Độc Chiếm Mỹ Nhân Sư Tôn Bệnh Kiều

Chương 20: Hắn muốn Trì Ninh vĩnh viễn nhớ rõ hắn



Cố Lăng Tiêu từ sau lưng che khuất tầm nhìn của Trì Ninh, trên người mang theo chút mùi rượu: "Sư tôn trễ như vậy không trở về Dao Quang Điện, thì ra là ở chỗ này khoái hoạt. ”

Trì Ninh: "??? ”

Ngươi không thấy người chết trên mặt đất sao? Ta khoái hoạt chỗ nào?

Trì Ninh đẩy bàn tay đồ đệ ra, nhìn thấy Thẩm Thu Đình còn mở lồng ngực, vẻ mặt luống cuống.

Nhìn đi nhìn lại thì, ngược lại có vẻ giống như Trì Ninh đang giở trò lưu manh.

Hai má Trì Ninh nóng lên, thành khẩn nói với Thẩm Thu Đình: "Là ta đường đột, ngươi... Ngươi mặc quần áo vào đi. ”

Thẩm Thu Đình chỉnh lại y bào, trên mặt vẫn cung kính như cũ, hoàn toàn không hỏi Trì Ninh vì sao lại kéo xiêm y của hắn.

Cố Lăng Tiêu mới vừa rồi tức giận choáng váng, hiện tại mới chú ý tới mùi máu tanh trong không khí, hắn nắm bả vai Trì Ninh làm cho cả người y xoay lại, mặt đối mặt hỏi: "Người có bị thương hay không? ”
"Ta không có gì đáng ngại, vừa rồi cũng nhờ Thu Đình."

Trong lòng Cố Lăng Tiêu trầm xuống, Trì Ninh mới cùng Thẩm Thu Đình ở chung bao lâu? Ngay cả hai chữ "Thu Đình" cũng kêu rồi.

Lông mày hắn khẽ nhíu, nhìn về phía Thẩm Thu Đình, trong tầm mắt mang theo khí chất hung hăng dọa người.

Cái gì ra cái đó, tuy rằng hắn và Thẩm Thu Đình có giao tình, nhưng có chút điểm mấu chốt Thẩm Thu Đình không thể đụng vào.

Ví dụ như Trì Ninh.

Thẩm Thu Đình thản nhiên cùng Cố Lăng Tiêu nhìn nhau, phảng phất nhìn không ra cảm xúc nơi đáy mắt người kia, hắn cong môi cười cười, nói với Trì Ninh: "Chỗ này của ta có chút đan dược, tuy rằng không phải là linh đan diệu dược gì, nhưng đối với bệnh đau đầu của sư thúc, triệu chứng thể hàn gì đó vẫn có thể làm dịu bớt một chút. ”

Trì Ninh xoay người nhìn Thẩm Thu Đình, có chút kinh ngạc: "Sao ngươi biết được bệnh của ta? ”
"Sư tôn ta đã từng nói qua với ta, ta lật xem rất nhiều sách cổ, phối ra vị thuốc này."

Trì Ninh nhận lấy bình sứ Thẩm Thu Đình đưa tới, nói một câu “Làm phiền rồi”.

Hai người kia tán gẫu ngươi một câu ta một câu, Cố Lăng Tiêu bất tri bất giác lại bị bỏ ở một bên.

Trầm Thu Đình nói: "Nếu sư thúc không ghét bỏ, ta cứ cách bảy ngày đều đi Dao Quang điện khám mạch cho ngài. ”

Cố Lăng Tiêu đáp: "Ghét bỏ, sư tôn thời khắc nào cũng do ta đi cùng không có việc gì, ngươi mà đến thì bọn ta lại không rảnh chiêu đãi. ”

Trì Ninh nghi hoặc nhìn đồ đệ nhà mình, mạch não đồ đệ y đêm nay hình như có chút không tốt lắm?

"Ngươi..." Trì Ninh ngửi mùi rượu trên người Cố Lăng Tiêu, rất muốn hỏi hắn có phải là uống say hay không.

"Trở về." Cố Lăng Tiêu lôi kéo cổ tay sư tôn, xoay người rời đi.
Trên đường trở về Dao Quang Điện, Cố Lăng Tiêu vẫn dẫn trước Trì Ninh vài bước, không nói một tiếng.

Cố Lăng Tiêu cảm thấy mình thể hiện sự tức giận đã đủ rõ ràng, chỉ chờ Trì Ninh mở miệng dỗ dành.

Nhưng đợi hồi lâu, đã đến cửa phòng ngủ Trì Ninh, Trì Ninh mới rốt cục lên tiếng: "Ngươi và Thẩm Thu Đình cùng xuất thân từ Cố gia, trên người hắn có Huyền Long Ấn sao? ”

Nói đi nói lại, vẫn là không thể không nhắc tới Thẩm Thu Đình.

Cố Lăng Tiêu không thèm để tâm: "Lúc ấy hắn cùng Thẩm thúc làm gia phó, thân phận không đủ, theo lý mà nói là không có. ”

Trì Ninh "Ừ" một tiếng, lại hỏi: "Vậy lúc trước hắn cùng ngươi đi lạc như thế nào?”

"Cố Lẫm phái người đuổi theo, Thẩm thúc mang theo hai đứa nhỏ hốt hoảng chạy trốn, không để ý tới ta."

Trì Ninh: "Thẩm..."
Lại nghe thấy chữ này, Cố Lăng Tiêu không thể nhịn được mà dừng bước.

Trì Ninh không phòng bị, đụng vào vai Cố Lăng Tiêu.

Một lát sau, Cố Lăng Tiêu mạnh mẽ xoay người, kề sát vào, ấn y lên cột dưới mái hiên.

Cố Lăng Tiêu kiềm chế khí lực, ngón tay bóp đến mức khiến cánh tay Trì Ninh đau.

Trì Ninh cắn răng: "Ngươi phát điên cái gì vậy? ”

Cố Lăng Tiêu vùi đầu vào bên cổ Trì Ninh, nhìn mảnh da thịt trắng nõn kia, muốn cắn xuống.

Hắn cũng không biết mình làm sao vậy, cảm thấy Trì Ninh khác người, cảm thấy Trì Ninh quá phận

Vừa tới gần, Trì Ninh lại ngửi thấy mùi rượu trên người đồ đệ, Trì Ninh thở dài: "Ngươi có phải say nên hồ đồ hay không? ”

"Không say." Cố Lăng Tiêu liếm răng, giọng khàn khàn.

Trì Ninh lại căn cứ vào hành vi dị thường của đồ đệ đêm nay, trong lòng kết luận hắn say rượu.
Này không phải là do say rượu nên lời nói và hành động bất thường sao?

Người say rượu không thừa nhận mình say.

Trì Ninh từng bước dụ dỗ: "Ngươi cùng ai uống bao nhiêu rượu rồi?"

"Cùng Tiêu tiền bối, uống ba vò."

Trì Ninh kinh ngạc, Tiêu Kính ủ rượu rượu loại mạnh nhất, người bình thường uống ba chén liền phải ngã xuống, Cố Lăng Tiêu thế mà cùng Tiêu Kính uống ba vò!

Trì Ninh cảm thấy Cố Lăng Tiêu ngay sau đó sẽ đầu óc choáng váng, ngã trên mặt đất.

"Ngươi mau trở về ngủ đi, còn biết đường đi không?" Trì Ninh quan tâm người say rượu.

Cố Lăng Tiêu lúc này thần trí rõ ràng, không chỉ rõ ràng, còn từ một loạt phản ứng của Trì Ninh suy đoán ra tâm lý Trì Ninh.

Hắn ngửi thấy mùi cơ hội: "Biết mà."

Cố Lăng Tiêu buông Trì Ninh ra, lảo đảo lui về phía sau vài bước, bước chân loạng choạng, chỉ vào cửa phòng ngủ Trì Ninh: "Chính là nơi này. ”
Trì Ninh bất đắc dĩ: "Đây là phòng của ta. ”

"Của ta." Cố Lăng Tiêu bướng bỉnh nói.

Hắn giả bộ say rượu giả bộ rất thuần thục, lảo đảo đi vào phòng ngủ Trì Ninh, ngồi trên ghế không đi.

Đêm nay Trì Ninh rất mệt mỏi, lười tranh cãi với con ma men này: "Đi tắm trước đi.”

Trì Ninh thêm nước nóng vào thùng tắm, đẩy Cố Lăng Tiêu vào phòng tắm.

Cố Lăng Tiêu ở trong thùng tắm trong thời gian pha nửa chén trà, mới hậu tri hậu giác ngại ngùng bước ra.

Mặt hắn hơi đỏ lên, yên lặng đem thân thể hoàn toàn ngâm vào trong nước.

Nín thở dưới nước, tất cả những ồn ào bên tai biến mất.

Máu vẫn rất nóng, tim đập thình thịch như trống.

Hắn dường như mất kiểm soát.

Bắt đầu từ khi nhìn thấy Trì Ninh và Thẩm Thu Đình ở cùng một chỗ.

Du͙© vọиɠ độc chiếm như mãnh thú từ trong lòng tuôn ra, muốn đuổi người khác đi, muốn xé rách ngực Trì Ninh ra, nhìn xem trong lòng y, ai quan trọng nhất.
Tại sao hắn lại quan tâm đến Trì Ninh như vậy?

Không khí hao hết, Cố Lăng Tiêu chui từ trong nước ra, đem tóc ướt vuốt ra sau đầu.

Cố Lăng Tiêu thử trả lời mình.

Hắn để ý Trì Ninh, là bởi vì Trì Ninh đời này không bạc đãi hắn.

Trì Ninh đã hoàn thành hết trách nhiệm làm sư tôn, thậm chí so với sư tôn bình thường còn tốt hơn.

Nhưng sang năm, sang năm chính là Dương Hi hội võ.

Kiếp trước khi đó, Trì Ninh dùng Đạp Hồng Kiếm nhiễm máu, chặt đứt tất cả tình cảm.

Đời này cũng sẽ như thế sao? Cố Lăng Tiêu không dám xác định tâm tư trì ninh.

Hắn bình sinh ghét nhất phải dính líu đến người khác, thù muốn báo, ân muốn trả.

Mười bảy năm đầu đời này, hắn được Thốc Ngọc Phong và Trì Ninh che chở. Cho nên Cố Lăng Tiêu vốn định nghĩ cách chữa khỏi thân thể Trì Ninh để báo đáp.
Cứ như vậy bọn họ coi như là không ai nợ ai.

Cầu về cầu, đường về đường.

Không còn liên hệ nữa.

Không ai nợ ai... Không ai nợ ai... Trong lòng Cố Lăng Tiêu càng thêm phiền não, cảm xúc như nham thạch nóng chảy muốn phá vỡ ngực trào ra.

Hắn không muốn không ai nợ ai, hắn muốn Trì Ninh vĩnh viễn nhớ rõ hắn.

Trì Ninh ở một suối nước nóng khác tắm rửa xong, thay trung y sạch sẽ vừa bước vào phòng, chợt nghe trong phòng tắm truyền đến một tiếng Bùm.

Tiếng động rất lớn, còn kèm theo tiếng nước bắn tung tóe.

Trong lòng Trì Ninh căng thẳng, sợ Cố Lăng Tiêu mơ mơ màng màng ở trong phòng tắm té ngã, y vội vàng đi vào.

Cố Lăng Tiêu ngồi trong thùng tắm, thân hình cao lớn khiến thùng gỗ trông rất chật chội.

Hắn nghiêng về phía Trì Ninh, từ góc độ của Trì Ninh, y có thể nhìn thấy sống lưng rộng lớn của Cố Lăng Tiêu, cơ bắp phủ lên xương cốt, rắn chắc mà không khoa trương.
Có những giọt nước treo trên đó, đang chậm rãi lăn xuống.

Trì Ninh vội vàng nhìn sang chỗ khác: "Ngươi bị sao vậy? ”

Cố Lăng Tiêu có chút sững sờ: "Vừa rồi ta đưa tay lấy quần áo, không đứng vững nên ngã trở về. ”

Trung y vừa vặn theo mép thùng tắm rơi xuống đất, bị nước bắn tung tóe thấm ướt.

Thanh âm Cố Lăng Tiêu vô tội lại mê hoặc: "Vậy ta không có quần áo để mặc rồi, làm sao bây giờ? ”