Dù Tận Thế Em Vẫn Sẽ Bảo Vệ Anh

Chương 3



Ánh lửa bập bùng trong khung cảnh hoang tàn của thành phố A. Khắp nơi trong thành phố đều là bóng dáng của tang thi với tướng đi vặn vẹo kì dị. Trong khung cảnh ấy lại có một hình ảnh vô cùng đối lập với xung quanh.

Một góc khuất nào đó của trung tâm mua sắm lớn nhất thành phố A, có một tang thi vô cùng khác lạ đang ngồi co ro một mình. Cậu ngây ngốc nhìn những con tang thi đang đi xung quanh mình.

Yên Trì vừa mới thức dậy sau một giấc ngủ dài. Cậu mơ thấy bản thân là một cái xác biết đi, dù nhận thức được xung quanh nhưng cậu lại không thể điều khiển được chính mình. Rồi cuối cùng Yên Trì cũng đã nhận ra, tất cả những chuyện ấy đều là thật, đó không phải là một giấc mơ.

Trước khi thức tỉnh, Yên Trì cũng chỉ như những tang thi bình thường khác, chỉ biết gào nhẹ và đi lung tung khắp nơi để kiếm đồ ăn. Nhưng may mắn thay, giờ đây thì cậu đã có thể điều khiển được cơ thể và có suy nghĩ của riêng mình.

Vừa mới tỉnh dậy, Yên Trì không khỏi có chút ngơ ngác, dù đầu óc thanh tỉnh nhưng lại có hơi trì độn. Cậu không biết đây là đâu, và cậu cũng không biết mình là ai. Nhưng hiện tại cậu biết rất rõ một điều rằng mình đang rất đói, muốn kiếm thứ gì đó có thể nhét đầy vào cái bụng rỗng này.

Đi khắp siêu thị hai vòng, cuối cùng Yên Trì chỉ đành phải dừng lại tại kho thực phẩm đông lạnh, nơi rất chứa nhiều thịt sống. Khi bỏ thịt sống vào miệng, Yên Trì có cảm giác như mình đang ăn sáp.

Dù là một tang thi bị bỏ đói lâu ngày như cậu thì cảm thấy món ăn này cũng vô cùng khó nuốt. Đối với cậu mà nói, thịt sống chỉ là món ăn tạm bợ để có thể sống qua ngày vì nơi này không còn bất cứ món ăn nào khác.

Và cứ thế Yên Trì ăn thịt sống một tuần, cậu không khỏi chán nản đi khắp nơi trong siêu thị thì bỗng có một mùi hương vô cùng hấp dẫn bay đến. Khiến đôi chân của cậu không thể ngừng đi về hướng mùi hương phát ra.

Đi đến nơi, đập vào mắt Yên Trì chính là đồng loại đang đi khắp nơi của cậu. Nơi phát ra mùi hương ấy nằm trong phần đầu của nó. Nhưng Yên Trì không khỏi cảm thấy kì lạ, rõ ràng ban đầu cậu không hề cảm thấy bất cứ thứ gì từ các tang thi khác, nhưng giờ đây chúng lại biến thành một món ăn vô cùng ngon miệng.

Yên Trì hoang mang, nhưng mùi hương đó cứ bay đến dưới mũi cậu khiến cho cậu không nhịn được mà tấn công nó. Não cậu trì trệ và không thể suy nghĩ gì khác nữa, chỉ muốn ăn cho thật ngon bù đắp cho một tuần trước.



Yên Trì trực tiếp xông tới cắn thật mạnh lên đầu tang thi, nhưng phần tóc và thịt ở bên ngoài còn ghê tởm hơn cả thịt sống, cậu bèn phun chúng ra ngoài, con tang thi ấy cũng rít gào lên phản kháng.

Sau khi dằn co thật lâu, cuối cùng Yên Trì cũng đánh bại tang thi ấy. Trên người cậu xuất hiện thêm nhiều vết xước và bị mất đi một vài miếng thịt. Nhưng bây giờ, điều duy nhất cậu quan tâm là một thứ gì đó trông như viên sỏi ở trong não tang thi, màu sắc cũng không đẹp đẽ gì nhưng khi cho vào miệng lại ngon không tưởng.

Và đó cũng trở thành nguồn lương thực mới của Yên Trì. Những tang thi cấp càng cao, thì viên sỏi ấy càng đẹp và càng ngon. Nhưng muốn ăn những viên sỏi ấy cũng không hề dễ dàng, cậu đã đi hết mọi nơi trong siêu thị để chiến đấu với những con tang thi cấp cao khác và ăn thịt chúng.

Tang thi cấp càng cao thì càng tiến hóa ra những dị năng khác nhau, khiến cho Yên Trì gặp nhiều khó khăn hơn. Không chỉ có dị năng mà tang thi cấp cao còn có thể gầm thét kêu gọi những đồng loại ở xung quanh bao vây cậu, nhưng chúng cũng chỉ là những tang thi chưa phát triển trí não thì làm sao có thể là đối thủ của cậu được.

Một tháng lại trôi qua, các tang thi tiến hóa trong siêu thị đã bị cậu tấn công hết cả rồi nên giờ đây nơi này đã không còn lương thực cho cậu nữa, những tang thi cấp cao dần ít xuất hiện hơn và những tang thi xung quanh thì không có viên sỏi ấy ở trong não.

Yên Trì liền quyết định đi ra khỏi trung tâm mua sắm, dự định sẽ đi đến nơi khác để kiếm được nhiều thức ăn hơn. Nhưng ngay khi vừa bước ra khỏi cửa lớn của trung tâm mua sắm, thì đầu cậu lại đau nhức không thôi.

Đó cũng là lúc Yên Trì tìm lại được chút ký ức của mình. Cậu đang chờ một ai đó đến kiếm mình, ký ức cuối cùng của cậu về người ấy chính là bóng dáng bị đẩy đi xa bởi dòng người tấp nập của siêu thị. Dù không biết vì sao, nhưng cậu chắc chắn người ấy sẽ quay về tìm cậu.

Đó là lý do sau khi đi săn ở các vùng lân cận xong thì Yên Trì quay về trung tâm mua sắm ấy. Các tang thi ở nơi khác yếu hơn hẳn so với tang thi ở trung tâm mua sắm, nhưng cũng đã đủ nhét kẽ răng.

Và Yên Trì cũng đã có những kĩ năng đặc biệt như những tang thi khác, cậu có thể điều khiển sóng não và làm nhiều thứ khác với kĩ năng này. Khi Yên Trì càng trở nên mạnh hơn thì ký ức của cậu càng quay lại nhiều hơn

Bây giờ thứ mà cậu muốn làm nhất chính là gặp lại Phương Trác, nhưng thời gian trôi qua cũng đã khá lâu rồi. Cậu rất lo anh sẽ gặp nguy hiểm, nên có lẽ cậu không thể chờ ở đây mãi mà phải đi tìm anh thôi.

Như mọi khi, Yên Trì bước nhanh chân trở lại khu thực phẩm, mặc dù đồ ăn ở đây cậu không ăn được nhưng cậu rất thích nơi này và lấy nơi này làm căn cứ.



Xung quanh đã không còn bất kỳ tang thi nào chỉ bởi cậu đã ăn hết chúng rồi. Xác của các tang thi ấy nhìn vô cùng ghê tởm nên cậu đã hỏa thiêu hết chúng. Dù có thấy các tang thi cấp cao khác luôn đi theo bầy đàn nhưng đối với cậu thì chúng chỉ là thức ăn mà thôi.

Chính vào lúc đó, Yên Trì lại nghe được tiếng bước chân của ai đó đang đi về nơi này. Đáng lẽ nơi này đã không còn tang thi nào khác nữa mới đúng, chúng cả gan bước vào địa bàn của cậu à.

Khi cậu đang định gầm lên để đuổi con tang thi ấy đi thì tiếng bước chân khẽ khàng hơn so với tướng đi dị hợm của tang thi kia truyền đến tai cậu. Đây chắc hẳn là của nhân loại rồi nhỉ?

Nếu là nhân loại thì có khi người này sẽ biết Phương Trác đang ở đâu chăng. Thế là cậu bèn dừng lại hành động của mình, bước nhanh đến trước cửa của khu thực phẩm. Và đó cũng là lúc cậu nhìn thấy Quách Hùng-một người đàn ông cao lớn, cơ bắp lực lưỡng.

Phần não của ông ấy cũng tỏa ra hương thơm tương tự với viên sỏi trong não tang thi, thì ra nhân loại cũng có viên sỏi trong não ư? Hương thơm đó làm cậu đói phải biết, nhưng cậu đành phải kìm chế lại để còn có thể hỏi thăm tin tức của Phương Trác.

Sau khi một khoảng thời gian đứng như trời trồng để suy nghĩ thì Yên Trì bèn cất tiếng hỏi: “Ông có biết một người tên Phương Trác không?”

Cũng đã khá lâu rồi Yên Trì không còn cất tiếng nói nữa. Âm giọng của cậu có hơi khàn nhưng vẫn may là nghe rõ được từng chữ. Đã được gần nửa năm trôi qua kể từ khi cậu thức tỉnh, cả cơ thể cũng không giống lúc mới tỉnh dậy.

Bây giờ Yên Trì đã mang hình dáng khác xa so với tang thi, không còn là giống làn da xanh đang phân hủy và đôi mắt đỏ ngầu nữa. Mặc dù làn da có hơi xanh xao so với nhân loại, nhưng nhìn bên ngoài cậu không khác gì với nhân loại.

Không biết tại sao nhưng sau khi thấy cậu thì ông chú kia liền lộ ra vẻ kinh ngạc và luôn giữ nguyên tư thế đứng vô cùng dị hợm ấy. Ông ấy cũng không trả lời cậu mà chỉ đứng như trời trồng.

Dù sống trong thành phố này khá lâu rồi nhưng Yên Trì vẫn chưa gặp qua nhân loại nào, nhưng nhân loại hiện tại đều ngu dốt như vậy sao? Cậu có thể tìm được Phương Trác thật hay không đây?