Dụ Hôn

Chương 97: Khuôn mặt ưa nhìn



“Căn hộ?” Cố Tương biết căn hộ tân hôn của Hạ Văn Hiên và Bạch Vi.

Lần trước, sau chuyện ở bệnh viện Bạch Vi đã rời khỏi5 căn nhà đó và trở về nhà họ Bạch ở.

Mặc dù lúc ấy tại bệnh viện, ở ngay trước mặt cô ả bồ nhí kia cô đã nói là không ch6ia căn hộ cho Hạ Văn Hiên, nhưng Bạch Vi cũng không phải là loại người tham lam nhà của anh ta.

Căn hộ đó do Hạ Văn Hiến7 bỏ tiền ra mua, tiền vay mua nhà cũng do anh ta trả, Bạch Vi cũng có đóng góp nhưng không nhiều. Có điều, phần trang trí nội th4ất đằng sau đều do cô ấy trả.

Bạch Vi là kiểu phụ nữ ngốc nghếch điển hình, cho rằng khi hai người ở bên nhau thì không 8cần so đo nhiều như vậy.

Khi đó cô ấy cũng không nghĩ rằng mình và Hạ Văn Hiên sẽ có ngày hôm nay. “Bàn bạc thế nào rồi?”

“Tớ muốn bán nhà, anh ta không đồng ý.” Bạch Vi nói: “Anh ta nói bản rồi muốn mua lại một căn như thể rất khó.”
Bây giờ giá nhà tăng nhanh, chứ lúc ấy bọn họ mua nhà khá là rẻ, nên đương nhiên Hạ Văn Hiên thấy tiếc.

“Vậy anh ta muốn xử lý như thế nào? Đưa tiền?”

Dù sao hai người họ cũng không thể ở cùng nhau, cũng nên phân chia rõ ràng.

Nói đến đây, Bạch Vi cũng cảm thấy bất đắc dĩ, “Anh ta bảo hoặc là tớ quay về với anh ta... Hoặc là... anh ta muốn cùng con ả kia dọn vào đấy ở.” “..” Cố Tương nghe đến đó cũng không biết phải nói gì nữa, “Thằng khốn nạn, đúng là cái thứ không biết xấu hổ! Anh ta đang lấy căn nhà đó ra ép cậu à.”

Anh ta không đồng ý bán, muốn ép Bạch Vi quay trở lại với mình.

Nếu như Bạch Vi không đồng ý, anh ta sẽ cùng con ả kia chuyển vào ở trong căn nhà Bạch Vi đã tự tay trang trí.

“Để nói sau đi. Hai người vừa về nhà họ Mạnh ăn cơm đấy à?”
Bạch Vi liếc nhìn Giang Trì, vì có Giang Trì ở đây nên cô ấy cũng không tiện tiếp tục thảo luận về chuyện riêng của mình, đành phải chuyển lực chú ý sang hai người họ. Cố Tương đáp: “Ừ.”

Bạch Vi đứng lên, “Vậy tớ đi về trước đây.”

Cố Tương thấy Bạch Vi định đi thì bảo: “Thế cậu không hỏi xem tớ trở về thế nào à?”

Trước kia lần nào Bạch Vi cũng sẽ hỏi.

Vì cô ấy biết mối quan hệ giữa Cố Tương cùng mẹ và Mạnh Nghiên cũng không quá tốt.

Bạch Vi nói: “Có bác sĩ Giang về đó cùng cậu thì tớ còn lo lắng cái gì? Anh ấy còn có thể để cậu phải chịu ấm ức sao?” “...” Cố Tương không biết sự tin tưởng mù quáng này của Bạch Vi đối với Giang Trì đến từ đâu nữa.

Giang Trí đặt máy quay phim xuống. Anh nói với Cố Tương: “Tôi ra ngoài chờ em.”

Sau đó đi ra luôn. Cố Tương: “...”
Không phải anh ta vào đây để uống nước sao?

Nước còn chưa uống mà đã đi rồi!

Cố Tương tạm thời không để ý đến Giang Trà, Bạch Vi muốn về nhà, cô tiễn cô ấy ra cửa, hai người tiện thể hàn huyên, Bạch Vị nói: “Hôm nay Tổng Giám đốc Hoàng gọi điện thoại hỏi tớ về chuyện thanh toán tiên nợ.”

Cố Tương nói: “Để lát nữa tớ sẽ gọi điện cho ông ấy.”

Giang Trí đứng nhìn cặp chị em thân thiết này... Anh phát hiện Cố Tương thực sự rất tốt với Bạch Vị, Bạch Vi muốn về nhà mà cô làm như chỉ muốn theo người ta về cùng luôn ấy.

Cố Tương là kiểu người không thích ai là mặc kệ người đó... Còn đã thích rồi thì cô chỉ muốn móc tim móc phối ra đối xử tốt với người ta.

Giang Tri đợi một lúc, Cố Tương tiễn Bạch Vi xong thì quay trở lại cửa hàng.

Lúc ra khỏi cửa hàng, trên tay cô cầm một cốc nước loại dùng một lần. “Đây là cái gì?”
“Không phải anh muốn uống nước

à?”

Giang Trì: “...”

Anh chẳng qua chỉ muốn giúp cô

mang máy quay phim và nên tìm

đại một cái cớ thôi. Lúc này nhìn

thấy cô mang cốc nước ra, anh mỉm

cười nhận lấy, rồi nâng cốc lên trước

ánh nhìn chằm chủ của Cố Tương.

Cố Tương quan sát anh, cô phát hiện

người đàn ông này thật sự rất đẹp

trai, đặc biệt là ánh đèn trên phố

thương mại vào ban đêm, càng chiếu

sáng rõ nét gương mặt anh.