Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 40: Bùng lên giết người



Phương phu nhân nhìn thấy Diệp Húc đi tới gần, trong mắt hắn lộ ra vẻ khủng bố và kích động, trong lòng nàng không khỏi âm thầm hối hận.

Nàng nghe Diệp Ly nói, Diệp Húc ở mã trường còn lưu lại một thị nữa, thị nữ này chính là tâm can bảo bối của Diệp Húc "khi còn sống". Nàng lập tức hùng hùng hổ hổ mang theo mấy gia nô đi tới, tính toán muốn hung hăng giáo huấn Tô Kiều Kiều một chút, đem nàng bán vào kỹ viện, giải mối hận trong lòng nàng.

Chuyện này, nàng cũng không nói cho trượng phu Diệp Tư Manh.

Khiến nàng không ngờ chính là, Diệp Húc không ngờ còn sống, không ngờ còn mạnh mẽ bá đạo như vậy. Hắn chẳng những giết mười mấy gia nô, thậm chí ngay cả nàng đều muốn giết!

"Thật đáng giận! nam nhân nhà ta không có ở trong này, nếu có hắn, một đầu ngón tay đều có thể giết chết tiểu tử này!"

Diệp Tư Mãnh tư chất cũng coi như xuất chúng, hai mươi chín tuổi bước vào võ đạo tiên thiên, thăng tiến tới vu sĩ chỉ có hai năm thời gian. Thực lực của hắn trong đám vu sĩ Diệp gia cũng không tính là cao minh. Nhưng ở trong lòng Phương phu nhân, chỉ cần Diệp Tư Manh ra tay, Diệp Húc liền chỉ có một đường chết!

Diệp Ly đột nhiên chắn trước mặt nàng, nhìn về phía Diệp Húc, trong mắt sát khí chớp động: "Thất gia, ngươi đã phát điên rồi, giết những gia nô này thì thôi, không ngờ cả Phương phu nhân cũng muốn giết!"

Phương phu nhân nhẹ nhàng thở ra, dũng khí lại cường tráng lên, lạnh lùng nói: "Diệp Ly, nói nhiều như vậy làm gì? Lập tức giết hắn cho ta!"

Có Phương phu nhân làm chỗ dựa, Diệp Ly lập tức không còn cố kỵ, một đạo tiên thiên cương khí dài hơn trượng chậm rãi hình thành trước người hắn, cương khí như đao, trắng dày đặc, chói lọi, giống như chân cương được làm bằng sắt vậy!

Diệp Ly liên tiếp giết Diệp Húc không có kết quả, biết võ học bình thường đối với hắn là vô dụng. Muốn giết thiên tài hơn người này, chỉ có vận dụng đao cương!

Đao cương là cương khí của tiên thiên cao thủ đạt tới cảnh giới cương khí ngoại phóng thả ra mà ngưng tụ thành. Thậm chí so với bảo kiếm của thế tục còn cứng rắn sắc bén hơn nhiều!

Ngưng khí thành đao, không có gì không phá được, vô kiên bất tồi, đã có vài phần hình thức ban đầu của vu pháp!

"Thất gia, lão nô là phụng mệnh Phương phu nhân giết ngươi, ngươi chết thì đừng có trách ta!" Diệp Ly nhe răng cười độc ác.

Hô!

Đao cương rít gào chém xuống Diệp Húc, cây cỏ dưới mặt đất trong nháy mắt bị ép tới dính sát vào mặt đất, lập tức rít lên rồi bị đập nát toàn bộ. Đao cương chưa hạ xuống, kình phong đã làm cho mặt đất bị xé rách một vết dài chừng hai trượng, sâu vài mét trên mặt đất!

Diệp Húc nhanh chóng lui về phía sau, ánh mắt tập trung về phía Diệp Ly. Tay hắn mở túi, lấy ra xích sắt, quấn lên trên tay.

Hai sợi xích sắt dài mấy trượng cuốn chặt lấy hai nắm tay của hắn, khiến nắm tay của hắn lập tức thô to mấy lần, giống như đại thiết cầu màu đen.

Hắn đột nhiên vận chuyển Thương Minh Luyện Thể Quyết, khí thế điên cuồng hướng về phía trước, thành quả khổ luyện mấy ngày nay lập tức bày ra.

Khiếu huyệt toàn thân của hắn, trong nháy mắt đã được đổ đầy Thương Minh chân khí, biến trướng lên, dường như trong làn da của hắn ẩn dấu rất nhiều con cóc nhỏ, không ngừng nhảy lên rồi lại rơi xuống!

Đám người Diệp Ly và Tô Kiều Kiều, thậm chí nghe thấy được trong khiếu huyệt của hắn truyền tới thanh âm ông ông rung động giống như tiếng trái tim đập.

Trong cơ thể hắn lúc này tất cả các cơ nhục đã tràn đầy thương minh chân khí, cơ nhục hắn rung lên, những sợi gân và mạch máu tràn ra ngoài cơ thể, giống như những con giun di chuyển, lần lượt thay đổi chập trùng!

Diệp Húc tướng mạo có chút văn nhược thanh tú, ngày thường tao nhã không giống như một vũ phu, mà giống như một thi nhân đọc đủ mọi thi văn. Nhưng lúc này hắn vậy chuyển toàn lực Thương Minh Luyện Thể Quyết, không ngờ lại trở nên có lực, quả thực giống như một thổ phỉ, vài phần giống Chu Thế Văn.

Hai người bọn hắn còn chưa giao thủ, nhưng khí thế đã kinh động toàn bộ mã trường. Hơn mười con tuấn mã bị sát khí kinh động, giãy ra dây cương, chạy khắp nơi như điên. Đám mã nô hô to gọi nhỏ, đuổi theo ngựa, có người trong tay cầm cương xoa, kết thành đàn, cấp tốc chạy tới, bao quanh đám người Diệp Húc lại. Chính là vài quản sự mã trường dẫn người tới xem xét.

"Nơi này là Diệp gia mã trường, người nào dám gây chuyện ở nơi này, chán sống sao?"

"Lão Ngô, mau im miệng! Lão già kia là ngoại môn tổng quản Diệp Ly, vị phu nhân kia chính là nội phủ Phương nhu nhân, cho dù là mã trường chủ ở đây cũng phải cung kính. Ngươi hô to gọi nhỏ như vậy, mới là chán sống!"

"Tiên thiên đao cương! Không ngờ là tiên thiên đao cương! Diệp Ly tổng quản thực lực thật sự mạnh mẽ. Ngoại trừ vu sĩ, chỉ sợ hắn chính là cường giả võ đạo tiên thiên thứ nhất của Diệp phủ ta!"

"A? kia không phải là Diệp Húc Diệp Thiếu Bảo sao? Hắn không phải đã chết sao? Nghe nói lần này trường chủ rời khỏi mã trường, chính là vì đi tìm hắn!"

"Khí thế của hắn sao lại mạnh mẽ tới như vậy, chẳng lẽ đã bước vào tiên thiên một lần nữa? Trong mã trường chúng ta, chỉ sợ chỉ có tràng chủ mới có thể khống chế được hắn, tuy nhiên giao thủ với tổng quản Diệp Ly, hiển nhiên hắn còn xa mới là đối thủ…"

"Khí huyết thật mạnh, ngắn ngủi chín ngày không gặp, không ngờ thân thể tiên thiên của tiểu tạp chủng này không ngờ đã tăng lên một tầng!"

Diệp Ly vừa sợ vừa giận, tiếp cận nhanh tới Diệp Húc, đao cương chém xuống, ý muốn ngăn chặn khí thế của hắn.

Diệp Húc đình chỉ lui về sau, huy quyền nghênh đón thẳng tới đao cương. Đao cương và hàn xích hung hăng đụng vào nhau, tuôn ra những ánh sáng lửa liên tiếp. Rầm! một tiếng vang lên, cương khí tán loạn bắn ra bốn phía, lập tức làm cho quần hắn của hắn bị đâm phá, trở nên tan nát!

Cương khí giống như châm, thậm chí ngay cả thân thể tiên thiên của hắn cũng không chịu nổi, bị đâm ra một đám vết thương lỗ nhỏ như kim châm.

Tuy nhiên đao cương này đã bị hắn vững vàng tiếp được rồi, thân hình cũng không chút lay động!

Khí lực của Diệp Húc hùng mạnh, đủ có thể chịu đựng được lực lượng thật lớn của đao cương áp chế xuống. Text được lấy tại http://truyenfull.vn

Diệp Húc ánh măt sáng lên: "Quả nhiên không ngoài sở liệu, đao cương căn bản không chém đứt được hàn thiết!"

Tiên thiên đao cương không gì không phá được, không có gì kiên cố mà không phá nổi, chỉ là nói với những vật thế tục mà thôi. Hàn thiết là tài liệu rèn chế vu bảo, đừng nói là đao cương, cho dù là vu sĩ cũng không thể dễ dàng chặt đứt được.

Tuy nhiên đám mã nô vây quanh bọn họ lại không có vận khí tốt như vậy. Đao cương vỡ vụn, cương khí bay tán loạn ra khắp mọi nơi. Sáu bảy mã nô không kịp rên lên một tiếng đã ngã xuống đất, trên người máu tươi phun ra.

Những mã nô khác hoảng sợ, vội vàng lui về phía sau. Trong mắt mấy quản sự mã trường tràn đầy sự kinh ngac, kinh dị vô cùng mà nhìn vào xích sắt trên tay Diệp Húc.

"Hai sợi xích sắt này là cái gì vậy, không ngờ có thể tiếp được tiên thiên đao cương?"

Diệp Ly trong lòng càng kinh ngạc, tiên thiên đao cương ngay cả chính hắn cũng không dám đón đỡ, không ngờ lại bị Diệp Húc dễ dàng tiếp được như vậy: "Tiểu tử này bảo vật trong tay cũng thật sự nhiều, tuy nhiên hắn chết thì mấy thứ này hết thảy sẽ đều là của ta!"

Diệp Húc một quyền đánh nát đao cương, hai chân hơi cong lại, đột nhiên bộc phát ra lực lượng khó có thể tưởng tượng nổi. Mặt đất đột nhiên bị lõm xuống, chân khí của hắn đã ép xuống tạo thành một cái hố tròn to!

Hắn không lùi mà tiến tới, phóng thẳng tới Diệp Ly.

Bước chân của hắn vô cùng nặng nề, nện bước hạ xuống, mặt đất liền bị chân khí bùng nổ ra một cái hố lớn, mặt cỏ kịch liệt run rẩy, dường như hắn khong phải là nhân loại mà là một đầu cự tượng(voi lớn) vô cùng nặng nề!

Nhưng tốc độ của hắn lại cực nhanh, trong chớp mắt đã vọt tới trước người Diệp Ly. Nắm tay hắn lớn như cái chùy, hung hăng nện xuống đầu Diệp Ly.

Thậm chí ngay cả Tô Kiều Kiều và Phương phu nhân cách đó mấy trượng, cũng bị kịch liệt chấn động mà chân không vững, ngã ngồi xuống mặt đất!

Những mã nô khác cũng không vững bước chân, đều ngã sấp xuống, chỉ có và quản sự mã trường mới có thể ổn định được thân hình, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ vô cùng.

Những quản sự mã trường này sở dĩ phụ trách quản lý mã trường là bởi vì bọn họ có thực lực hùng mạnh. Tu vi tiếp cận võ đạo tiên thiên, mới được Mã Tam Bảo ủy thác trọng trách.

Tuy nhiên trong lúc này Diệp Húc phát ra khí thế bộc phát, lại làm cho bọn họ cảm thấy được một sự khủng bố, nếu Diệp Húc giao phong chính diện với bọn họ, chỉ sợ bọn họ đã sớm đánh mất ý chí chiến đấu.

Diệp Húc vài bước này xung phong lên giống như một chiếc xe năm ngựa lao tới, bọn họ nếu chính diện va chạm, chỉ sợ căn bản không chịu nổi, trực tiếp bị vỡ thành thịt vụn!

Mà nửa tháng trước, Diệp Húc lúc mới đi vào mã trường, hắn vẫn là một tên ma ốm đi đứng cũng còn khó, mà hôm nay đã trở thành một cường giả có thể miểu sát bọn họ bất cứ lúc nào. Loại biến hóa này thật là kinh người.

Rầm!

Một quyền này của Diệp Húc đem không khí chung quanh hơn một trượng tháo hết, hình thành một mảnh chân lực chân không. Quyền pháp sử dụng không ngờ chính là tuyệt học thành danh của Diệp Ly, Càn Khôn Thủ.

Hắn đã bị xích sắt bao lấy nắm tay, mang theo thế lôi đình vạn quân, hướng tới Diệp Ly hung hăng đập xuống!

Một quyền hạ xuống, không khí không ngờ phát ra tiếng bạo vang như trống. Dường như hắn không phải là đập đầu người khác, mà đập vào một cái trống da trâu thật lớn!