Đoản Văn Hệ Liệt Hà Bạng Công Tử

Chương 1: Hà Bạng Công Tử (1)



Mặt trời giữa trưa chiếu vào dòng suối nhỏ đang chảy róc rách, trong suốt thấy đáy, sóng gợn lăn tăn, như một dải lụa dùng chỉ bạc dệt nên, bên dòng suối có đá sỏi ngũ sắc, khiến dải lụa này càng thêm rực rỡ.

Hà Tiểu Bạng để lộ thịt trai, gom những hòn đá sặc sỡ nhất bên bờ lại và một chỗ, sau đó nằm lên, mở vỏ trai ra tắm nắng.

Là một con trai sông, tắm nắng tuyệt đối là tự tìm đường chết, nhưng Hà Tiểu Bạng không phải trai sông bình thường, y là một con trai tinh, một con trai tinh tu luyện trăm năm.

Mở rộng thân thể, Hà Tiểu Bạng đắc ý lộ ra thân thịt trắng trắng mềm mềm của mình, và với hơn mười viên ngọc trai long lanh mượt mà cực bự.

Dưới ánh mặt trời, ngọc trai lấp lánh năm màu, rạng ngời rực rỡ đẹp vô và, Hà Tiểu Bạng dùng thịt trai gảy gảy chúng nó, lòng càng đắc ý. Trước đây y vẫn luôn tự ti vì bề ngoài xám xịt của mình, giờ đây... trong dòng suối này, có viên sỏi nào đẹp hơn ngọc của y cơ chứ?

Chờ tên thư sinh kia đến, nhất định sẽ hoa mắt mê mẩn ngọc trai của y, không dời nổi mắt, Hà Tiểu Bạng hầm hừ nhìn con đường nhỏ quanh co phía Bắc, vỏ trai lại mở lớn hơn nữa.

Y sống trong con suối nhỏ này một trăm năm, hàng ngày nhìn thấy ngoại trừ tôm tép nhỏ chưa mởlinh trí và cụ rùa thỉnh thoảng tới đây, cũng chỉ có thư sinh kia, lúc đầu y không dám tới gần, một tháng trước mới tiến đến chỗ thư sinh kia lấy nước, nhưng không ngờ sau khi thư sinh sờ vỏ y, vậy mà lại nói một câu "đen quá".

Y mới không đen! Thịt của y trắng, ngọc của y trắng, bên trong y trắng tinh!

Hà Tiểu Bạng thề, nhất định phải để thư sinh nhìn thấy vẻ đẹp bên trong mình, chỉ là... Nhớ lại mấy ngày trước thư sinh đến múc nước nhìn cũng không thèm nhìn vỏ trai đang rộng mở, Hà Tiểu Bạng lại thấy mất mát.

Chẳng qua, y rất nhanh đã tỉnh táo lại, mấy ngày trước, chắc chắn là do y chọn vị trí không tốt, thư sinh mới không thấy, hôm nay sẽ khác, y trang trí chỗ mình nằm đẹp như vậy, nhất định thư sinh chỉ cần liếc một cái là có thể nhìn thấy y!

Hà Tiểu Bạng đang suy nghĩ phải chói mù mắt thư sinh thế nào, một con cò mỏ dài màu nâu từ trên không đột nhiên phi thẳng xuống, định mổ thịt trai của y.

Mình là trai tinh! Là trai tinh đó! Bị khiêu khích như thế, Hà Tiểu Bạng cực kỳ không vui, hai mảnh vỏ trai chợt khép lại, muốn kẹp lấy cái con chim nước không biết sống chết nọ, khiến đối phương thua thiệt —— ở đây, cho tới bây giờ chưa có kẻ nào dám khiêu khích y!

Hà Tiểu Bạng luôn xưng vương xưng bá trong dòng suối nhỏ hoàn toàn không để con cò này vào mắt, cò mỏ dài lại đột ngột tăng tốc, lúc Hà Tiểu Bạng còn chưa kịp khép vỏ trai, mổ vào thịt trai của Hà Tiểu Bạng.

Hà Tiểu Bạng ăn đau, thịt trai co lại thành một đoàn, vỏ trai khép lại, nhưng không ngờ vào lúc này, một luồng khí lưu xông tới, mấy viên ngọc được y dùng thịt trai bao lấy cũng vì lực trùng kích mà tản ra.

Cái con cò nhìn bình thường này, vậy mà cũng là yêu tinh!

Hà Tiểu Bạng đã một trăm tuổi, ngọc trai nuôi dưỡng nhiều năm không có một trăm cũng có tám mươi, ngọc trai mất y không để ý, nhưng trong số ngọc bay ra ngoài, trừ số ngọc bình thường y nuôi ra, còn có một viên Bạng Linh bảo châu.

Bạng Linh bảo châu dùng công lực suốt đời của y ngưng tụ mà thành, bây giờ y vẫn chưa hoá hình, nếu bảo châu bị mất, không chừng chẳng mấy chốc đại nạn sẽ ập tới. Trong cơn kinh hoảng, Hà Tiểu Bạng vội vã phản kích, có điều sau khi mởlinh trí y chỉ sống ở mỗi con suối này, ngoại trừ cụ rùa thân thiện y chưa bao giờ gặp yêu tinh nào khác, một thân pháp lực lại bởi mất đi bảo châu nên không dùng được, chỉ có thể đóng mở vỏ trai một cách uổng công.

Con cò tinh kia khinh thường liếc Hà Tiểu Bạng, sau đó dương cánh bay lên bờ, chuẩn xác hướng về phía Bạng Linh bảo châu của Hà Tiểu Bạng, hiển nhiên là muốn chiếm một thân công lực của Hà Tiểu Bạng làm của riêng.

Nếu bảo châu không còn, mình sẽ trở thành trai sông bình thường lúc vừa mởlinh trí! Hà Tiểu Bạng lộ ra thịt trai, vội vã bò lên bờ.

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, một thư sinh áo trắng men theo đường nhỏ quanh co đi tới.

Hà Tiểu Bạng nhìn thấy thư sinh kia, lập tức buồn bực —— nếu không phải muốn tên thư sinh này nhìn với cặp mắt khác xưa, y chắc chắn sẽ không đần độn "tắm nắng" bên bờ, cũng sẽ không bị cò tinh đánh lén. Chỉ là... nếu thư sinh lại đây, bị cò tinh hại... Hà Tiểu Bạng muốn nhắc nhở thư sinh, lại không hét lên được, chỉ có thể sốt ruột đập đập mấy cục đá bên người.

Hà Tiểu Bạng vừa tức vừa vội, nhưng nào ngờ con cò tinh vốn muốn mổ Bạng Linh bảo châu của y đột nhiên gàu một tiếng cao vút, sau đó sải cánh bay đi thật nhanh, thoạt nhìn như là chạy trối chết.

Cò tinh bay đi rồi! Hà Tiểu Bạng vui mừng đóng mở vỏ trai, kết quả lại kẹp trúng chỗ thịt bị thương, chỉ có thể lại co thành một đoàn, một lát sau, y mới dò thân ra, bắt đầu dịch về phía bảo châu của mình.

Ngay lúc Hà Tiểu Bạng anh dũng đi tới, thư sinh kia bỗng nhiên cúi người xuống nhặt viên Bạng Linh bảo châu thiếu chút nữa đã lọt vào bụng cò tinh lên: "Hạt ngọc này đẹp thật."

Đó là của ta! Của ta! Hà Tiểu Bạng vội vàng đóng mở vỏ trai, phát ra tiếng "cộp cộp". Thư sinh kia lại không hề hay biết, hắn nhét bảo châu vào trong ngực, lười biếng nhìn xung quanh một vòng, sau đó ánh mắt rơi vào trên thân Hà Tiểu Bạng: "Con trai này lớn nhỉ, thịt cũng nhiều."

Nhiều thịt? Cả thân trai Hà Tiểu Bạng cứng lại.

"Trai lớn như vậy, luộc có dai quá không? Hay là thái sợi rồi xào ta?" Thư sinh lại nói.

"Ầm" một tiếng, vỏ trai của Hà Tiểu Bạng khép lại, khép chặt đến nỗi không bao giờ muốn mở ra nữa, y lớn tới chừng này, trước đây chưa hề gặp phải nguy hiểm, hôm nay có cò tinh muốn ăn y thì thôi đi, bây giờ thư sinh còn muốn luộc muốn xào?

Một thân thịt mềm của Hà Tiểu Bạng run rẩy, từ trong thịt thấm ra từng đoàn bọt nước lớn, trước đó còn muốn để thư sinh nhìn thịt trai trắng mềm, giờ lại hận không thể khiến thư sinh hoàn toàn không thấy mình.

Nhưng mà, y bị ôm rồi!

Cảm thấy mình bị ôm lên, Hà Tiểu Bạng sợ nhũn người, núp ở chỗ sâu nhất trong vỏ trai, thuận tiện bám chắc lấy vỏ trai.

Chỉ là, rõ ràng rất sợ sệt, chẳng biết vì sao Hà Tiểu Bạng lại cảm giác được có một dòng nước ấm tiến vào thân thể mình, làm y đang bị thương cũng không nhịn được buồn ngủ, giữa lúc phân vân có nên ngủ hay không, y tựa hồ lại nghe thư sinh kia nói: "Đúng là một con trai ngốc mà..."

Ta mới không ngốc... Hà Tiểu Bạng cảm thấy vết thương của mình vô và ấm áp thoải mái, cuối và ngủ thiếp đi.

Chờ Hà Tiểu Bạng tỉnh lại, phát hiện mình đang ở trong một nơi nhỏ hẹp, nơi này là... vại nước?

Khẽ mở vỏ trai, Hà Tiểu Bạng lén lút thăm dò bên ngoài, mới vừa lộ ra một chút thịt mềm lại nghe thư sinh nói: "Trong bụng trai hẳn là có bùn cát nhỉ? Vậy cứ nuôi mấy ngày trước rồi ăn sau."

Trong bụng ngươi mới có bùn cát! Hà Tiểu Bạng đột nhiên thu về thịt mềm, có chút không vui, y không phải trai sông bình thường, là trai tinh, còn là một trai tinh vô và thích sạch sẽ, trong bụng làm sao có có bùn được?

Không, quan trọng hơn là... thư sinh muốn ăn y! Hà Tiểu Bạng nghĩ đến điều này, vùi trong vỏ trai run lẩy bẩy.

Là một con trai tinh, y không sợ con người, nhưng Bạng Linh bảo châu của y mất rồi, pháp lực vốn đã thấp giờ cũng mất nốt, hiện tại y chẳng khác gì một con trai sông bình thường cả.

Hà Tiểu Bạng chợt nhớ lại những chuyện cụ rùa từng nói với mình, lần trước lúc cụ rùa ở tạm trong suối nhỏ có kể rằng rất nhiều người thích ăn trai, bọn họ sẽ dùng lưỡi liềm phá nát vỏ trai, lấy thịt trai ra...

Hà Tiểu Bạng khép chặt vỏ hơn, càng nhớ Bạng Linh bảo châu của mình hơn.

Nhưng vì sao y không cảm ứng được bảo châu ở đâu nhỉ?