Đông Tuyết

Chương 37: PN Thất tịch – Hồ tiên (3)



Trong thôn lại bắt đầu đồn rằng nương tử của thợ săn Cố ở cuối thôn đã trở về, nàng xinh đẹp tựa tiên giáng trần, thợ săn Cố thật là có phúc lớn.

Cô nương kia chính là Đông Tuyết, đã ba năm trôi qua, pháp lực của y đã hoàn toàn khôi phục, dáng vẻ của y cũng về như lúc hai người mới gặp nhau.

Có điều nơi này dù sao cũng là một thôn trang nhỏ, chuyện hai nam tử thành hôn đúng là chưa từng nghe qua.

Đông Tuyết vì thế mà cải trang thành một nữ tử, Cố Minh nhìn bộ dạng của y với ánh mắt kì dị, thỉnh thoảng dẫn y ra ngoài mua một chút son phấn trang sức.

Ai ai cũng nói Cố Minh có nương tử xinh đẹp tựa tiên giáng trần, ai ai cũng nói Cố Minh rất yêu thương nương tử của mình.

Đông Tuyết khoác lên mình chiếc váy lụa mỏng mà Cố Minh mua cho y, sau đó đơn giản vén tóc lên, thành thục vẽ chân mày và tô một chút son.

Trong gương đồng, khuôn mặt trang điểm đơn giản vừa quyến rũ vừa thoát tục, đôi mắt chứa ý xuân, khiến người khác nhìn vào cảm thấy phơi phới.

Cố Minh đứng dậy khỏi giường với nửa trên cởi trần để lộ cơ thể cường tráng, ôm lấy người kia từ phía sau, nghiêng đầu hôn lên mặt Đông Tuyết.

“Nương tử của ta thật xinh đẹp.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đông Tuyết đỏ bừng, y có chút ngượng ngùng.

Đôi mắt Cố Minh dần tối hơn, bàn tay đang ôm đối phương chậm rãi trượt xuống, vuốt ve nơi mẫn cảm của Đông Tuyết.

Đôi môi đỏ mọng vô tình phát ra một tiếng rên rỉ, Đông Tuyết tựa vào lồng ngực Cố Minh, hơi ngẩng đầu lên.

Cảm giác như có một dòng điện chạy qua, Đông Tuyết không tự chủ được mà run rẩy một lúc, đuôi và tai đều đã để lộ ra.

Bên tai truyền đến một tiếng cười khẽ khàn khàn, “Thật đáng yêu.”



Năm thứ năm họ ở bên nhau xảy ra một trận đại hạn hán trăm năm khó gặp, hoa màu mất mùa nghiêm trọng, đâu đâu cũng gặp cảnh tượng dân chúng lầm than.

Sau khi pháp lực khôi phục, Đông Tuyết trở thành sơn thần che chở một phương, có thể cảm nhận được sự sống của người dân nơi này. Từ ngày xảy ra đại hạn, toàn bộ nơi này lập tức bị bao phủ bởi một tầng hắc vân* nồng đậm bao phủ.

*hắc vân: mây đen, tượng trưng cho điều khủng khiếp sắp xảy ra

Y biết mọi người sắp không thể sống vui vẻ được nữa.

Chỉ lo lắng suông cũng không tìm ra được biện pháp, y giấu giếm Cố Minh để trở về tộc một chuyến trong chốc lát.

“Tộc trưởng gia gia, chuyện này có biện pháp nào giải quyết được không?”

“Thiên cơ không thể tiết lộ, Thượng Tiên chỉ cho ta biết rằng đây chính là trừng phạt dành cho ngươi.”

“Trừng phạt?”

“Người và tiên khác biệt, vậy mà trên người ngươi lại nhiễm phải mùi của người phàm!”

“Ta? Hai người chúng ta lưỡng tình tương duyệt, chúng ta sai chỗ nào?”

“Nhưng bây giờ, biện pháp chính là hai người các ngươi phải tách nhau ra thì mới có thể cứu người dân được một mạng!”

“Tộc trưởng gia gia, hẳn là còn có biện pháp khác mà.” Hai hàng lệ trong veo từ khóe mắt rơi xuống, thân thể Đông Tuyết bất giác run lên.

“Đông Tuyết, tâm tư của Thượng Tiên không thể tùy tiện suy đoán được, ta chỉ biết rằng chuyện này thành hay bại đều do ngươi.” Tộc trưởng lắc đầu thở dài.



Cố Minh hiển nhiên cảm thấy Đông Tuyết hai ngày nay hơi lơ đễnh, lúc nào cũng phản ứng chậm nửa nhịp, nhưng hắn hỏi nửa ngày cũng không biết nguyên nhân là gì.

“Nương tử chớ sợ, hôm qua ta lại đi săn được hai con thỏ rừng, lần đại hạn này không đủ làm tâm can nhi của ta chết đói đâu.” Cố Minh ôm người vào lòng dỗ dành, nhưng hắn không biết rằng chỉ mới mấy ngày mà gương mặt hắn đã trở nên góc cạnh hơn.

Đông Tuyết chỉ ở trong vòng tay của Cố Minh, đôi mắt đã ửng đỏ.

Nạn đói mỗi ngày một nghiêm trọng, Đông Tuyết ngồi ở đầu thôn, nhìn một bác gái ở cổng thôn vì để đổi lấy lương thực mà bán đứa con gái nhỏ của mình cho một thanh lâu trong thành, hai nhóm người lôi lôi kéo kéo ở cổng thôn, bác gái bất lực trong nước mắt nhìn con gái bị người khác kéo đi.

Đông Tuyết vành mắt đỏ hoe nhìn mọi thứ đang diễn ra, y không cẩn thận để một nhánh cây cắt vào ngón tay tạo thành một vết thương nhỏ, một giọt máu rơi vào một cọng cỏ khô héo mặt đất khô cằn.

Tuy nhiên, Đông Tuyết đột nhiên trợn to hai mắt, y phát hiện cọng cỏ đã héo chết kia lại hồi sinh.

Y rốt cuộc cũng hiểu được lời nói của Tộc trưởng gia gia có ý gì, cái gì gọi là “thành hay bại đều do ngươi.”

Hóa ra còn có một cách khác chính là dùng máu thịt của mình làm thuốc, cứu vớt người dân đang khổ sở này.

Cuối cùng cũng tìm ra biện pháp, Đông Tuyết bước vội về nhà, chỉ là khi đến nửa đường thì y chậm bước lại.

Giống như bị dội một gáo nước lạnh từ đầu xuống chân, trong lòng đều trở nên lạnh ngắt.

Nếu y chết thì Cố Minh phải làm sao đây?



Trong đêm, Đông Tuyết nép cả người vào lồng ngực của Cố Minh, tinh tế lắng nghe nhịp tim vừa trầm ổn vừa mạnh mẽ của Cố Minh.

Nhưng lòng y đã âm thầm hạ quyết tâm.

Lại là một đêm trăng tròn khác, Đông Tuyết suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn thẳng thắn nói mọi chuyện với Cố Minh.

“Ta không muốn, Đông Tuyết không thể làm như vậy!” Hai vành mắt của Cố Minh đã sớm đỏ hoe, cả người hắn run lên như cái sàng, hắn ôm chặt y vào lòng, hận không thể hòa cả hai vào thành một.

Đông Tuyết chôn đầu vào vai Cố Minh, nghe vậy thì mắt y cũng đỏ lên, y khịt khịt mũi, vươn tay ôm lấy cổ Đông Tuyết.

“Ta không phải chết, ta chỉ là đang cứu chúng ta…”

Hóa ra cảm giác khi ly biệt lại thống khổ như vậy.

Đó là lần đầu tiên Cố Minh thật sự nhìn thấy thần, vị thần thuộc về hắn, tiểu hồ ly thuộc về hắn.

Người kia lộ ra chín đuôi hồ ly phía sau lưng, y hướng về phía ánh sáng, tóc đen theo gió lay động, y đứng ngược sáng nên không thể nhìn thấy rõ mặt, chỉ nghe được ngữ điệu dịu dàng.

Y nói, “Cố Minh à, ngươi nhất định phải đợi ta.”

Sau đó sao, trời đổ mưa to, núi non xanh ngát dần khôi phục, mọi người chạy đến rồi quỳ trên mặt đất tạ ơn trời cao ban mưa.

Chỉ có mỗi Cố Minh hoàn toàn lạc quẻ, hắn hồn bay phách lạc quỳ trên mặt đất, lúc khóc lúc cười như một kẻ bị tâm thần, như một con diều đứt dây, không thể trở về được nữa.

Sau đó, Hồng đại nương ở sát vách và người khác trong lúc buôn chuyện đã vô tình nói một câu, “Không biết thợ săn Cố xảy ra chuyện gì mà một đêm bạc đầu…”



“Vậy vị thần tiên đó rốt cuộc có trở về không? Cuối cùng hai người bọn họ có đến được với nhau không?” Mấy đứa nhóc nghe xong câu chuyện của Cố Minh thì không khỏi nhíu mày, bọn chúng muốn biết cái kết của câu chuyện.

“Đương nhiên ở bên nhau rồi, người có tình ắt sẽ thành người thân!” Đông Tuyết mang theo quả đào đã rửa sạch đi ra, đưa cho mỗi người một quả.

Cuối cùng, y cắn một miếng và thiếu kiên nhẫn đưa cho Cố Minh.

“Ăn thử đi? Quả đào này ngọt lắm.”

TOÀN VĂN HOÀN