Lúc này Lạc Thư Kỳ đánh nhẹ vào người đàn ông nói :"Vương Mạo nói em làm nghiêng ngả cả công ty , vậy mà lại xấu số vớ phải anh"
Lục Thăng vươn tay véo má cô cưng chiều nói :"Tổng giám đốc công ty cũng bị em hốt về rồi, vậy mà còn chê xấu số?"
Tô Lam ngưỡng mộ sau đó thở hắt ra một cái, Du Thừa Ân xoay người nhìn cô hỏi :"Cậu sao thế?"
Cô ấy kê cằm lên tay nói ra tiếng như bị mắc kẹt giữa kẽ răng :"Không biết mình với Hải Đường bao giờ mới được như thế"
Du Thừa Ân vỗ vai bạn mình nói :"Yên tâm đi , sớm muộn anh ấy cũng sẽ hốt cậu về nhà thôi"
Hàn Thiên Viễn kéo tay cô lại nói :"Anh cũng "hốt" em nhé?"
Cô cười gian manh nói :"Đời còn dài như vậy , em còn phải yêu qua nhiều nam nhân nữa , đến lúc đó anh còn chờ được em thì đến rước em về" Tưởng anh sẽ tức giận , không ngờ còn cầm lấy tay cô nhẹ nhàng vuốt ve nói :"Được"