Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70

Chương 33: Ly Hôn 2



Đại Kiều là một cô bé rất nghe lời.

Khi trời tối, cô sẽ ngoan ngoãn ngâm chân nhỏ của mình, đợi bác cả tới sau đó sẽ đi ngủ.

Ai ngờ bác cả mà cô đợi thì không tới mà ông nội và bà nội lại tới!“Đại Kiều, cha con ngủ chưa?” Tiết Xuyên nhìn cô bé nhỏ nhắn trước mặt nói với giọng điệu vui vẻ.

Đại Kiều chớp chớp đôi mắt to, lắc đầu nói nhỏ: “Chưa ạ.

”Kiều Tú Chi vỗ nhẹ lên chiếc đầu nhỏ của cô: “Chúng ta có chuyện cần bàn với cha của con, con cũng đến nghe một chút đi.

”Theo ý của Kiều Tú Chi thì ngay cả trẻ em cũng có quyền biết mọi thứ.

Đại Kiều nhìn ông nội và bà nội với vẻ mặt nghiêm túc, tim đập loạn xạ.

Theo trực giác của cô thì sắp có chuyện lớn xảy ra!    Kiều Chấn Quân cũng sửng sốt khi nhìn thấy cha mẹ mình đến: "Cha, mẹ, sao hai người lại đến đây? Có phải anh cả không tiện đúng không ạ? Thật ra thì con có thể tự lo cho mình được, mọi người không cần tối nào cũng phải đến chăm sóc con đâu.

”    Cha mẹ lớn tuổi rồi còn phải đến đây chăm sóc ông, đôi khi ông cảm thấy mình chết có khi còn tốt hơn.

Đại Kiều chân ngắn đi khuân hai cái ghế đẩu cho ông nội và bà nội, âm thanh nũng nịu nói: “Ông nội, bà nội, hai người, ngồi đi!”    Tiết Xuyên cảm thấy lòng mình mềm nhũn ra, vươn tay xoa xoa cái đầu nhỏ đầy tóc của cô: “Lần này ông nội ra ngoài vội quá, không mang theo kẹo gì, lần sau sẽ nhớ kỹ.

”    Đại Kiều hai mắt sáng lên, nghĩ đến vị ngọt của kẹo, khóe miệng không khỏi nhỏ nước miếng.

Cô mím chặt cái miệng nhỏ nhắn, vô thức nuốt nước bọt vào trong, trông cô giống như một con sóc nhỏ háu ăn, trong mắt hiện lên sự chờ đợi, lại tựa hồ như cô có vẻ xấu hổ vì sự háu ăn của mình, Tiết Xuyên không khỏi mỉm cười.

Tính cách của Kiều Tú Chi chưa bao giờ hồ đồ, vì vậy bà trực tiếp nói việc Phương Tiểu Quyên đánh Lâm Tuệ, Lâm Tuệ luẩn quẩn trong lòng nên nhảy giếng nói cho Kiều Chấn Quân.

Sau khi nghe xong lời này, Kiều Chấn Quân lộ vẻ hoài nghi, thật lâu mới tìm ra giọng nói của mình: "Tiểu Quyên! cô ấy thật sự làm như vậy?"    Ông thật sự không biết Phương Tiểu Quyên tại sao lại trở nên như thế này, không tốt với con gái không nói, bây giờ còn nóng lòng muốn đổ nước bẩn lên ông!    Mà bà ta thật sự là coi trọng ông, ông bị bại liệt ngay cả đứng dậy còn không được, như vậy làm sao có thể làm loạn với người khác?    Ông lại nghĩ đến Lâm Tuệ, cô gái thắt hai bím luôn trầm tính nhất trong đám đông, trong lòng lại có chút đau đớn.

Nếu ông muốn kết hôn với một cô gái thì người đó chính là Lâm Tuệ, mỗi khi bà ấy cười với ông, ông lại đỏ mặt và tim đập rất mạnh, tay chân không biết phải để ở đâu.

Không đợi ông nói chuyện với cha mẹ mình thì liền xảy ra việc kia của Phương Tiểu Quyên.

Kiều Tú Chi biết con trai mình là người lương thiện, nhưng tính cách của nó không dứt khoát quả quyết như thằng ba.

Nếu không ép nó đi, có lẽ nó sẽ cam chịu như trước.

Vì vậy, bà nói thẳng: "Con định giải quyết chuyện này như thế nào? Ý mẹ với cha con là ly hôn với Phương Tiểu Quyên.

"    Kiều Chấn Quân một lần nữa lại bị sốc!    Ly hôn?    Ông thực sự chưa bao giờ nghĩ đến điều này!    Không phải ông yêu Phương Tiểu Quyên nhiều như vậy, mà là thời đại này làm gì có người ly hôn!    Ly hôn đối với phụ nữ quá lớn, mặc dù ông chán ghét tính cách của Phương Tiểu Quyên nhưng cũng không nghĩ muốn bức ép bà ta đi chết.

Hơn nữa, bây giờ ông còn bị liệt, nếu mẹ ông không còn nữa, tương lai Đại Kiều phải làm sao?    Kiều Tú Chi nhìn ánh mắt ông hướng về phía Đại Kiều, dùng đầu ngón chân cũng biết ông nghĩ gì: "Đừng lấy Đại Kiều làm cái cớ.

Không có một người mẹ như Phương Tiểu Quyên thì Đại Kiều vẫn có thể sống tốt!"    Phương Tiểu Quyên là ích kỷ từ trong xương, trừ khi loại người này đầu thai nếu không đừng nghĩ rằng bà ta sẽ đột nhiên trở nên tốt hơn!    Đại Kiều ở bên cạnh há hốc mồm, trợn tròn mắt, giống như một con thú nhỏ bị kinh hãi.

Mẹ cô đánh dì Tuệ?    Dì Tuệ nhảy xuống giếng?    Bà nội muốn cha mẹ ly hôn?    Từng câu từng chữ như sấm sét trên trời giáng xuống khiến cô choáng váng.

Cô rất lo lắng cho dì Tuệ, dì Tuệ tốt như vậy, sao mẹ cô lại đánh dì ấy?    Còn có em trai Đông Lâm, chắc em ấy bây giờ rất sợ hãi, thật muốn đi qua ôm em ấy vào lòng.