Dụ Hôn

Chương 122



Chuyện này khiến cô không vui tẹo nào!

Dù sao Cố Noãn Noãn cũng là con của cô mà!

Cô thắc mắc: “Chẳng phải anh nói 5không cho Noãn Noãn vào phòng anh à?”

Giang Trì nhìn lướt qua Cổ Noãn Noãn nằm trong tay mình, anh thản nhiên nói: “À, nó 6thừa dịp anh không chú ý mà chạy vào, ài, phiên chết đi được.”

“Vậy bây giờ anh còn ôm nó làm gì, mau trả nó lại cho tôi!”7

Cố Tương nhanh chóng đứng dậy và cướp luôn Cổ Noãn Noãn từ trong tay anh. Giang Trì: “...”

Giang Trí mới vừa rồi4 còn ở chung với Cổ Noãn Noãn rất vui vẻ, giờ phút này anh chỉ muốn tự tát cho mình một cái, ai bảo cái mồm này thích nói linh tin8h cơ, giờ chỉ có thể nhìn Cổ Noãn Noãn bị ôm đi.

Cố Tương ôm Noãn Noãn trở lại ghế sofa, cô nở nụ cười mẹ hiền nhìn anh chàng nhỏ này, cô nói: “Noãn Noãn à, kia là chủ Giang, sau này con tránh xa chú ấy ra, đừng gây phiền phức cho chú ấy nhé! Con có nghe không? Nếu con cứ làm phiền chú ấy như thế này, mẹ sẽ rất ngại đấy.”
“...” Chú Giang cái con khỉ!

Sao anh đang làm bổ lại biến thành chủ rồi?

Giang Trà vội giục: “Thế em có ăn cơm không? Không ăn thì tự dọn đi.”

Cố Tương đáp ngay: “Ăn.” Được nhìn thấy Cổ Noãn Noãn giúp cô có vẻ đỡ mệt mỏi hơn nhiều, cô thả nó xuống, đi rửa tay rồi mới ăn cơm.

Cố Noãn Noãn cũng đi theo cô tới chỗ bàn ăn. Mỗi khi ăn cơm, hình như Noãn Noãn còn tích cực hơn cả con người.

Giang Trí đi lấy cốc nước cho mình.

Cố Tương bỗng lên tiếng: “A phải rồi Giang Trì.”

“Cái gì?” Anh vừa uống một ngụm nước thì nghe thấy giọng nói của Cố Tương.

Nhớ tới chuyện của Bạch Vi và Hạ Văn Hiên, cô hỏi Giang Trì: “Anh có quen vị luật sư nào giỏi, có thể giới thiệu cho tôi không.”

“Em muốn tìm luật sư làm gì?” Giang Trí đi tới.

Cố Tương giải thích: “Còn không phải là vì chuyện của Hạ Văn Hiên à... Hiện tại anh ta và Bạch Vi đã chia tay rồi, nhưng Bạch Vi là người bỏ tiền ra trang trí cho căn hộ của bọn họ, mà anh ta lại không muốn bản nhà, cũng không muốn trả tiền... Nếu anh có quen với vị luật sư nào đáng tin cậy thì giới thiệu giúp cho tôi đi.”
Giang Trì ngồi xuống, anh nói: “Được.”

Vấn đề này đối với anh chỉ là việc nhỏ, thậm chí còn không cần phải làm phiền tới anh Hai.

Giang Trà mở điện thoại ra, “Anh gửi WeChat của người đó cho em, em đưa cho Bạch Vi đi, đây là người của anh Hai nên rất đáng tin cậy.”

Cố Tương rất ít khi nghe thấy anh nhắc đến anh Hai, bèn hỏi: “Phải rồi, anh Hai của anh bình thường không trở về nhà họ Giang à? Sao tôi chưa thấy anh ấy bao giờ.”

Cố Tương phát hiện nhà họ Giang có khá nhiều người, chỉ là bình thường ít khi được nhìn thấy họ thôi.

Giang Trì nhìn Cố Tương, biết bình thường cô cũng không quá tò mò chuyện gì. Bọn họ sống với nhau lâu như vậy rồi mà bây giờ cô mới quan tâm đến người nhà của anh.

Anh cười, “Sao thế? Em muốn gặp anh ấy một lần à?” Cố Tương lắc đầu, “Không, tôi chỉ hỏi thế thôi.”
Giang Trà biết cô chỉ khách sáo. Anh nói: “Dạo gần đây anh ấy ra nước ngoài, chắc là sắp về rồi, chờ khi nào anh ấy về tôi sẽ dẫn em đi gặp anh ấy. Tháng sau là sinh nhật của ông nội, đến lúc đó tất cả mọi người đều sẽ trở về, em cũng có thể được gặp thôi.”

“Tôi thật sự chỉ hỏi thế thôi.” Cố Tương giải thích.

Giang Trì nói nghiêm túc: “Nhưng tôi lại muốn dẫn em đến gặp mọi người.”

Đưa cô đi gặp bạn bè, gặp người nhà... Để cho tất cả mọi người đều biết, cô là vợ của Giang Trí anh.

Cố Tương đành phải nói: “Được thôi, tùy anh.”

Anh tốt với cô, cô cũng không phải

là người không biết điều, nếu là

chuyện anh đã quyết định thì cô sẽ

nghe theo.

Bởi vì Giang Trí đối xử với Cố

Tương quá tốt, cho nên dù đang cãi

nhau với mẹ, cuộc sống của Cố
Tương trôi qua vẫn khá ổn, thậm chí

cô còn muốn quên rằng mình có một

người mẹ nữa cơ.

Chỉ là... phía bà Mạnh lại không thể

ngồi yên!

Buổi sáng, Cố Tương vừa thức dậy

và đang ăn sáng với Giang Trà thì

nhận được cuộc điện thoại từ mẹ của

anh, bà ấy nói: “Cố Tương à, mẹ của

con đến đây.”