Đôi Mắt

Chương 6



Thứ 7, Dư Thần Dật rời giường đi đến vén tấm rèm cửa sổ lên, nhìn thấy bên ngoài đọng lại một màn sương trắng ẩm ướt, anh chỉ đứng bên cạnh tấm kính cửa sổ cũng đã có thể cảm nhận được không khí lạnh bên ngoài.

Anh cầm điện thoại lên xem có tin nhắn nào chưa đọc không, sau đó mới mở dự báo thời tiết ra thì phát hiện nhiệt độ hôm nay thấp hơn so với hôm qua rất nhiều, có lẽ từ đêm hôm qua nhiệt độ đã đột ngột giảm xuống.

Dư Thần Dật tắt hệ thống sưởi ấm do đêm hôm qua anh bị lạnh tỉnh nên mơ màng bật lên, sau đó đi đến phòng tắm rửa mặt, làm xong hết rồi mới nhìn đến thời gian, 10 giờ 30 phút sáng, bọn họ hẹn nhau lúc 12 giờ 30 phút trưa, vẫn còn cách thời gian ra ngoài còn hai tiếng nữa.

Anh nghĩ nghĩ một chút, rồi quyết định nướng một miếng bánh sandwich để lót bụng, nó cũng sẽ không khiến anh no đến mức không thể ăn bữa trưa.

Dư Thần Dật có chút lười biếng, anh nghĩ dù sao cũng chỉ là một miếng sandwich, không cần thiết phải bày ra dĩa, mắc công tới đó còn phải rửa thêm một cái dĩa, vì thế anh dứt khoát trực tiếp dùng tay cầm ăn, tay còn lại bưng một tách cà phê, từ phòng bếp đi ra còn sẵn tiện cắn một miếng sandwich.

Anh đặt tách cà phê lên bàn trà, vừa mới kéo ghế ra ngồi xuống thì nhìn thấy tin nhắn mới trên Wechat.

Là tin nhắn của Cố Châu Lâm gửi, anh bấm vào xem thì phát hiện đó là tin nhắn dặn dò: “Anh ơi, nhiệt độ tối hôm qua giảm nên hôm nay có chút lạnh, lúc anh rời nhà nhớ mặc nhiều một chút nha, em sợ anh bị cảm.”

Dư Thần Dật mỉm cười, trước kia là anh chăm sóc Cố Châu Lâm, nhưng bây giờ thì ngược lại.

Trong lòng anh mềm ra một chút, trả lời lại: “Biết rồi, em rời nhà cũng mặc nhiều chút, trước khi đi nhắn anh một tiếng để anh xuống nhà trước, đừng có ngốc nghếch đứng dưới lầu đợi anh.”

Cố Châu Lâm trả lời rất nhanh, gửi một nhãn dán hình con mèo hai mắt sáng rực, vẻ mặt thăm dò nói: “Được, anh cứ ăn bữa sáng trước đi, bữa trưa em sẽ đưa anh đi ăn riêng.”

Dư Thần Dật nhìn nhãn dán hình con mèo chớp mắt tròn xoe đáng yêu, nhịn không được vui vẻ trong lòng một lát, anh hơi duỗi tay ra xa, chụp một tấm ảnh miếng bánh sandwich trên tay mình, “Đang ăn.”

Lần này, Cố Châu Lâm rất lâu vẫn chưa trả lời lại, Dư Thần Dật tưởng đối phương đang ăn bữa sáng nên thả điện thoại lại lên bàn, kết quả ngón tay không cẩn thận chạm vào màn hình làm cho bức hình ban nãy mình mới gửi cho Cố Châu Lâm phóng to ra.

Dư Thần Dật cúi đầu nhìn thoáng qua, không hiểu sao khóe miệng lại bất giác nhếch lên mỉm cười.

Vừa nãy anh trực tiếp dùng máy ảnh của Wechat để chụp hình, hệ thống tự động lấy nét khiến cho vết răng cắn trên miếng sandwich của anh hiện lên vô cùng rõ ràng.

Dư Thần Dật thất thần nhìn dấu răng đó một lát, sau đó mới hoàn hồn thu nhỏ ảnh lại, cắn mạnh thêm một miếng sandwich nữa, vành tai hơi ửng đỏ lên, anh nghĩ: Không phóng to sẽ không nhìn thấy, Tiểu Lâm chắc là…..không để ý mấy cái chi tiết nhỏ nhặt này đâu nhỉ?

Nhưng tiếc rằng, Dư Thần Dật đã đoán sai rồi.

Cố Châu Lâm cầm điện thoại phóng to màn hình lên lớn nhất, yết hầu trượt lên xuống, cần cổ nổi lên gân xanh, hô hấp dồn dập đến mức mắt thường có thể thấy rõ.

Hắn hít sâu vài hơi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào vết răng trên miếng bánh sandwich, đầu ngón tay run rẩy chạm vào răng nanh của mình, khóe miệng cong lên thành nụ cười, hắn khép miệng cắn chặt lấy đầu ngón tay mình, sau đó lại chậm rãi di chuyển cắn tới khớp xương trên mu bàn tay, “Anh ơi….anh Thần Dật ơi……”

“A ha….” Cố Châu Lâm phát ra tiếng cười nho nhỏ, trong ánh mắt ngập tràn sự si mê, giọng nói cũng trở nên run rẩy: “Cắn cắn em a, anh…..chỉ có thể cắn em.”

Hàm răng hắn ma sát các khớp xương trên đốt ngón tay của mình phát ra những âm thanh “kẽo kẹt” khiến người ta đau răng, đôi mắt đen láy nặng trĩu ngước lên nhìn về chiếc đồng hồ quả lắc treo treo bức tường.

“Tích tách, tích tách.”

“Còn một tiếng năm mươi tám phút nữa…….” Cố Châu Lâm nghiêng đầu đi, nếu bỏ qua những dấu răng in trên bàn tay hắn thì cả người hắn đều trông vô cùng bình thường, trên gương mặt phủ lên một nụ cười như gió mùa xuân, khẽ giọng nói với giọng điệu cực kì dịu dàng: “Anh ơi, chờ em nhé…..”

Khi Dư Thần Dật nhận được tin nhắn Cố Châu Lâm nói mình đã đến dưới lầu, thời gian trên điện thoại vừa vặn chuyển sang 12:30.

“Cũng đúng giờ quá đi…..” Dư Thần Dật cảm thán một câu rồi vội vàng mang giày đi ra ngoài, trong lúc chờ thang máy anh cũng không quên nhắn một tin nhắn trả lời Cố Châu Lâm: “Không phải đã nói chừng nào sắp đến thì nhắn cho anh sao? Bây giờ anh xuống ngay đây.”

Khi tiến vào thang máy, Cố Châu Lâm hồi âm lại: “Không sao đâu, em không muốn để anh phải chờ em, cho nên em sẽ là người chờ anh.”

Dư Thần Dật gửi lại một nhãn dán biểu cảm động, đợi cửa thang máy mở ra lần nữa, anh lập tức bước ra ngoài. Khi bước đến cửa tiểu khu anh liền nhìn thấy Cố Châu Lâm đang co rụt cổ đứng chờ anh.

“Tiểu Lâm?” Dư Thần Dật nhíu mày đi đến bên cạnh Cố Châu Lâm, không chút khách khí dùng mu bàn tay khều lấy chiếc cằm của đối phương: “Em nhắc anh nhớ mặc nhiều áo ấm, còn bản thân tại sao lại không mang khăn choàng cổ, lạnh lắm đó.”

Lúc Dư Thần Dật chạm vào Cố Châu Lâm, cả người hắn thoáng chốc cứng đờ lại. ánh mắt phát sáng rực lửa nhìn chằm chằm gương mặt đang hiện lên vẻ quan tâm của Dư Thần Dật, vài giây sau mới chớp mắt mỉm cười nói: “Khăn choàng cổ đặt trên sô pha, ban nãy em sợ muộn nên khi ra ngoài quên đeo theo rồi.”

“Nhưng không sao đâu, em cũng không có lạnh.”

Cố Châu Lâm nói xong lại nhịn không được co rụt cổ lại, khẽ khàng rùng mình một cái.

Dư Thần Dật thấy Cố Châu Lâm đã lạnh đến mức run lẩy bẩy mà còn cậy mạnh, không đồng tình nói: “Cái này không được, giữ ấm cho cổ rất quan trọng……”

Anh nghĩ nghĩ, sau đó quả quyết xoay người trở lại: “Đi theo anh, ở nhà anh còn nhiều khăn choàng cổ lắm, em lấy một cái choàng là được rồi.”

Cố Châu Lâm đi chậm nửa bước theo sau Dư Thần Dật, hơi hơi híp mắt lại, hắn liếm môi một cái sau đó cong khoé miệng cười, bên trong giọng điệu có chút ngượng ngùng: “Không sao đâu anh Thần Dật, không cần phiền phức như vậy đâu.”

“Không phiền mà, đến lúc em bị cảm mới thật sự là phiền đó.”

Dư Thần Dật bấm nút thang máy, dẫn Cố Châu Lâm về nhà, thấy Cố Châu Lâm vẫn còn đứng bất động ngoài cửa, anh giục hắn: “Em đứng ở bên ngoài làm gì thế? Mau vào nhà đi, anh vào phòng lấy khăn choàng cổ.”

“Ừm, được, cảm ơn anh.”

Cố Châu Lâm cẩn thận cởi giày bước vào trong, ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha, sau khi đợi Dư Thần Dật xoay người bước vào trong phòng, dáng vẻ thẹn thùng ban nãy của hắn thoáng chốc biến mất không còn tăm hơi.

Hắn hít một hơi thật sâu, khuôn mặt mang theo gió mùa đông ửng đỏ lên, mê muội nói: “Là mùi hương của anh…..”

Hắn liếm môi, ánh mắt từng chút từng chút một quét từ sô pha đến khắp căn nhà, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên ly nước được đặt trước mặt mình.

Hắn đưa tay chạm vào thành ly, nước bên trong vẫn còn âm ấm, là ly nước Dư Thần Dật rót trước khi rời nhà.

Ngón tay Cố Châu Lâm sờ vào ly nước nhẹ nhàng hệt như đang vuốt ve tình nhân, hắn tiến đến gần ngửi một chút rồi dựa theo thói quen của Dư Thân Dật cầm ly nước lên, mê luyến vươn đầu lưỡi liếm trên miệng ly, “Ly nước của anh cũng thật là ngọt…..”

Khi Dư Thần Dật cầm khăn choàng cổ từ trong phòng bước ra, Cố Châu Lâm đã thẳng lưng ngồi trên sô pha, hai tay như học sinh tiểu học nghiêm túc đặt trên đầu gối.

“Em là học sinh tiểu học đang lên lớp sao?” Dư Thần Dật buồn cười duỗi tay đưa khăn choàng cổ cho Cố Châu Lâm, “Choàng vào đi.”

“Cảm ơn anh.”

Cố Châu Lâm cầm lấy khăn choàng cổ quấn thật chặt quanh cổ mình, đợi khi Dư Thần Dật khoá cửa lại thì thoáng nhìn sang căn phòng bên cạnh.

Dư Thần Dật chú ý đến ánh mắt của hắn, mở miệng nói: “Căn nhà kế bên với nhà của anh là chung một chủ, lúc trước người ở nhà kế bên là một chàng trai trạc tuổi anh, hình như ban đầu cậu ấy có ý định thuê tiếp nhưng chủ nhà không cho thuê, nói là có người thuê nhà này với giá cao hơn rồi.”

“Hửm?” Gương mặt Cố Châu Lâm không mang biểu cảm gì, thuận miệng hỏi: “Vậy sau đó thì sao?”

“Sau đó chàng trai kia chuyển đi rồi.”

Dư Thần Dật nói: “Nhưng anh cũng không thấy có người nào dọn đến, chắc là chủ nhà không muốn cho thuê nữa nên thuận miệng lấy đại cái cớ.”

Cố Châu Lâm mỉm cười, liếc nhìn căn phòng đó lần cuối rồi dời mắt đi, nói: “Có lẽ là vậy.”