Dục Tu Ký

Chương 189: Nỗi niềm Dạ Tư



.

.

.

.

Không biết qua bao lâu.

Chỉ thấy lúc này cả Lý Quý lẫn Hà Dạ Tư đang ngồi bên cạnh nhau, cả hai không biết từ lúc nào đều đã ngồi bệt xuống sàn đá.

Hà Dạ Tư thì hai tay ôm đầu gối, khuôn mặt như thất thần. Lý Quý bên cạnh thì chỉ cầm bầu rượu lắc lắc liên hồi không có mục đích, ánh mắt nhíu lại vô cùng chăm chú.

Trước mặt cả hai chính là chiếc mặt nạ da quỷ dị, chỉ là lần này hắn cùng Hà Dạ Tư không còn vứt lung tung nữa, mà đặt trên một chiếc hộp gỗ nhỏ.

Cả hai chỉ im lặng chẳng nói với nhau câu nào, chừng hơn chục cái hô hấp sau. Mới nghe Lý Quý lẩm bẩm.

- Huyết Châu Hàn Trượng chó má gì chứ…

- Cực phẩm linh thạch chó má gì chứ….

- Cái mặt nạ rách nát hôi hám kia… mới thật sự là hảo bảo bối a.

Bên cạnh, Hà Dạ Tư gật đầu như bổ củi. Không lâu sau mới thở dài.

- Truyền linh lực vào mặt nạ này đến tận cùng, không chỉ thay đổi khuôn mặt lẫn cơ thể, mà còn ngăn chặn dò xét thần thức nữa… thật tà môn.

Lý Quý có chút phức tạp.

- Chỉ tiếc giọng nói… lại không thể bắt chước được !

Chỉ thấy Hà Dạ Tư lắc đầu mấy cái.

- Ngươi quả thật đắc thốn tiến xích a. Dù sao như vậy cũng đã rất tà môn rồi.

(*Đắc thốn tiến xích: Được một tấc thì lại muốn một thước, ý chỉ tham lam, được voi đòi tiên )

- Thử nghĩ một chút mà xem, có chiếc mặt nạ này, ngươi có thể thoải mái hành tẩu, chẳng còn gì lo lắng cố kị nữa a.

Lúc này hắn mới nâng bầu rượu lên uống mấy hớp, ánh mắt có chút suy ngẫm.

- Ngươi Thiên Cảnh không thể dò xét được, không biết trên Thiên Cảnh thì thế nào a.

Hà Dạ Tư nhu miệng.

- Ngươi hỏi ta ta biết hỏi ai bây giờ ? Tại sao ngươi lại không hỏi vị trang chủ yêu quý của ngươi đi a ?

Thấy Lý Quý khuôn mặt có chút khó xử, nàng ta liền nhướng mày, ánh mắt thâm ý.

- Ai dà… dường như Thiếu chủ của ta muốn biển thủ luôn món bảo vật này a !!!

Nghe vậy, hắn liền bật cười một tràng, không lâu sau mới quay sang nháy mắt.

- Tất nhiên, thứ tà môn này… giao lại cho Băng Cung, chắc chắn sẽ gây hoạ cho chúng sinh.

- Ai dà. Lý Quý ta...

....nguyện hi sinh thân mình bảo quản a.

Nghe Lý Quý giọng điệu chính nghĩa, nhưng bộ dạng lại vô cùng bỉ ổi, Hà Dạ Tư bất giác bật cười khúc khích.

Nhìn khuôn mặt cười rạng rỡ của Hà Dạ Tư, Lý Quý ánh mắt có chút mê man.

- Ta thực sự phải thừa nhận, mỗi khi cười. Ngươi… rất đẹp a !

Hà Dạ Tư đang bật cười nghe vậy chợt im bặt, nhướng mày nhìn hắn thật sâu, chẳng biết nghĩ gì. Qua mấy cái hô hấp nàng ta khoé miệng mới cong lên, nhướng mày.

- Thật sự ?

Lý Quý ánh mắt vẫn dán chặt vào khuôn mặt Hà Dạ Tư, uống một hớp rượu, nhoẻn miệng gật đầu. Lúc này chỉ thấy nàng ta lưng dựa tường, đặt hai tay lên đầu gối duỗi ra. Nhẹ nhàng áp mặt lên hai cẳng tay, nghiêng đầu nhìn sang Lý Quý đôi mắt đen láy như có ý cười.

- Ngươi… là người đầu tiên khen như vậy a !

Chỉ thấy Lý Quý áp sát mặt nàng ta, không nháy mắt lấy một cái.

- Còn ngươi… là người đầu tiên ta khen như vậy đấy !

Hà Dạ Tư nghe vậy khuôn mặt chợt động, qua mấy cái hô hấp liền định thần, quay mặt về phía trước, ánh mắt có chút u buồn.

- Ngươi thực sự trước đây nói cũng chẳng sai, có lẽ vì đệ tử Băng Cung không được hoan lạc với nhau. Ta luôn được các nam tử Đường gia săn đón, thậm chí còn chém giết giành giật nhau chỉ để có một đêm ở cùng ta.

- Mặc dù đôi bên cùng có lợi, ta cũng thoả mãn khoái cảm thân xác, hấp thu dương khí bọn hắn tăng tiến tu vi. Nhưng thật sự mà nói….

….sau những đêm hoan lạc nhục dục kia… lại là lạnh lẽo thấu xương.

- Cũng chẳng biết vì khí hậu đặc trưng của Bách Băng giới, hay vì tự thấy bản thân mình cô độc không có mục đích…

…..hay do ta quá nhạy cảm mà nhận thấy người Băng Cung lạnh lẽo… hệt như công pháp của bọn hắn tu luyện vậy.

- Dù có cố gắng như thế nào đi nữa, trong mắt cao tầng Đường gia… ta vẫn là ngoại tộc…

….trong mắt nam tử đường gia, ta chỉ là lô đỉnh…. chẳng qua là một một lô đỉnh có nhan sắc…

….trong mắt nữ tử Đường gia…. ta chỉ thấy sự đố kị ghen ghét…

- Ta thấy rõ điều đó trong ánh mắt bọn hắn !! Nhưng tại sao lại như vậy ?

- Thật buồn cười….bọn hắn cũng là dục tu, bọn hắn khác gì ta chứ ?

Lý Quý nghe đến đây có chút đồng cảm với Hà Dạ Tư, khi nghe giọng nói run run của nàng ta, hắn thậm chí còn cảm thấy thương cảm.

Thực ra mà nói là đến thời điểm này, Lý Quý cũng không còn là tiểu tử ngây thơ mới bước chân vào tu chân giới nữa. Nếu như những lời nói như của Hà Dạ Tư phát ra từ một nữ tử khác, chắc chắn việc đầu tiên là hắn sẽ dâng lên đề phòng.

Nhưng với nàng ta, Lý Quý lại thật sự tin tưởng, thậm chí hắn còn biết được nhiều chuyện trước đây nữa.

Mấy năm sống chung với Liễu Thanh, cũng nghe bà ta nhắc không ít về Hà Dạ Tư. Dù nói cả hai mẫu tử đều được Sát Sanh Tăng cứu ra từ thanh lâu, mang về Hợp Hoan Tông chiếu cố. Nhưng Hà Dạ Tư này tính cách lại khác hẳn với mẫu thân mình.

Liễu Thanh tham vọng, nuôi chí lớn, tranh giành sủng hạnh của Sát Sanh Tăng, nhưng Hà Dạ Tư thì ngược lại, nàng ta là người hướng nội, không ham tranh đấu. Thậm chí ban đầu lúc vừa được cứu khỏi thanh lâu, nàng ta cũng năm lần bảy lượt muốn trở về cố hương sống cuộc sống phàm nhân.

Cũng vì Liễu Thanh ép buộc, Hà Dạ Tư mới bước vào con đường tu chân này. Có thể như lời Liễu Thanh nói, Hà Dạ Tư… không thích hợp làm tu sĩ, đặc biệt là người của tà phái.

Nếu nàng ta tâm tính thâm trầm như Đan Hiểu, Liễu Thanh trước đây cũng chẳng lo lắng mà tìm kiếm tung tích như vậy.

.

.

.

Nói đến đây, Hà Dạ Tư hít một hơi thật sâu, nhìn sang phức tạp.

- Chẳng biết sao ta lại nói chuyện này ra với ngươi a…

Chỉ thấy Lý Quý bật cười.

- Đường gia cư xử với ngươi như vậy… cũng chẳng có gì khó hiểu.

- Dị tộc…. ắt có dị tâm !

Thấy Hà Dạ Tư như khựng lại, Lý Quý mới thở dài.

- Nhưng thật sự ngươi cũng nên cám ơn Đường gia a !

Chỉ thấy khuôn mặt nàng ta khó hiểu nhìn sang, hắn cũng không nhìn nàng ta mà uống một hớp rượu, nói chầm chậm.

- Theo lời kể của Liễu Thanh, ngươi là một nữ tử tính cách hiền lành đơn giản, không ham thích tranh đấu. Nhưng ngày hôm nay…. cũng nhờ Đường gia…

Thấy Lý Quý nói đến đây im bặt, Hà Dạ Tư liền nhướng mày khó hiểu. Bất ngờ Lý Quý nhìn sang bật cười.

….con mẹ nó… ta chút nữa bị ngươi giết hai lần a !

Thấy nàng ta bật cười, Lý Quý đứng dậy, đưa tay lên nhìn sang Hà Dạ Tư ánh mắt sắc lẹm, giả giọng như chuông ngân của nàng ta, nhưng đáng tiếc giọng hắn quá trầm, phát ra âm thanh có chút eo éo vô cùng buồn cười.

- Ái dà…. Thứ lỗi cho ta, ta cùng trang chủ vốn không thù không oán. Nhưng tội danh giết Tống Thanh Thư, Vạn Nhẫn trang phải gánh rồi !

- Đằng nào trang chủ chẳng chết, hà tất phải tò mò a !

Lý Quý mô tả vô cùng sinh động, mỗi một lời nói cử chỉ đều giống hệt bộ dạng Hà Dạ Tư trước đây.

- Dù sao đi nữa, chết dưới tay một tu sĩ Thiên Cảnh như ta, trang chủ Địa Cảnh cũng chẳng có gì hối tiếc cả nhỉ ?

- Đúng không? Hí hí hí… hí hí hí…

Nghe đến lúc Lý Quý giả giọng cười của mình vô cùng bỉ ổi, Hà Dạ Tư đã không thể chịu đựng nổi nữa, khuôn mặt bật cười đỏ ran lên.

Nhất thời không chút báo trước xông đến ôm chầm lấy hắn, nhìn khuôn mặt đỏ ran của Hà Dạ Tư đang nhắm chặt mắt hôn mình.

Lý Quý nhất thời khuôn mặt giãn ra, chẳng biết nghĩ gì khẽ lui đầu ra sau nhìn nàng thật sâu.

Thấy hắn không phối hợp, Hà Dạ Tư chợt mở mắt.

- Sao vậy ? Dù sao ta cũng chưa có giết được ngươi. Hơn nữa, ngươi cũng dày vò ta một trận rõ khổ. Chúng ta… coi như…

.

.

- Dạ Tư… làm nữ nhân của ta nhé ?

Bất ngờ nghe Lý Quý cất lời, nàng ta tim đập như trống đánh. Ánh mắt mở lớn vô cùng khó hiểu, không lâu sau chợt cười như không cười.

- Cả Hợp Hoan Tông, ai chẳng là nữ nhân của ngươi a ?

Ánh mắt Lý Quý có chút kì lạ.

- Nhưng cả Hợp Hoan Tông, không ai khiến ta có cảm giác như ngươi…Dạ Tư, đồng hành cùng ta. Chúng ta cùng đến Kim Sa giới, thuyết phục Tiêu Mộ Đình trở về !

- Không được. Ta… Ta cùng Tiêu Mộ Đình..…

- Đồng hành cùng ta. Ta và ngươi cùng trở về cứu Liễu Thanh, cùng tập hợp các tỷ muội, gây dựng Hợp Hoan Tông trở lại.

- Ta… ta…

- Dạ Tư, đồng hành cùng ta. Ngươi cũng không cần phải lang bạt làm tay chân cho Đường gia, không cần phải để ý sắc mặt của ai nữa.

- Ta… Đường gia có thể..

- Hãy đồng hành cùng ta. Ngươi không phải là nữ nhân duy nhất của ta…. nhưng Lý Quý ta tự tin có thể…

……cho ngươi tất cả những thứ ngươi cần !

Nói đến đây hắn mới ngưng lại, chỉ thấy khuôn mặt Hà Dạ Tư có chút phức tạp, không lâu sâu mới bật cười.

- Ngươi… cũng chẳng để ta kịp nói hết câu a. Trước đây Hợp Hoan Tông như rắn mất đầu, nay đã có thiếu chủ, ta tất nhiên…

.

.

“Ummm…umm”

.

.

Chưa kịp nói hết câu, Lý Quý đã khoá chặt môi nàng ta lại. Đầu lưỡi hắn như yêu xà tham lam tiến vào bên trong miệng nàng ta quấy phá.

Hà Dạ Tư ánh mắt có chút bất ngờ, không lâu sau khuôn mặt cũng giãn ra, như có tiếu ý nhất thời phối hợp với hắn.