Đốt Cháy Con Kiến

Chương 45: Chương 45




Ngày hôm sau mặt trời cứ lặng lẽ mọc như bình thường, Liên Châu ngủ thiếp đến buổi chiều, thức dậy trong cơn ác mộng.
Sáng sớm, Long Vân Kết đeo kính râm ngồi uống cà phê trong sân, làn da rám nắng tỏa sáng dưới ánh mặt trời, hôm nay cô ta không trang điểm, có thể thấy được rõ ràng tàn nhang trên khuôn mặt và nốt ruồi ở khóe mắt.
Thấy Liên Châu đứng trong bóng râm của mái hiên đang nhíu mày híp mắt nhìn mình, Long Vân Kết vẫy tay với cô: "Lại đây, phơi nắng đi."
Liên Châu vào nhà lấy mũ rơm, chậm rãi kéo một chiếc ghế ngồi xuống cạnh cô ấy.
"Ôi, không nhìn rõ mặt trời, không nhìn thấu mặt trời." Long Vân Kết đẩy kính râm lên trên trán, quay mặt nhìn Liên Châu trong chốc lát, bỗng nhiên đưa tay chọc vào vết thương của cô.

Liên Châu đau đớn rụt về phía sau: "Cô bị bệnh à."
Long Vân Kết bật cười, Liên Châu trừng mắt nhìn cô ấy, ánh mắt vô tình nhìn thấy khe rãnh dưới dải ruy băng màu trắng, nhìn thấy một ngọn đồi hơi cong lên, khuôn mặt đỏ ửng.
"Lý Phục Thanh đâu rồi?" Liên Châu hỏi.
"Chắc là mua thức ăn, không biết." Long Vân Kết nằm trở lại, kéo kính râm xuống.
Liên Châu nhắm mắt lại, ngẩng mặt lên để ánh nắng mặt trời chiếu lên mặt mình, ánh sáng nóng bỏng như một chiếc bàn là, là phẳng những đoạn gồ ghề trong tim cô.
"Cô và Lý Phục Thanh quen nhau như thế nào? Cô có biết anh ta là ai không?" Liên Châu hỏi.
Long Vân Kết uống nốt ngụm cà phê cuối cùng, duỗi đôi chân dài thẳng tắp ra, cánh tay dang ra để ở hai bên, giống như một con bạch tuộc đang hấp hối.
"Là cô giết chú Thủy." Long Vân Kết nói: "Có một đứa trẻ nói nhìn thấy một con dao găm thường được chú Thủy sử dụng ở trong nhà bếp của cô, đó là con của quán cơm Cát Tường kia.

Nhưng vì chú Thủy là một người đáng ghét, mẹ nó đã giúp cô bịt miệng nó lại, chỉ cần tốn 100 tệ, mọi người trên con phố đều biết."
Liên Châu đổ mồ hôi dưới cánh tay và sau lưng, chảy qua làn da, thời tiết tháng 11 không nên nóng như vậy mới đúng, đây không phải là khí hậu mà Liên Châu quen thuộc.
Long Vân kết nói tiếp với ngữ khí lười biếng: "Liên Châu à, chúng ta đều là yêu ma quỷ quái, nhưng thế giới này khiến chúng ta phải là yêu ma quỷ quái như vậy.

Cô nhìn những người trên đường đó xem, bọn họ cảm thấy chúng ta ghê tởm nhưng có đôi khi bọn họ rất ngưỡng mộ chúng ta, cô nói xem có phải rất kỳ lạ không."
Làn da Liên Châu như biến thành màu hoa hồng nhạt, đôi môi cô không còn tí huyết sắc nào: "Vì vậy, chỉ cần mọi người cùng nhau ném đá thì tội lỗi của một cá nhân sẽ được giảm đi sao?"
Long Vân Kết nhíu mày lại, "Chúng ta là Thánh Nhân, chúng ta ném đá miễn phí cũng miễn phí chịu tội thay người khác.

Cái này gọi là ta không vào địa ngục thì ai vào, hiểu không?"

"Cái thứ vớ vẩn gì vậy." Liên Châu đứng dậy mang ghế dựa vào trong chỗ râm mát.
Một đôi tình nhân trẻ tuổi lưng đeo ba lô xuất hiện trước cửa, cô gái thò đầu vào nhìn.

Long Vân Kết vẫn không nhúc nhích, ánh mắt dưới cặp kính râm liếc về phía hai người.

Liên Châu tươi cười đi nghênh đón: "Xin chào, xin hỏi có việc gì không?"
Trên cửa đã treo biển ngừng kinh doanh, hai người này đương nhiên không phải đến để ngủ lại.

Cô gái gật đầu với Liên Châu: "Xin chào, chúng tôi có thể vào chụp ảnh không? Chúng tôi vốn định ở lại nhưng thấy trên mạng cô đã để ngừng kinh doanh..."
"Không được." Long Vân Kết lớn tiếng nói.
"Cô câm miệng cho tôi." Liên Châu quát cô ấy một câu, hòa nhã đón hai người vào trong.
Hai người vừa bước vào nhà đã lấy máy chụp ảnh ra, chụp ảnh trong sân.

Long Vân Kết nửa mặt nằm giữa sân, hai người cũng phải cẩn thận đi vòng qua cô ấy.
Liên Châu đứng bên nhìn một hồi, đề nghị giúp hai người chụp ảnh chung, hai người vui vẻ đồng ý.

Liên Châu dẫn hai người họ đến vị trí tươi tốt nhất của cây hoa hồng: "Bên này đẹp."
Trong hình, hai khuôn mặt tươi trẻ tràn đầy hạnh phúc, đằng sau là những cành cây leo trèo mạnh mẽ dây dưa cuốn lấy nhau.
Hai người vừa mới đi thì ngay sau đó Long Vân Kết liền đi theo mà đóng cửa lại.
"Nói với cô một chút về chuyện kỳ lạ tôi gặp được ở quán bar" Long Vân Kết vừa nói vừa lê đôi dép đi vào, lúc đi qua bụi hoa cô ấy cúi người ngửi sâu một hơi, "Chôn ở đây phải không?"
Đêm trước hôm qua, Long Vân Kết mặc áo khoác gió ngồi một mình ở một góc của quán bar, cẩn thận nghe tiếng thở dốc của con mồi.
A Bộ cao lớn anh tuấn, trên cổ tay là chiếc đồng hồ Rolex và mặc một chiếc sơ mi Armani không một nếp nhăn ở trong quán bar có thể thấy rõ sự khác biệt.

Hắn ta đang nói chuyện với một cô gái ngồi cùng bàn, ánh đèn pha lê trong bar quét qua mặt hắn ta hết lần này đến khác.
Hắn ta là khách quen của phố đèn đỏ, lượn quanh các cô gái ngồi một mình ở đây, rồi dẫn họ vào khách sạn suốt đêm.


Nhưng A Bộ có một nguyên tắc, hắn ta chỉ "chơi" những cô gái thành phần tri thức và những người phụ nữ đã có gia đình, những người phụ nữ này hôm sau tỉnh lại chỉ thấy bên giường trống không, một hộp áo liệm và một tờ giấy ghi "Tôi bị HIV".
Tính đến ngày hôm nay, trong danh sách của hắn ta đã có 28 cái tên, hắn ta muốn sưu tập đủ 100 cái.
"Không thể không mang." Sau khi không đạt được thỏa thuận, người phụ nữ liền đứng dậy rời đi.

A Bộ liền nhìn một vòng trong bar thì thấy Long Vân Kết, lúc này cô ấy đã cởi bỏ áo ngoài, ánh mắt nóng bỏng nhìn qua bộ phận bên dưới của hắn.
Hai tay Long Vân Kết nắm lại giả bộ như đang say mê: "Lúc hắn ta nhìn về phía tôi, tôi quả thật muốn lên đỉnh rồi!"
Liên Châu liếc mắt sang nhìn Long Vân Kết giống như đang nhìn người ngoài hành tinh: "Tưởng tôi không coi tin tức à? Cô cảm thấy cô nói như vậy thì tôi có thể yên tâm thỏa mái theo các người đi giết người?"
Biểu cảm của Long Vân Kết bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, theo Liên Châu thấy thì cái biểu cảm biến thái thay đổi bất ngờ này chẳng khác gì Lý Phục Thanh cả.

Long Vân Kết nói: "Làm như là cô chưa có làm qua vậy.

Tôi không có viết truyện, quả thực nguồn linh cảm là từ tin tức đó, cô có biết bao nhiêu người dùng tin tức làm kịch bản để làm ra những việc càng tàn nhẫn và máu lạnh hơn không?"
"Cô rốt cuộc làm sao lại quen Lý Phục Thanh thế?" Liên Châu nhìn cô ấy.
"Bời vì chúng tôi là đồng loại, chỉ cần đi qua nhau thôi cũng có thể ngửi được mùi của nhau".

Long Vân Kết nói.
"Đó là mùi hôi nách".

Liên Châu nói rời khỏi sân rồi đi về phía phòng bếp.

Cô không muốn tham dự vào kế hoạch của Long Vân Kết và Lý Phục Thanh.
Tủ lạnh trong bếp chỉ còn bánh bột lọc, Liên Châu múc một bát, thêm một thìa mật ong rồi ngồi trong bếp ăn.


Một lúc sau Long Vân Kết cũng đi vào, cô ấy múc nửa bát lớn lại thêm nửa cốc sữa, hai thìa mật ong, rắc thêm một nắm quả hạch rồi ngồi ăn bên cạnh Liên Châu.

Liên Châu di chuyển một tấc cô ấy lại đi theo một tấc.
Ăn được một lúc, Long Vân Kết ném cho cô một tập văn kiện, là tư liệu chi tiết của A Bộ.
Ăn xong bánh bột lọc, Long Vân Kết để bát vào trong bồn rửa rồi nhảy trong sân, tay chân mảnh khảnh của cô ấy tung bay trong gió, miệng thì ngâm nga hát, giống như cây rong biển đang chơi đùa với đàn cá.

Liên Châu nhìn từ xa, cô cảm thấy Long Vân Kết như bị thần kinh, đến gần mới biết cô ấy đang livestream.
Có người nhìn thấy Liên Châu thì liền sôi nổi muốn cô tiến lại gần.

Long Vân Kết quay đầu gọi Liên Châu nhưng cô liền trốn mất.
Long Vân Kết livestream 2 tiếng liền kiếm được hơn 3000 tệ, cô ấy mỉm cười nói với Liên Châu: "1000 tệ trong này là của cô đấy, có suy nghĩ đến việc làm một streamer không?"
Liên Châu không trả lời cô ấy.
Liên Châu cảm thấy Long Vân Kết đã từng đi học, trước đó có lẽ cũng từng làm việc cho một doanh nghiệp nào đó, tài liệu về A Bộ mà cô gửi là viết trên Excel, quê quán, tuổi tác, sinh hoạt, cuộc đời của hắn ta đều được làm ngay ngắn từng dòng.

Cô ấy không giống như một người có tâm lí vặn vẹo, rốt cuộc cô ấy thông đông với Lý Phục Thanh như thế nào chứ? Liên Châu vẫn nhìn Long Vân Kết từ xa, lòng cô rối loạn từng cơn.
Sau bữa tối, tên đàn ông đó cũng đến, hắn ta đứng trước cửa phòng trọ, mùi nước hoa nồng nặc làm Liên Châu cay mắt.

Liên Châu mở cửa, mái tóc như được bôi nửa cân mỡ lợn bóng loáng được chải cố định về phía sau.
"Tìm ai?" Liên Châu lạnh mặt hỏi, cô biết hắn ta là A Bộ.
"Tôi tìm Long Vân Kết." Hai mắt A Bộ phát sáng, hắn ta muốn Liên Châu trở thành người thứ 30 trong danh sách của hắn ta.
"Nhầm nhà rồi."
Thấy Liên Châu chuẩn bị đóng của hắn ta liền dùng tay trái chặn lại, vô ý để lộ chiếc đồng hồ trên tay: "Xin hỏi em là? Nhìn em rất quen, là người nổi tiếng sao?"
"Tôi trông giống người mẹ đã chết nhiều năm của anh." Liên Châu gỡ ngón tay dính trên cửa của A Bộ ra.
Lúc này Long Vân Kết từ phía sau chạy bước nhỏ tới, đẩy Liên Châu ra, vắt vẻo trên người A Bộ như con khỉ trên cây: " Anh yêu, em đợi anh lâu lắm rồi."
A Bộ cười ôm lấy Long Vân Kết, từ từ buông cô ấy xuống, Long Vân Kết vui vẻ dẫn hắn ta đi về phía viện sau.

"Bà chủ, làm cho tôi hai ly "sex on the beach"."
Long Vân Kết nói với Liên Châu.
Trong đêm trăng mờ ảo, trời cao mây đạm, Long Vân Kết và A Bộ nói nói cười cười dưới ánh trăng.


Sắc mặt Liên Châu ngưng trọng ngồi trên quầy bar như đang ngồi trước màn hình TV, cẩn thận quan sát đôi nam nữ kia.
A Bộ thoạt nhìn thân sĩ, sạch sẽ gọn gàng, hắn ta luôn cười một cách dịu dàng, trông rất giống một người tốt, một cô gái độc thân, cuộc sống không như ý làm sao có thể cưỡng lại người đàn ông nhiệt tình theo đuổi mình như vậy.

Cô gái ngồi đối diện hắn ta - Long Vân Kết, vừa nhõng nhẽo lại giận dỗi, mềm mại tùy hứng, dáng vẻ ngây thơ không cảnh giác với bất cứ ai.
Một mùi đàn hương như có như không len vào trong mũi, Lý Phục Thanh đi đến, Liên Châu không quay lại nhìn hắn, vẫn đang đắm chìm trong thế giới của chính mình.

Lý Phục Thanh vỗ vai Liên Châu, ngón tay lạnh lẽo xuyên qua lớp áo mỏng ấn trên da cô, Liên Châu rùng mình một cái.
Lý Phục Thanh từ phía sau ôm lấy Liên Châu, Liên Châu lại cảm nhận được sự ấm áp của cơ thể.
Lý Phục Thanh nói: "Sau này mặt trời lặn là phải mặc áo khoác vào."
Liên Châu không đáp lại hắn.
Lý Phục Thanh lại nói: "Vân Kết là thành viên của chúng ta, em đừng bán đứng cô ấy, cũng đừng làm phiền cô ấy, cô ấy tự có tiết tấu của mình."
Liên Châu vẫn không nói lời nào.
Lúc Long Vân Kết và A Bộ uống đến ly thứ 3, Liên Châu nói với Lý Phục Thanh: "Hắn ta yêu cô ấy rồi."
A Bộ đúng là đã yêu Long Vân Kết rồi, hắn ta cảm thấy hắn ta đã gặp được một người phụ nữ hiểu mình.

Một tuần liền, vào lúc hoàng hôn hắn ta đều ôm hoa tươi, rượu vang và đá quý đến tìm Long Vân Kết, đôi mắt hắn ta nhìn Long Vân Kết như si mê như say đắm, Liên Châu thường nghĩ, lúc này chỉ cần Long Vân Kết chia tay với hắn ta, đoán chừng hắn ta sẽ giống như con chim nhạn mất đi đối tượng phối ngẫu mà đâm vào đá tự vẫn.
Nhưng Long Vân Kết không làm như vậy, lúc A Bộ nói chuyện, mắt cô ấy như mùa xuân, ôn nhu nhìn vào mắt hắn ta, giống như trong vũ trụ này phong cảnh đẹp nhất đều nằm trong mắt hắn ta vậy, cũng có lẽ họ yêu nhau rồi, Liên Châu nghĩ thế.
Sau khi vào đông, hình như mỗi gia đình đều bay ra mùi thơm của món canh sườn khô.

Liên Châu nhìn chán đôi uyên ương kia liền vào nhà kho tìm một cái lò than.

Tường trong kho không sơn, một vết nứt đen trên mặt tường xi măng kéo dài xuống đất, từ nhỏ biến thành lớn, cuối cùng là một kiện hàng được bọc bằng giấy báo.
Liên Châu dừng lại ở chỗ vết nứt, mở đèn, khóa cửa, bóc kiện hàng kia ra, bên trong ngoài thuốc còn có một cái túi được bọc kín, trong túi đựng một tờ giấy.
"147088721342"
"CZ6221, 7:45 a.m"
Du Úc, cái tên vừa xa lạ vừa quen thuộc vương vấn trên bờ môi trắng bệch của cô..