Dùng Cả Sinh Mệnh Để Yêu

Chương 24: Tôi Muốn Cõng Cậu Cả Đời!





Tác giả: Tiểu Vũ
Chương 24: Tôi muốn cõng cậu cả đời!
Khoảng đất trống sau trường giờ đây đông nghìn nghịt, trong cái nắng nóng muốn thiêu đốt thế này mà cũng không thể ngăn được sự hăng hái của họ.

Họ reo hò, nhảy nhót vui sướng khi nhìn thấy mười người đang đối đầu trên sân bóng.

Thanh thiếu niên mặt mũi sáng láng, ánh mắt nghiêm túc, bàn tay đập lên bóng thật mạnh, tiếng bóng chạm đất giòn tan, cảnh tượng ngập tràn sức sống biết mấy.
Tiểu Nhã kéo kéo tay áo Kiều Khả, mặt mày đỏ bừng vì kích động: "Hai trái nữa! Hai trái nữa! Lớp mình sắp thắng rồi!"
"Từ từ, còn một hiệp nữa.

Mỗi hiệp năm trái lận." Kiều Khả buồn cười nhìn cô nàng.
Một bạn nữ chẳng biết từ đâu chen vào: "Chưa chắc là lớp mấy người thắng đâu nhá!"
Kiều Khả cùng Tiểu Nhã đồng loạt quay sang, mặt ai cũng mờ mịt: "Mày là ai?"
Bạn nữ: "..."
Sau đó hai người lập tức bơ đẹp cô gái, quay đầu nhìn vào trong sân, tiếp tục nhỏ giọng thảo luận.
Trong sân không khí nóng đến mức không thể nào nóng hơn, bóng vừa bay qua lưới được Liễu Minh đỡ lấy, chuyển sang cho Mộc Gia Họa, đường bóng ổn định bay lên phía trên lưới cách lưới không quá 30cm.

Nghiêu Nhạc đứng ở gần lưới lập tức bật người nhảy lên, tay đập vào bóng, bóng mạnh mẽ rơi xuống sát lưới của đối thủ, chạm đất! Tiếng reo hò của C2 cùng tiếng chai nhựa đập lên nền đất vang dội.
Tới đây, hơn phân nửa người đều cho rằng là lớp C2 thắng chắc rồi! Nhưng không, tình thế đột nhiên chuyển hướng không phanh.

Bên kia A1 như ăn phải thuốc lắc mà tinh thần lên cao, thế tiến công vô cùng mạnh mẽ, trong nháy mắt tỉ số đã đuổi kịp lớp C2!
Một trái cuối cùng, do Lê Khánh Dương phạm sai lầm không đỡ kịp mà lớp thua, còn hại thêm cả Nghiêu Nhạc vì đỡ bóng cho cậu ta mà bị thương, cũng may tay bị thương là tay trái.

Bọn người Mộc Gia Họa ai nấy đều rất tức giận, Liễu Minh còn muốn xông lên đánh cậu ta một trận, nhưng đã bị Nghiêu Nhạc ngăn lại.
Hắn nói: "Không có việc gì làm thì nghĩ cách để thắng trận sau đi!"
Nghe vậy Liễu Minh cũng không quản nữa, lo lắng kéo Nghiêu Nhạc đi: "Đến phòng y tế trước.

Nghỉ 30 phút." Câu sau là nói với những người còn lại.
Đợi hai người đi rồi, Mộc Gia Họa mới lạnh lùng nhìn Lê Khánh Dương nói: "Trận sau chơi cho đàng hoàng! Không có lần sau đâu!"
Nói rồi cùng Bao Hỉ đi đến phòng y tế xem Nghiêu Nhạc.
Lê Khánh Dương tức giận nhưng cậu ta không dám nói, cậu ta chỉ ở trong lòng liên tục chửi rủa.

Hừ, kiêu ngạo cái gì chứ? Một thằng con trai có gương mặt như con gái mà thôi!
"Có đau không?" Liễu Minh vừa nhìn thầy xem xét vết thương cho hắn vừa hỏi.
"Không sao."
"Có thật không? Lúc nãy tôi nghe tiếng lớn lắm."
Thầy giáo cười khì bảo: "Trấn thương nhẹ thôi, em không cần lo lắng quá đâu.

Hạn chế hoạt động mạnh, ăn uống bồi bổ nhiều một chút, với lúc tắm đừng để chạm vào nước! Thế là được rồi."
"Cảm ơn thầy." Nghiêu Nhạc gật gật đầu.
"À, còn có đem cái này về thoa nhé! Sẽ nhanh hết hơn."
"Vâng ạ."
Hai người vừa ra khỏi phòng y tế thì đã thấy bọn Mộc Gia Họa đứng đợi: "Không sao chứ?"
Nghiêu Nhạc đáp: "Không sao, chưa gãy."
Liễu Minh nhìn nhìn cổ tay bị băng quấn lại của hắn mà không khỏi lo lắng: "Hay là trận sau cậu đừng chơi nữa nhé?"
"Không được! Để mấy người chơi tôi không yên tâm." Nghiêu Nhạc kiên quyết bảo.
Mộc Gia Họa: "Có gì mà không yên tâm chứ?"
Nghiêu Nhạc vô cùng khinh thường liếc cậu ta một cái: "Mày thử nghĩ xem coi, vì sao lúc trước tụi mày chưa từng thắng A1?"
Trai tráng 12C2 lúc bấy giờ: "..." À, ok im fine!
Hắn lại nói: "Không sao, cũng không phải là bị thương tay phải.

Trở lại sân đi."
Liễu Minh và Mộc Gia Họa hai mắt nhìn nhau, khe khẽ thở dài.

30 phút sau, hiệp hai bắt đầu.

Lần này hai bên đều chơi rất hết mình, tiếng cổ vũ của người trong lớp khiến tinh thần của bọn họ càng lên cao.

Tỉ số luôn đuổi sát theo nhau, bên kia vừa được một trái thì bên này đã hoàn trả lại ngay.

Thời gian chầm chậm trôi qua, ánh mặt trời cũng đã bắt đầu nghiêng ngã về phía tây.

Chiều tà chiếu lên bóng dáng của các thiếu niên, ánh lên những giọt mồ hôi vươn đầy trên gương mặt họ.

Người cổ vũ la hét không ngưng nghĩ, bọn họ cũng chạy nhảy không biết mệt.

Thanh xuân rực rỡ như mặt trời, nóng bỏng đến vậy, ấm áp đến thế!
Phần thắng lần này rốt cuộc là thuộc về ai đây?

Cuối cùng, những phút giây quyết định cũng tới, hai bên lại lần nữa rơi vào tình thế bốn đều.

Lượt này là Mộc Gia Họa phát bóng, bóng bay một đường đến bên A1 sau đó rất dễ dàng bị đánh trở về, bên C2 lại tiếp tục đưa bóng sang A1, hai bên đánh qua đánh lại giằng co như thế làm cho người bên ngoài hết sức căng thẳng, không ai dám la hét nữa mà chăm chú nhìn vào đường bay của bóng!
Kết cục, Nghiêu Nhạc nhảy lên, dáng người vô cùng xinh đẹp, bàn tay như cũ mạnh mẽ.

Ngoài sân, ai nấy đều không nhịn được mà hít một hơi sâu, sau đó thì nghe thấy tiếng bóng rơi xuống đất, giòn tan, hoàn hảo ghi điểm!
Nhưng cùng lúc bóng chạm đất, Nghiêu Nhạc cũng bị người đẩy một cái.

"Nghiêu Nhạc!!!" Mọi người hoảng hồn la lên.

"Không sao." Nghiêu Nhạc bình tĩnh nói, tay phải chống đất muốn đứng lên, nhưng đau đớn từ cổ chân truyền đến làm hắn nhíu chặt mày, tay chống đất cũng mất lực.

Liễu Minh vội vã ngồi xuống nắm lấy cổ chân của hắn, dịu dàng xoa nắn: "Đau lắm không?"
Liễu Minh cảm thấy mình rất tức giận, tức giận đến mức vô cùng bình tĩnh.

Người mà cậu nâng niu đến như thế, lại có người không tiếc mạng mà hại cậu ấy bị thương! Một lần còn có thể bỏ qua, nhưng tận hai lần, gan đến mức nào cơ chứ? Hay lắm! Cậu không đánh chết cậu ta thì cậu không phải Liễu Minh nữa!
Liễu Minh đỡ Nghiêu Nhạc đứng lên rồi để Tiểu Nhã dìu lấy hắn, đôi mắt vô cùng lạnh lùng nhìn về phía Lê Khánh Dương.

Cậu ta đang bị Mộc Gia Họa nắm lấy cổ áo chất vấn, Liễu Minh đi đến gạt Mộc Gia Họa ra rồi không nói lời nào mà đạp một cước vào bụng cậu ta, sau đó lại một quyền, từng cái từng cái vô cùng mạnh mẽ.

Cậu ta la hét, chửi rủa nhưng mỗi một tiếng Liễu Minh lại đánh càng mạnh hơn.

Nghiêu Nhạc đứng nhìn một lúc lâu rồi mới nói: "Khả ngăn Minh lại!"
"Được." Kiều Khả đáp, rồi nhanh chóng chạy đến kéo Liễu Minh ra, bên này còn không quên cho Lê Khánh Dương một đạp.

Thằng ngu, Nhạc mà cũng dám đụng!
"Kéo tao làm gì? Tao còn chưa đánh đã!" Liễu Minh vẫn còn khó chịu quát.

"Nhạc kêu mày quay lại."
Nghe thế, Liễu Minh lập tức ngoan ngoãn.

Lê Khánh Dương quẹt máu vươn trên khóe miệng, trong mắt toàn là căm hận.

Cậu ta không hiểu, tại sao thằng nhóc đó lại được yêu thích đến như vậy cớ chứ? Rõ ràng lúc trước mọi người đều chỉ nhìn hắn, nhưng tại sao khi thằng này đến thì lại không như vậy nữa? Tại sao chứ?
"Mẹ nó, đồ bê đê chết tiệt! Mặt mũi như con gái thế này là muốn bị ** à?" Cậu ta cay cú gào lên.

Mọi người xung quanh đang hóng drama cũng bắt đầu ồn ào, tiếng thảo luận rất nhiều, có mắng nhiếc cậu ta, cũng có đồng tình với cậu ta, lời nói ác ý hơn bao giờ hết.

Đám người Nghiêu Nhạc ngẩn ra không kịp phản ứng, Liễu Minh sau khi lấy lại tinh thần thì nhào lên tiếp tục đánh cậu ta: "Mẹ nó! Mày không có não à? Mày muốn chết đúng không? Tao giúp mày!"
"Thời đại 4.0 rồi mày biết không? 2020 rồi! Thế kỉ 21 rồi.

Mẹ nó!" Kiều Khả đó giờ ghét nhất là việc đụng chạm đến LGBTQ+, cô nàng mà nghe thấy người nào lên tiếng kì thị là đã dùng miệng chửi chết người ta.

Nhưng hôm nay cô không dùng miệng nữa, cô dùng giày thể thao đánh chết cậu ta!
Mộc Gia Họa và Bao Hỉ làm sao có thể thiếu mặt, nhưng đúng lúc này Nghiêu Nhạc lại nhàn nhạt lên tiếng: "Đừng đánh nữa!"
Tiểu Nhã đang đỡ lấy Nghiêu Nhạc cũng lo lắng nói: "Đúng đó, nếu để thầy cô biết chúng ta đánh nhau sẽ không thi tốt nghiệp được đâu!"

"Nhưng mà cậu ta xúc phạm Nhạc!" Kiều Khả nói.

"Không sao.

Trở về đi!" Nói rồi Nghiêu Nhạc để Tiểu Nhã dìu mình, quay lưng rời đi.

Không cần phải làm một việc tổn hại đến như thế! Không cần phải dùng nắm đấm để xử lý cậu ta! Vừa có hại cho mình vừa bẩn tay! Hắn là một người chưa bao giờ để bản thân mình chịu thiệt, mọi thứ hôm nay hắn sẽ đòi lại từng cái từng cái một!
Sao phải xoắn?
Liễu Minh từ trên người Lê Khánh Dương đứng lên, phủi bụi bẩn xong rồi chạy theo Nghiêu Nhạc, mọi thứ còn lại thì để cho bọn Kiều Khả giải quyết.

Liễu Minh chạy đến trước người Nghiêu Nhạc, khom lưng ngồi xuống: "Tôi cõng cậu."
"Không cần." Nghiêu Nhạc rất dứt khoát cự tuyệt.

Liễu Minh lập tức bảo: "Lần trước cậu cõng tôi rồi, lần này để tôi cõng cậu đi."
Nghiêu Nhạc nghe thế thì không từ chối nữa, nghiêng người tựa vào lưng của Liễu Minh, để cậu cõng hắn lên.

Để cõng một người cao hơn mình là một điều rất khó khăn, thế nhưng Liễu Minh lại làm hết sức dễ dàng, cậu còn dư sức mà quay sang Tiểu Nhã bảo: "Trở lại chỗ bọn Kiều Khả đi, trời tối con gái đừng đi một mình."
Cô nàng nhìn nhìn hai người một lúc mới gật đầu: "Vậy được rồi.

Hai người cẩn thận nhé! Đi đây."
Trời hôm nay có rất nhiều sao, trăng vẫn còn khuyết nhưng lại đem đến ánh sáng dịu dàng, rọi cho bước chân của Liễu Minh trong đêm đen cũng càng thêm vững vàng.

"Nặng không?" Hắn hỏi.

Liễu Minh bỗng nhiên bật cười, cậu còn nhớ lần trước Nghiêu Nhạc cõng cậu, cậu cũng đã hỏi nặng không như thế, hắn trả lời sao nhỉ? Hắn bảo là cậu cứ thử cõng đi rồi biết! Thật không ngờ ngày hôm nay lại có cơ hội rồi.

Nghiêu Nhạc nghe cậu cười nên khó hiểu hỏi: "Bị điên à?"
Liễu Minh không đáp mà chỉ dịu dàng bảo: "Không nặng!" Không nặng, cõng cậu cả đời luôn cũng được! Vế sau cậu đương nhiên là không nói ra.

Thời niên thiếu của tôi, mong ước lớn nhất chính là cõng cậu trên lưng cả đời!
Lời tác giả: Thời gian sau khi vào học của tôi thật sự không nhiều nữa, vì phải học thêm và làm kiểm tra rất nhiều nên việc ra chương mới thường xuyên là không thể nào!
Hôm nay cũng là nhân ngày 17/5 nên mới viết chương mới.

Thế nên mọi người đừng trách tôi nhé! Tôi nhất định sẽ không bỏ con đâu.

Hi vọng mọi người vẫn tiếp tục ủng hộ tôi.