Dòng Chảy Vô Tận Của Nước Mắt

Chương 192: Ngoại Truyện 7



Vân Anh khi tỉnh lại đã thấy mình nằm trong phòng còn Thiên Minh thì ngồi bên cạnh cô mà đôi mắt lại đỏ hoe. Cô từ từ ngồi dậy.

" Anh … Đã tìm thấy con chưa anh? Tụi nó có đòi tiền chuộc hay ra điều kiện gì không anh?" – Vân Anh giọng nghẹn ngào nhìn anh mà hỏi.

Thiên Minh im lặng. Anh không thể nào nói với cô rằng: ’ Em ơi, bé con của chúng ta không còn nữa’. Từ sâu trong lòng cố gắng kìm lại nỗi đau, cố không thể hiện ra.

" Sao … Sao anh không trả lời em vậy? Không lẽ có chuyện gì xảy ra với con rồi sao anh? Anh nói đi, nói đi mà " - Cô bật khóc lay mạnh anh.

" Không … Không có đâu em … Tụi nó có gọi tới đòi giao dịch rồi " – Anh hết cách đành phải nói dối cô. Nhìn cô kích động như vậy anh không dám nói ra sự thật.

" Điều kiện của tụi nó là gì vậy anh?"

" Tụi nó đòi một nửa số địa bàn của chúng ta " – Anh lại tiếp tục nói dối.

" Vậy thì cứ cho tụi nó đi, miễn sao con bé trở về an toàn là được " – Cô như bắt được tia hi vọng.

" Ừ, anh biết. Nhưng chúng ta phải chờ chúng gọi lại hẹn địa điểm"

" Vậy từ bây giờ em sẽ luôn chờ điện thoại xem có ai gọi hay không " – Cô nước mắt chan hòa nói

Anh không trả lời mà chỉ biết ôm cô vào ngực,.cố tránh để cô thấy tia mắt đau xót của anh.

Sáng hôm sau, khi anh đang cùng mọi người điều tra tung tích của bang Vô Huyết thì Triết Thành đến. Cậu vừa vào tới cổng thì liền ra lệnh cho thuộc hạ đưa Thiên Dương đi lên phòng. Bước vào trong nhà, Triết Thành như bão lũ xông thẳng về phía Thiên Minh túm cổ áo anh đấm cho anh một cái và đẩy ngã. Các thuộc hạ định can ngăn thì đại ca ra hiệu cho họ không được tiến tới.

" Mẹ kiếp, cậu lại đi gây thù chuốt oán với ai để bây giờ tội lỗi đổ lên đầu cháu của tôi hả?" – Cậu tức giận quát lên.

" Ngụy phó chủ, không phải như vậy đâu" - Bảo Nam nói.

Thái Phương thì vội đỡ anh lên. Thiên Minh không trách cậu, anh đưa tay lau đi vệt máu ở khóe miệng. Giờ khắc bây giờ anh cũng chẳng thể nghĩ được gì cả mà ngồi phịch lên sofa. Cái sofa này vừa mới hôm qua anh còn cùng bé con của anh xem phim hoạt hình. Đại sảnh này là nơi anh thấy bé con vẫy tay chào tạm biệt anh nhưng không ngờ lại là vĩnh biệt suốt đời. Nhớ lại mà tâm anh như ai đang đâm xé, khóe mắt không giữ được nước mắt nữa. Anh quá đau lòng mà rơi nước mắt, bé con của anh còn quá nhỏ, tại sao người chết không phải là anh kia chứ.

Đúng lúc này, Vân Anh tay cầm điện thoại của anh mà hối hả đi xuống.

" Anh … Cái này là cái gì? Anh hãy nói với em đây không phải con gái chúng ta đi "– VânAnh vừa lay anh vừa đưa ra cái điện thoại đang mở cái mail mà hôm qua anh nhận. Thiên Minh im lặng. Hôm qua nhiều chuyện đau đầu, anh quên mất phải xóa mail này - “Anh trả lời em đi, sao anh cứ im lặng hoài vậy?” – Cô như hét lên

" Anh … Anh xin lỗi"

" Anh lừa gạt em? Rõ ràng anh nói với em là tụi nó đưa điều kiện trao đổi kia mà. Sao anh lại lừa gạt em? Sao anh lại cho em hi vọng không thể xảy ra vậy hả anh?" – Vân Anh gào lên.

" Cô chủ, cô bình tĩnh đi mà " – Silver ôm lấy cô.

Triết Thành nghe xong thì cũng tức điên lên. Cậu hùng hổ bước lại chỗ của anh nhưng bị Thái Phương ngăn lại.

" Anh Thành. Cậu ấy đau khổ lắm rồi, anh đừng như vậy nữa. Ở đây ai cũng đau lòng hết chứ không phải một mình anh đâu!"

" Sao cậu lại có thể chủ quan như vậy hả? Sao cậu lại gây thù chuốc oán với người ta? Thiên An chỉ mới 5 tuổi, nó làm gì nên tội mà lại phải chết không toàn thây như vậy?"

" Anh hai, em xin lỗi!" - giọng anh khàn đặc lại.

Vân Anh thì ngồi bệt xuống sàn, tay cô cầm điện thoại lên xem mà như không tin nổi. Cô lặng người nhìn tấm ảnh đứa trẻ bị chặt xác trong điện thoại. Bất chợt cô bật cười thật to.

" Vân Anh … Vân Anh, em làm sao vậy? Em bình tĩnh đi đừng làm anh sợ " Thiên Minh bước lại ôm lấy cô, anh sợ cô đau lòng quá mà phát điên.

" Không … Em không sao … bức ảnh … Đứa trẻ không phải con chúng ta …" - Vân Anh nói.

" Em đừng dọa anh sợ, anh biết là rất khó chấp nhận nhưng thật sự… "

" Không không … Em rất tỉnh táo … Anh nhìn đi, cổ tay đứa trẻ này không có vết bớt " – Vân Anh chỉ vào ảnh. Lúc này Thiên Minh mới để ý. Đúng vậy, sao anh lại có thể quên điều này cơ chứ, cổ tay trái của Thiên An có một vết bớt hình như mặt trăng khuyết còn đứa bé này hoàn toàn không có.

" Anh hai, Minh… vậy là Thiên An vẫn còn sống " –Vân Anh mừng rỡ.

" Tốt quá, chúng ta có hi vọng rồi " – Kim Vân nói.

" Bảo Nam, mau đốc thúc điều tra. Bằng mọi giá phải tìm ra nơi ở của Vô Huyết bang " – Thiên Minh nói.

" Dạ, em đi làm ngay " Cậu vội chạy đi.

Sau đó, mọi người cũng theo lệnh mà lập tức triển khai kế hoạch tìm kiếm. Còn Thiên Minh thì bị mọi người bắt ở lại để an ủi cho Vân Anh và để nghỉ ngơi một chút. Từ ngày hôm qua đến giờ anh vẫn chưa chợp mắt được một lúc nào cả.

Lúc này ở trên phòng, tay anh cầm ly sữa rồi ngồi lên giường cạnh cô.

" Vợ, em uống tý sữa đi. Từ Từ rồi chúng ta sẽ tìm được An An "

Vân Anh cầm lấy chứ không nói với anh tiếng nào cả. Thiên Minh ngồi nhìn cô một lúc rồi thở dài.

" Vợ à … Em im lặng như vậy là vẫn còn giận chuyện anh giấu em?" – Anh nhẹ giọng.

" Ừm "

" Anh sợ em không chịu đựng được. Vân Anh, lúc đó anh nghĩ anh đã mất con nên anh không thể mất cả em" – Anh nói.

" Em là mẹ, em có quyền được biết"

" Anh định sẽ lựa lúc em bình tĩnh hơn mà nói. Anh xin lỗi, anh sai rồi " – Anh nhẹ giọng.

Vân Anh ôm lấy anh. Thiên Minh nhẹ xoa đầu cô: " Anh nhất định sẽ tìm được con bé "

" Em hiểu rồi, em sẽ cùng anh cố gắng. Giờ thì để em bôi thuốc cho anh nha!"

" Anh đâu có bị thương đâu!"

" Anh lại thích nói dối. Sao không ai phạt anh vì tội này nhở? Có cần em cho anh xem lại camera không?"

" Đúng là không qua được mắt của vợ anh!"

Anh cười trừ. Lúc nãy Triết Thành lau vào đấm anh một cú lúc ngã vai anh đập mạnh vào cạnh bàn, lại là phần vai bị thương lúc trước nữa.

Vân Anh cởϊ áσ anh ra rồi lấy thuốc thoa lên vết bầm.

" Anh đừng giận anh Thành. Tại anh ấy lo cho An An quá thôi!"

" Anh hiểu mà. Anh cũng cần một người đánh để cho anh tỉnh!" - Thiên Minh cười khổ.

" Thật là, anh xem anh bao nhiêu tuổi rồi mà còn thích đánh đấm. Cả người từ đầu đến vai, ngực rồi đến chân chỗ nào cũng đã bị thương nặng vậy mà còn không biết lo cho bản thân!" - cô khẽ than phiền.

Bỗng nhiên Thiên Minh quay người lại nắm lấy bàn tay của cô.

" Anh không sao. Em đừng giận nữa. Để bảo vệ mẹ con em, bấy nhiêu vết thương chẳng là gì cả!"

Vân Anh tự mình quan sát được thực chất nội tâm anh đang trải qua những gì. Thiên Minh có một tật rất xấu, đó là hễ những người anh yêu thương gặp nạn, bất kể có liên quan hay không, anh cũng sẽ luôn tự trách chính mình đầu tiên. Có thể vì anh đã gánh vác trách nhiệm quá nhiều, quen với việc è cổ ra chịu mọi búa rìu dư luận, dần dần nó đã trở thành một phần tính cách trong đời sống hàng ngày của anh. Nhiều lúc cô gắt cả lên nói anh bỏ cái tính ấy đi, vì nó chẳng hay ho gì, hơn nữa lại khiến anh rất nặng lòng. Vậy mà cuối cùng thói quen vẫn là thứ khó bỏ, những việc nhỏ nhặt thì có thể không, chứ đụng chuyện lớn như lần này, cô nắm tẩy ngay được anh sẽ trách bản thân mình đầu tiên. Thế nên, trước khi anh định nói thêm điều gì, cô đã ngồi thẳng lên, quệt nước mắt ép mình nín khóc dù việc đó chẳng dễ dàng gì.

" Anh đừng tự trách, việc này không phải là lỗi của anh. Những năm qua anh đã chăm sóc, bảo vệ gia đình này rất tốt rồi!"

" Nhưng nếu năm đó anh không gϊếŧ nữ sát thủ Khả Diệp kia thì có lẽ đã không có cớ sự ngày hôm nay. Chỉ trách anh đã quá nóng vội!"

Cô cắn nhẹ đôi môi đỏ mọng của mình. Cô không muốn nhìn thấy một Thiên Minh thế này đâu, hoàn toàn không muốn. Đó không phải là lỗi của anh mà, sao anh phải vơ hết trách nhiệm vào mình như thế chứ? Nhìn kỹ cô mới thấy chỉ sau một ngày mà anh còn muốn tiều tụy hơn cả cô nữa.

" Thiên Minh, em biết anh lo cho An An nhưng nếu năm đó anh không làm vậy thì có lẽ anh đã không được bình an đến bây giờ!"

Anh cười nhẹ rồi ôm lấy cô: " Cảm ơn em vì đã luôn ở bên cạnh anh "

" Vì chúng ta là vợ chồng mà "



Lúc này, tại một ngôi biệt thự nọ.

" Bé con, đừng nghịch nữa. Mày làm tao nổi cáu rồi đấy" – một tên thuộc hạ nói.

Thiên An thì ngây ngô chơi đùa túm lấy cái cài áo của hắn còn trèo qua trèo lại trên người mấy tên thuộc hạ.

“Con nhóc này sao ông không gϊếŧ đi để trả thù cho con gái của ông?” – Ngô Hoàng Tân nói.

" Hừm, cứ từ từ chơi đùa không phải sẽ thú vị hơn sao?" – một người đàn ông mặc vest đen nói.

" Lão Vương, tôi có ý này hay là ông nuôi lớn con bé đào tạo nó thành sát thủ rồi cử nó đi gϊếŧ cha mẹ nó"

" Ông Ngô, ông là khách hàng tuy người bên tôi không hoàn thành đơn hàng nhưng tôi cũng đã trả lại số tiền cọc. Ông nên rời đi rồi " – Vương Thuận nhàn nhạt nói.

" Ông … Hừm, ông đã có chiến lợi phẩm liền không nhìn tới tôi?"

" Người là do người của tôi bắt về, ông vốn không giúp được gì. Người đâu tiễn khách"

" Ông … được, tôi không đôi co với ông, tôi nhắc cho ông nhớ con gái nuôi của ông đã bị ba mẹ của con nhóc này gϊếŧ " – Ngô Hoàng Tân tức giận nói rồi quay lưng bỏ đi

Lúc này Vương Thuận nhìn sang chỗ của Thiên An. Cô bé không ngừng quậy phá khắp đại sảnh, chạy tới chạy lui, mấy tên thuộc hạ cũng chẳng thể giữ nổi bé.

" Mày có thôi hay không?" - một tên thuộc hạ vì bực bội mà quát lớn.

" Cạch "

Vương Thuận ngồi một bên đặt mạnh tách trà xuống bàn rồi chừng mắt nhìn tên đó.

" Sao chú hung dữ quá vậy? Papa nói người lớn không có được bắt nạt trẻ con nếu không papa sẽ đánh đòn chú đấy!" - Thiên An dõng dạc nói dường như chẳng kiêng nể.

" Mi tưởng bọn ta sợ papa của mi chắc?"

" Đương nhiên là phải sợ rồi. Mấy chú không biết lúc papa tức giận lên đáng sợ thế nào đâu, nhất là cây roi trong tay papa, nó cực kì lợi hại " - cô bé cười nói.

Mấy tên thuộc hạ nhìn nhau rồi cũng bật cười. Cái con nhóc này đúng là chẳng biết sợ.

" Mà sao bộ đồ này hôi quá vậy?" - Thiên An vừa nói lại vừa gãi khắp người.

Vương Thuận ra hiệu cho thuộc hạ bế nó tới. Hắn cúi người bế bé lên rồi đưa tay tính kéo nhẹ vai áo xuống thì bị nhóc con đẩy tay ra.

" Bác làm gì thế? Sao lại chạm vào cơ thể cháu?"

" Ngoan, bác không làm hại con đâu!" - hắn nói rồi liền nhẹ kéo vai áo bé xuống một chút, nơi đó lộ ra vài nốt đỏ, hình như là bị dị ứng …

" Cái váy này, tụi bây mua ở đâu?"

" Dạ mua ở mấy đồ cũ ở chợ" – tên thuộc hạ nói

" Về có giặt lại không?"

" Không ạ"

" Hừm … Chuẩn bị xe "

" Dạ "

Vương Thuận đưa bé con đến một shop quần áo trẻ em, mua cho bé vài bộ đồ mới rồi ghé hiệu thuốc mua thuốc bôi dị ứng cho bé. Buổi trưa, bé con mặc đầm trái bí màu cam, ngồi nghịch ngợm hiếu kì với những món đồ lạ mắt trong nhà.

" Con nhóc này hình như không sợ chúng ta" – một thuộc hạ nói.

" Ở nhà nó thấy hoài cảnh thuộc hạ nghiêm trang túc trực cho nên nó quen mắt rồi " – một thuộc hạ khác trả lời.

Vương Thuận nãy giờ im lặng ngắm nhìn bé con định xem bước tiếp theo nên làm như thế nào. Đang suy nghĩ thì Thiên An chạy lại giật giật nhẹ vạt áo hắn.

" Bác ơi. An An đói, con muốn ăn cháo thịt bò" - cô bé nói. Từ tối qua đến giờ cũng chỉ uống tạm được ly sữa nên bây giờ đói cũng phải thôi.

Các thuộc hạ xung quanh tròn cả mắt, cái con bé này thật lớn gan.

" Con nhóc này, bộ mày nghĩ là mày còn là tiểu thư ở nhà mày hay sao mà đòi hỏi?" – một thuộc hạ sừng sộ.

" Đúng đó, mày là đang bị tụi tao bắt cóc đó nghe chưa?"

" Bắt cóc là gì?" – Bé giả vờ hỏi.

“… Bắt cóc nghĩa là bắt mày rời xa ba mẹ mày đó đồ ngốc”

" Đồ ngốc là gì?"

" Aizzz … Mày chỉ cần an phận là được " – Thuộc hạ bắt đầu đau đầu với bé.

" An phận là gì?" – Bé lại ngây ngô

" Mày … Mày …câm ngay không tao đánh bây giờ " - Tên thuộc hạ trừng mắt. An An thấy hắn tức giận thì liền trợn mắt lên nhìn. Con bé trước nay là không sợ trời không sợ đất đến Thiên Minh nó cũng chỉ sợ một chút chỉ khi anh cầm roi lên thì nó mới nhu thuận thôi. Thêm việc ở nhà nó cũng đi trêu chọc mấy tên thuộc hạ quen rồi.

" Chú đánh con là chú đi ở tù đấy, con là con nít được pháp luật bảo vệ đàng hoàng đấy!" - nó kênh kiệu đáp.

" Mày… Đúng là rước ngay của nợ!"

Vương Thuận nãy giờ ngồi trên ghế cũng chỉ biết cười nhẹ. Mấy tên thuộc hạ của hắn trước nay đều chưa ngán ai vậy mà hôm nay lại cứng miệng trước một đứa con nít.

" Đi tới nhà hàng Tam Giao Long mua cháo thịt bò về cho nó " Vương Thuận lúc này mới lên tiếng.

" Sao ạ?" – Thuộc hạ trố mắt.

Vương Thuận không nói chỉ dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn hắn.

" Đại …Đại ca … Em đi ngay ạ" - Hắn vội vã chạy đi.

Thiên An nhìn sang Vương Thuận.

" Bác … Tay bác chảy máu " – bé con nói

Vương Thuận nhìn xuống mu bàn tay, cách đây mấy ngày giao chiến với một bang khác bị chém trúng, vết thương tuy đã may nhưng ngày nào cũng luyện võ gây động vết thương nên thi thoảng rỉ máu. Hắn chưa kịp phản ứng đã thấy một vật mịn mịn trắng trắng lau nhẹ lên vết thương. Là bé con rút một tờ khăn giấy trong cái hộp trên bàn mà chậm chậm cho hắn. Hắn không ngăn cản, chăm chú nhìn bé con. Hắn nhớ tới vợ hắn. 14 năm trước vợ hắn mang thai, hắn luôn trông chờ ngày con hắn ra đời vậy mà trong một cuộc chạm trán băng đối thủ, vợ hắn dùng thân đỡ đạn cho hắn, vì thế vợ và đứa con chưa ra đời đã ra đi mãi mãi.

" Bác có đau không?" – Bé con ngước nhìn.

Ánh mắt hắn trở nên ôn nhu, cười nhẹ lắc đầu. Thiên An rất tự nhiên leo lên sofa ngồi cạnh hắn. Các thuộc hạ xung quanh lại một phen chấn động, cái này đâu giống kẻ bắt cóc và con tin kia chứ.

" Bác là bạn của papa hả?"

" … Umh"

" Bác đưa An An tới đây chơi hả?"

" Umh "

" Đúng là may thiệt. Cả tháng nay An An bị ba Minh nhốt trong nhà suốt, đến xin đi công viên mà cũng bị papa mắng cho. Mà nhà bác có phim hoạt hình không ạ?"

" Con muốn xem phim hoạt hình hả?" – Hắn hỏi

" Dạ " - bé ngây ngô đáp.

" Mang laptop lại đây " – Hắn nhìn lên thuộc hạ.

Thuộc hạ mang laptop đến cho hắn. Vương Thuận truy cập youtube.

" Con muốn xem phim gì?"

" Xem cô bé Masha và chú gấu xiếc " – bé đáp.

Hắn gõ vào và mở phim cho bé xem. Một lúc sau tên thuộc hạ mang cháo về. An An liền rời khỏi laptop mà ngoan ngoãn ngồi một bên ăn cháo.

" Con không xem tiếp hả?"

" Papa dạy trong lúc ăn thì không được xem, việc nào ra việc đó "

Vương Thuận nghe bé nói mà cười nhẹ. Hắn không ngờ một đại ca lừng lẫy như anh lại có thể dạy ra một bé con có tính kỷ luật như thế.

" Bác ơi… Cháo này sao ấy!"

" Con không thích à?"

" Nó không giống papa nấu. Papa nấu ngon hơn, An An cũng không thích ăn hành, ăn tiêu nữa "

Hắn xoa đầu bé rồi cầm tô cháo vớt hành và tiêu ra.

" An An ăn đi, ngày mai bác đưa An An về nhà rồi cho ba Minh nấu cháo con thích nha " - Vương Thuận ôn nhu nói rồi thổi và đút cháo cho bé. Bé ăn xong, coi phim một lúc nữa thì mệt quá dựa vào Vương Thuận mà ngủ. Hắn mỉm cười nhìn vẻ mặt đáng yêu vô tư của bé, nhẹ với lấy áo khoác vắt gần đó đắp cho bé khỏi lạnh.

" Đại ca, anh hình như đối với con bé này quá tốt" – một thuộc hạ nói.

" Liên quan đến mày?"

" Dạ không … Em tưởng đại ca muốn trả thù"

" Trả thù phải tìm đúng người " – Hắn đáp

" Hả? Ý đại ca là sao?"

" Cái tên họ Ngô đó quá xem thường tao, Nó muốn một màn song hổ tranh đấu để sau đó nhảy vào hốt lợi, nó vẫn còn quá non tay. Nó mới chính là kẻ đẩy con gái nuôi của tao vào chỗ chết " – Hắn cười lạnh.

" Vậy anh bắt con bé này để làm gì?"

" Tao đã có cách của tao "