Đời Đời Kiếp Kiếp Vẫn Lạc Nhau

Chương 39: Gần quá rồi!



Nàng cảm thấy ngạc nhiên khi chàng giải thích nhiều như vậy chỉ để nàng không nghĩ ngợi lung tung. Thực ra thì chỉ cần giải thích một câu là nàng hiểu rồi. Nàng lại càng bất ngờ hơn khi được chàng quan tâm trong khi quan hệ giữa hai người cũng không tính là hòa thuận cho lắm.

Chàng lại không nghe thấy nàng trả lời gì hết mà cũng không dám quay sang nhìn sắc mặt nàng. Thế là chàng cứ bồn chồn, đảo mặt nhìn quanh.

*Sao lại không nói gì hết vậy? Cô ta... có sao không?*

Bỗng chàng nhìn thấy dãy băng trắng thấm đầy máu dưới đất và cây kéo đặt trên bàn. Chàng nhớ lại lúc chàng xông vào phòng thì nàng ngồi trên ghế và chỉ mặc mỗi chiếc yếm trên người. Đồng nghĩa là vết thương của nàng không được băng bó hay nói đúng hơn là nàng tự đã tháo băng. Vì lo lắng cho nàng, chàng liền lên tiếng

- Vết thương của cô...nặng đấy, cần phải băng bó kĩ lưỡng. Cô tự tháo băng như thế không tốt đâu.

- Sao ngươi biết?

- Thì ờ...hồi nãy lúc xông vào ta có thấy một tí. - chàng dè dặt trả lời.

- Ngươi!

- Nhưng mà cô trả lời ta đi! Sao lại tháo băng?



Trước câu hỏi của chàng, nàng nửa muốn trả lời nửa muốn không. Nàng không muốn bản thân lộ ra bất kì điểm yếu nào, trước mặt bất kì ai. Đây là chuyện nàng đã trải qua vô số lần nhưng nàng không muốn mở miệng nhắc lại nó một lần nào.

- Ờ thì...hồi nãy tỉnh dậy thấy máu thấm ướt đẫm cả áo nên ta tháo ra để hong khô vết thương á mà. Dẫu sao cũng là vết thương mới, sao để bị ướt được đúng không?

Nàng chỉ giải thích qua loa nhưng chàng lại tin là thật. Lòng chàng thoáng qua một chút xót xa khi nghe vết thương nàng rỉ máu đến ướt cả áo. Chàng nhẹ giọng nói:

- Vậy cô hong bằng cách nào?

Nàng cũng thật thà trả lời:

- Dùng tiên thuật tạo gió chứ sao!

Nghe đến đây thì chàng hiểu vì sao trong phòng lại xuất hiện gió rồi.

*Thì ra là vậy...Khoang đã!*

Chẳng biết chàng đã suy nghĩ những gì mà chàng bước đến bên cạnh nàng, xoay nàng lại đối mặt rồi hét lớn:

- Cô bị điên sao? Cô tự cho rằng bản thân mạnh lắm phải không? Cô biết bản thân mình bị thương nặng như thế nào không hả?

Nàng vẫn đang chìm trong cơn mơ màng vì thiếu ngủ thì bị chàng lớn tiếng mắng đến ngây người. Nàng giật mình, mở to đôi mắt vì ngạc nhiên. Nhìn ánh mắt chàng vừa lo lắng vừa tức giận nhưng nàng lại không hiểu vì sao chàng lại như thế.

*Con "giun lửa" này hôm nay ăn nhầm ớt hay gì vậy? Còn dám hét vào mặt mình.*



Nàng chỉ nghĩ đơn giản là chàng lại muốn kiếm chuyện với mình nên liền sẵn giọng đáp trả ngay:

- Lớn tiếng thế làm gì? Biết đau không hả?

Chàng hốt hoảng bỏ tay ra khỏi vai nàng. Trong phút chốc chàng quên vết thương nặng vẫn còn trên lưng nàng, chàng đột ngột xoay nàng như thế bảo sao nàng lại không đau.

- Ta xin lỗi! Ta không cố ý. Chỉ là...ta lo thôi!

- Lo cái gì? - nàng hiếu kì hỏi.

- Cô bị thương rất nặng, không chỉ ngoài da mà nội lực cũng bị hao tổn rất nhiều cần phải tịnh dưỡng. Vậy mà cô lại dùng linh lực tạo gió sao? Lại còn là hệ linh lực hoàn toàn khác. Cô thật là!

Nghe chàng nói như thế nàng mới hiểu ra và rất lấy làm lạ vì chàng và nàng có thân thiết gì đâu mà lo lắng như thế.

*"Con giun" này hôm nay cứ lạ lạ sao ấy? Sao đột nhiên nhiệt tình thái quá? Có âm mưu gì không đây?*

Nàng cố gắng kiềm chế lại những nghi vấn cứ hiện lên trong đầu và từ tốn giải thích cho chàng hiểu:

- "Con giun ngốc" kia nghe cho kĩ nè! Hệ linh lực của ta là phong và kim. Nhưng từ nhỏ ta chỉ thích múa kiếm múa thương thôi nên không luyện hệ phong. Nhưng mà một số phép thuật tạo gió bình thường thì ta vẫn làm được. Hiểu chưa?

Chàng gật gù vì đã được nàng khai sáng. Nhưng mà...

- Ê nè cô gọi ai là "con giun" hả? Bổn hoàng tử là rồng, là hỏa long có biết chưa?

Rồng sao? Phải, chân thân của chàng là rồng nhưng mà nhìn chàng bây giờ xem, xù lông lên như một con mèo mun ương bướng và kiêu ngạo. Nhưng mà hên sao những lúc chàng gọi nàng là "con hổ" thì đều là tự mình chửi trong lòng nên nàng không biết mình cũng có biệt danh. Nếu không thì chúng ta sẽ được thấy cảnh tượng hai con mèo, một đen một trắng cào cấu lẫn nhau rồi.

- Dù sao thì cô cũng bị tổn thương nguyên khí, tuyệt đối không được thi triển phép thuật rõ chưa?

Chàng thật tình chăm lo cho sức khỏe của nàng như thế, dặn dò kĩ lưỡng như thế mà nàng căn bản là không nghe lọt tai câu nào. Nàng quay mặt sang chỗ khác và cứ cười khúc khích. Vì sao ư? Vì lúc chàng vỗ ngực xưng tên, cái mặt chàng cứ hất lên trời, cái mũi hĩnh ra trông...rất là vô tri. Chàng vừa tức vừa bất lực nhìn nàng.

*Cái con hổ này! Bị ấm đầu hay gì mà cười dữ vậy?*

Nàng cứ cười mãi như thế và bỏ ngoài tai những lời chàng nói. Vì giận dỗi chàng dứt khoác kéo nàng lại và tiến sát đến gằng giọng nói:

- Nè cô có nghe.......

Chỉ nói một nửa đột nhiên chàng lại chẳng tày nào nói thêm được nữa vì chàng bị bất ngờ đến nỗi á khẩu.

*Như thế này cũng...gần quá rồi!*

Cả thiên trường địa cửu đột nhiên thu nhỏ lại chỉ bằng một hình hài trong ánh mắt chính là đang nói hai người họ đây. Khoảng cách giữa họ thật sự quá gần rồi. Gần đến nỗi trong mắt của họ chỉ có hình bóng của đối phương. Hai gương mặt đẹp như tạc tượng tiến sát vào nhau, chóp mũi cao thanh thoát khẽ cạ nhẹ vào đối phương. Không khí ám muội bao trùm cả căn phòng. Sự yên ắng và phẳng lặng từ từ xâm chiếm, chỉ còn lại tiếng lách cách của nến đang cháy, tiếng thở dồn dập và tiếng tim đang đập liên hồi của Phàn Long.