Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 377: Sủa như chó



Một cô gái đeo khăn che mặt trong đám đông không thể tin nổi: “Mạc trưởng lão, anh chàng đó còn có khí phách như vậy ư?”

Cô ta chính là Văn Nhân Mộc Nguyệt.

Ông lão bên cạnh, trưởng lão cung Xã Tắc, Mạc Thương Khung!

Trên người bọn họ toát ra khí tức đặc biệt, các võ giả gần đó đều không dám lại gần.

Khuôn mặt già của Mạc Thương Khung kích động: “Cậu nhóc này đúng là hạt giống tốt”.

“Lần trước ở Long Đô, cậu ta từ chối tôi, tôi vẫn còn tức giận”.

“Bây giờ xem ra, cậu ta đúng là có bản lĩnh để từ chối!”

Văn Nhân Mộc Nguyệt khẽ nhướn lông mày: “Mạc trưởng lão, thu nhận cậu ta vào cung Xã Tắc?

“Đương nhiên, hạt giống này, chắc chắn phải lôi kéo vào cung Xã Tắc”, Mạc Thương Khung gật đầu.

Ông ta nhìn về hướng Diệp Bắc Minh rời đi: “Đi thôi!”



Mười phút sau, Diệp Bắc Minh về đến Vạn Bảo Lâu.

Thành Võ Đế hoàn toàn sôi sục.

Khắp nơi trên phố đều đang bàn tán, tất cả đều vì ba chữ - Diệp Bắc Minh!

Trong Vạn Bảo Lâu im lặng như cái chết.

Lăng Thi Âm cứng đờ tại chỗ.

Vạn Lăng Phong mở to con mắt.

Lâm Thương Hải há hốc miệng.

Đường Thiên Ngạo lại khâm phục sát đất.

Một mình Diệp Bắc Minh quát lui đại quân hàng triệu binh sĩ, khiến bọn họ chấn hãi không thể chấn hãi hơn.

Cho dù là Lăng Thi Âm có cảnh giới võ thánh đỉnh phong cũng không dám tin đây là sự thực: “Thiếu chủ, bây giờ tôi mở tiệc tiếp đãi chào đón cậu”.

“Đồng thời, chúc mừng chiến công cậu đã quát lui đại quân hàng triệu binh sĩ!”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không cần phiền phức như vậy”.

“Tút tút tút!”

Bỗng nhiên.

Một hồi tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh.

“Hầu Tử gọi đến?”

Diệp Bắc Minh vừa nhìn số điện thoại liền mau chóng nhấn nghe.

Trong điện thoại lập tức vang lên giọng kêu thảm thiết của Hầu Tử: “Anh Diệp, cứu tôi…”

Diệp Bắc Minh kinh ngạc, vội vàng hỏi: “Hầu Tử, anh có chuyện gì? Hầu Tử!”

Trong điện thoại vang lên giọng nói của một người đàn ông: “Đồ kiến hôi, Tật Phong Cốc là nơi mày có thể đến hả?”

“Đúng là không biết sống chết, còn gọi điện cầu cứu?”

“Ai cho phép mày gọi điện?”

Rắc một tiếng giòn tan!

Điện thoại bị tắt đột ngột!



Trên người Diệp Bắc Minh bùng phát ra một luồng sát ý kinh thiên: “Tao không cần biết mày là ai, dám hại Hầu Tử, tao cho mày chết!”

Anh nhìn sang mọi người, ánh mắt đều là sát ý khát máu.

“Mọi người có biết Tật Phong Cốc là nơi nào không?”

Vạn Lăng Phong lắc đầu.

Lâm Thương Hải cũng tỏ ý không biết.

Đường Thiên Ngạo càng thộn mặt.

Chỉ có một mình Lăng Thi Âm cau mày: “Thiếu chủ, tôi biết nơi đó”.

“Ở đâu?”

Ánh mắt của Diệp Bắc Minh trầm xuống, nhìn qua với vẻ băng lạnh.



Tật Phong Cốc dưới núi Côn Luân.

Hàng năm đều có tuyết rơi, không khí vô cùng băng giá.

Hầu Tử bò dưới đất, bên cạnh là chiếc điện thoại bị một người giơ chân dẫm nát.

Một chân còn lại dẫm lên cổ tay của anh ta: “Nhóc con, ai cho phép mày đến đây? Vãi!”

“Làm lỡ việc bọn tao săn giết Tật Phong Lang, còn gọi điện cầu cứu, lần này ông trời đến cũng không cứu được mày!”

Bàn chân dẫm mạnh xuống.

Rắc rắc!

“A!”

Hầu Tử kêu thảm một tiếng, cổ tay trực tiếp vỡ vụn.

Cánh tay đó máu thịt lẫn lộn, hoàn toàn mất đi sức lực.

Đôi mắt của anh ta đỏ ngàu: “Nơi này cũng không phải là địa bàn của bọn mày, dựa vào cái gì mà không cho phép tao đến?”

“Dựa vào cái gì?”

Một thanh niên đứng ở đó, cúi nhìn Hầu Tử: “Con người giống như con kiến, cũng dám hỏi gia tộc cổ võ Côn Luân Hư tao dựa vào cái gì?”

Cậu ta lại dậm xuống.

Rắc rắc!

Một cái chân của Hầu Tử bị gãy, xương xuyên qua thịt.

Cơn đau dữ dội khiến Hầu Tử hoàn toàn điên cuồng!

“Giết tao đi, có giỏi thì mày giết tao đi!”

“Đồ tạp chủng, đợi anh Diệp của tao đến, tất cả chúng mày sẽ chết hết!”, Hầu Tử điên cuồng gào thét.

Thanh niên trẻ tức giận mắng một tiếng: “Vãi, cái đồ như sâu trùng, còn dám sủa bậy?”

“Tao cho mày sủa này!”

“Sủa tiếp đi, tao ra lệnh cho mày, sủa tiếp đi!”

Cậu ta rút ra một con dao nhọn băng lạnh roạt đâm mạnh một đao lên người Hầu Tử.

Phụt!

Da thịt bị cắt xẻ.

“Ợ!”



Hầu Tử đau đến toàn thân co giật, cơ bắp cũng méo mó.

Nhưng anh ta chắn chặt răng, không để mình kêu ra tiếng.

Anh ta gào lên trong lòng: “Mình không phải là chó, mình không được kêu!”

“Mình không phải là chó! Mình là người, mình là con người đầu đội trời chân đạp đất!”

Thanh niên trẻ thấy Hầu Tử cắn răng, nhẫn nhịn chịu đựng.

Cơn lửa giận trong lòng càng lớn!

“Vãi!”

Cậu ta giơ tay, lại đâm thêm một đao!

Phụt!

“Kêu đi! Tao bảo mày kêu đi!”

“Vãi! Không phải mày kêu giỏi lắm sao?”

Phụt!

“Kêu đi! Xin tha đi, xin tha giống như một con chó đi!”

Phụt!

Thanh niên trẻ điên cuồng gầm thét: “Đồ phế vật, sao mày không xin tha hả?”

“Loại phế vật như mày, nếu không phải mày xuất hiện ở đây, thì bọn tao đã bắt được Tật Phong Lang rồi!”

Phụt!

Trong một lúc đâm mười mấy nhát, sau lưng, bả vai, chân, tay của Hầu Tử đề là vết thương đáng sợ kinh khủng.

Máu tươi trào ra, lập tức đông cứng bởi băng tuyết.

Nếu không phải nhiệt độ ở đây cực thấp, sợ rằng Hầu Tử sớm đã chết vì mất máu quá nhiều rồi.

Hầu Tử cắn răng, trong miệng toàn là máu tươi.

Anh ta cười dữ tợn một tiếng: “Ha ha ha, mày bảo tao kêu? Được!”

“Tao kêu cho mày nghe, mẹ nhà mày, mẹ nhà mày!”

Trong mắt thanh niên trẻ sôi trào lửa giận.

Cậu ta tức đến toàn thân run lên, dẫm lên vết thương trên chân Hầu Tử.

Hầu Tử đau đến gần như ngất xỉu!

Thanh niên trẻ chậm rãi quỳ xuống: “Đồ kiến hôi, mẹ kiếp, mày đi chết đi!”

Cậu ta tóm chặt cổ của Hầu Tử, kề con dao nhọn trong tay lên cổ của Hầu Tử!

Chuẩn bị cắt đứt cổ họng của anh ta!

Bỗng nhiên.

Một giọng nói vang lên: “Được rồi, Cổ Lực, giữ cái mạng của hắn, tạm thời còn có ích”.

Cổ Lực vừa nghe, lập tức dừng lại.

Quay đầu nhìn qua, bên cạnh doanh địa chỗ không xa có một cô gái trẻ vô cùng xinh đẹp đang ngồi khoanh chân.

Đôi mày như lá liễu, miệng nhỏ anh đào.

Môi đỏ mê hoặc lòng người, khi đôi mắt mở ra, càng thêm phong tình quyến rũ!