng lẽ bà lão còn không nhìn ra cái xe đi thế nào?!

Cái xe kia không gây án mạng cũng không đả thương người, nhưng hù doạ thì thật sự có.

"Không có việc gì. Rốt cuộc vẫn là tuổi lớn, chịu không nổi kinh hách. Lai Dung, cô không sao chứ?"

"Không sao thưa lão phu nhân."


Xác nhận hai người đều không có việc gì, thần sắc Thẩm Phồn Tinh lập tức trở nên lạnh lẽo.

Cô đột nhiên đứng dậy, nhìn phương hướng chạy của Ferrari, thẳng tắp đi tới.

Cả người cô dâng lên cỗ khí thế cường hãn mà lạnh lẽo, tràn ngập tức giận. Xung quanh bởi vì suýt chút nữa sảy ra chuyện ngoài ý muốn mà vây không ít người, trong lòng họ đều không khỏi khẩn trương.

Cửa xe bị vỗ kêu lên "Thịch thịch thịch", nghe âm thanh như muốn đem cửa sổ đập nát.

Thẩm Thiên Nhu cắn cắn môi, mở cửa xe đi xuống.

"Chị......"

"Chát!" một tiếng giòn vang!

Người Thẩm Thiên Nhu còn chưa đứng vững đã bị ăn một cái tát!

Nhờ nắm chặt cửa xe, Thẩm Thiên Nhu mới không đến nỗi ngã nhào xuống đất.

Chỉ là cái tát này, Thẩm Phồn Tinh dùng không ít sức lực, tát cho khoé miệng Thẩm Thiên Nhu rớm máu đỏ tươi, nửa bên mặt lập tức sưng vù lên!
Thẩm Thiên Nhu không ngờ, thân hình mảnh khảnh thoạt nhìn có chút nhu nhược của Thẩm Phồn Tinh vậy mà lại có nhiều sức lực đến thế!

"Cô muốn làm gì?!"

Giọng nói của Thẩm Phồn Tinh lạnh băng, khí thế mười phần, cô gắt gao nhìn chằm chằm Thẩm Thiên Nhu, như muốn dùng ánh mắt gϊếŧ chết cô ta!

"Chị, em không hiểu chị đang nói gì.....Em đã làm gì? Sao chị đột nhiên đánh em?"