Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 440: Tinh thạch ma thú cấp năm!



Điều khủng bố nhất chính là đầu của bọn họ đều đã biến mất, tất cả đều rơi trên mặt đất.

Đôi mắt mở to trừng trừng!

Trong lúc người đàn ông đầu trọc quay đầu lại, bốn Võ Đế sơ kỳ đã bị người trẻ tuổi thần bí này giết trong nháy mắt ư?

"Thật nhanh... Sao có thể, cậu là ai?"

Người đàn ông đầu trọc mở miệng theo bản năng.

"A!"

Giây tiếp theo.

Hắn ta sợ hãi ôm lấy cổ mình, máu tươi trào ra từ miệng và cổ họng.

Trên cổ hắn ta xuất hiện một vết máu!

Cả cái đầu trượt một cái, rơi bịch xuống đất.

Cho đến khi chết, trên mặt người đàn ông đầu trọc vẫn còn sót lại vẻ khó hiểu, không biết người kia đã chém đầu mình từ bao giờ?

Sau khi sáu người chết.

Giọng nói kinh ngạc của tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền đến: "Nhóc con, thực lực của cậu tiến bộ nhanh đến mức khiến cả tôi cũng có chút sợ hãi đấy!"

"Loại thiên phú này có thể được xếp vào top 50 ký chủ các đời của tháp Càn Khôn Trấn Ngục!"

Diệp Bắc Minh rất không vừa lòng với top 50.

Nhưng mà.

Sau khi nội lực chuyển hóa thành chân nguyên, tốc độ, lực lượng, lực công kích của anh quả thật đã thay đổi!

Quả thật rất khủng bố!

Nếu anh chỉ là Võ Tôn bình thường, làm như thế nào cũng không thể giết được bốn Võ Đế.

Nhận thấy được Diệp Bắc Minh bất mãn.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nghiêm túc nói: "Nhóc con, cậu đừng bất mãn!"

"Cậu có biết top 50 ký chủ các đời của tháp Càn Khôn Trấn Ngục là khái niệm gì không?"

"Ít nhất cũng là đứng đầu thế giới!"

Nửa ngày sau, Diệp Bắc Minh trở lại Vạn Bảo Lâu.

Mọi người thấy anh trở về thì vô cùng mừng rỡ.

"Thiếu chủ!"

"Chủ nhân!"

"Bắc Minh!"

Tất cả mọi người đều lao tới, vây xung quanh anh giống như giây phút anh trở về.

Anh vẫn còn người đáng để tin tưởng.

Ngoài thất sư tỷ ra thì mấy người Hạ Nhược Tuyết, Hầu Tử, Lăng Thi Âm, Vạn Lăng Phong, Lâm Thương Hải, Trần Lê Y, Đường Thiên Ngạo đều ở đây.

"Chủ nhân, thực lực của cậu lại tăng lên rồi?"

Mọi người đều vô cùng khiếp sợ.



Lúc Diệp Bắc Minh rời đi rõ ràng mới là cảnh giới Võ Hoàng!

Anh mới rời đi mấy ngày, trở về đã là Võ Tôn rồi!

Đúng là nghịch thiên!

Ánh mắt mọi người nhìn Diệp Bắc Minh càng thêm kính sợ.

Diệp Bắc Minh gật đầu: "Lăng Thi Âm, trong khoảng thời gian tôi không ở đây, tình hình ở Vạn Bảo Lâu như thế nào?"

Sắc mặt Lăng Thi Âm nghiêm túc nói: "Dư nghiệt của gia tộc người thủ hộ đã đến đây tấn công Vạn Bảo Lâu".

"Nhưng đều đã bị tôi ngăn cản, sau khi thất sư tỷ của ngài trở về có nói là phải hoàn toàn bình định gia tộc người thủ hộ, cho nên đã rời đi trước".

Diệp Bắc Minh bất ngờ gật đầu.

Xem ra lại phải nợ ơn thất sư tỷ một lần rồi.

Diệp Bắc Minh trực tiếp lấy ra một viên đan dược đưa cho Vạn Lăng Phong: "Lăng Phong, đây là đan dược luyện chế ra từ tinh hạch ma thú cấp năm".

"Sau khi ông dùng nó, chắc hẳn cánh tay của ông sẽ có thể mọc ra ".

Mọi người đều tỏ ra rất khó hiểu.

"Tinh hạch ma thú cấp năm?"

Lăng Thi Âm lại ngạc nhiên kêu lên, đôi mắt đẹp trừng lớn, hô hấp dồn dập.

Cô ta nuốt một ngụm nước bọt: "Thiếu chủ, ngài nói đây là đan dược luyện chế ra từ tinh hạch ma thú cấp năm?"

"Cái này... cũng quá lãng phí đi!"

"Thứ này ở Côn Luân Hư, nếu đặt ở hội đấu giá cũng đủ để khiến cho đám lão quái vật cấp bậc Võ Đế phải tranh đoạt!"

Ánh mắt Diệp Bắc Minh trầm xuống: "Lăng Phong là người một nhà, cánh tay của ông ta cũng bởi vì tôi mới mất".

"Một viên tinh hạch ma thú cấp năm mà thôi, không tính là cái gì".

"Chuyện này..."

Lăng Thi Âm kinh ngạc.

Vạn Lăng Phong cầm viên đan dược kia trong tay, kích động đến mức run rẩy.

Tuy rằng ông ta không biết cái gì là tinh hạch ma thú!

Nhưng mà.

Bên trên viên đan dược này có bốn đan văn.

Đan dược bình thường chia thành: hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm!

Đan dược cực phẩm phải cần tông sư luyện đan đứng đầu mới có thể luyện chế ra.

Đan dược trên cực phẩm mới có đan văn.

Một đan văn là hoàng phẩm!

Hai đạo đan văn là huyền phẩm!

Ba đan văn là địa phẩm!

Bốn đan văn là thiên phẩm!

Đan dược thiên phẩm!

Viên đan dược trong tay mình có tận bốn đan văn.



Tuyệt đối là đan dược thiên phẩm!

Đậu má!

Vạn Lăng Phong kích động quỳ trên mặt đất, giọng nói cũng run rẩy: "Chủ nhân, Lăng tiền bối nói rất đúng!"

"Lăng Phong cái tài đức gì, có tư cách gì mà có thể dùng một viên đan dược thiên phẩm chứ?"

Ánh mắt ông ta đỏ bừng: "Một cánh tay mà thôi, không có cũng được!"

"Chỉ sợ giá trị của viên đan dược thiên phẩm này còn quan trọng hơn mạng sống của tôi!"

"Cầu xin chủ nhân lấy lại đan dược!"

Vạn Lăng Phong quỳ gối nơi đó.

Một bàn tay nâng đan dược lên quá đỉnh đầu.

Xung quanh yên tĩnh!

Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn một màn này.

Giọng nói của Diệp Bắc Minh trầm xuống: "Vạn Lăng Phong, ông cảm thấy mạng của ông không đáng một đồng như thế ư?"

"Tôi..."

Vạn Lăng Phong cúi đầu.

"Ngẩng đầu lên!"

Diệp Bắc Minh khẽ quát một tiếng.

Vạn Lăng Phong ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt sâu như vực thẳm của Diệp Bắc Minh.

"Trả lời câu hỏi của ông, ông đang thừa nhận mạng của mình còn không bằng một viên đan dược sao?"

Vạn Lăng Phong ngây người.

Giọng nói của Diệp Bắc Minh truyền đến: "Tôi nói một lần cuối cùng, chỉ cần là người một nhà".

"Cho dù là ai, cho dù là một nha hoàn, một cấp dưới bình thường, đó cũng là người của Diệp Bắc Minh tôi!"

"Nếu đã là người của tôi thì không nên dùng vật phẩm để tính toán giá trị!"

Anh chỉ vào Vạn Lăng Phong: "Với tôi mà nói, một cánh tay của ông quan trọng hơn bất cứ tinh thạch ma thú cấp năm chó má gì nhiều!"

"Biết chưa?"

"Ăn nó cho tôi!"

Một tiếng quát vang lên.

Khiến người khác không thể thắc mắc!

Tất cả mọi người ngây ra, ai cũng không nghĩ đến Diệp Bắc Minh lại nói ra lời như vậy!

Nhưng mà.

Câu nói này chui vào trong tai Vạn Lăng Phong, quả thực còn dễ nghe hơn bất cứ âm thanh nào.

Đôi mắt ông ta đỏ bừng, nước mắt không thể khống chế mà tràn ra: "Vâng, chủ nhân!"

"Tôi ăn, tôi ăn!"

Ông ta nuốt xuống.
— QUẢNG CÁO —