Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 288: Đan dược hoàng phẩm



Hai người mới buông ra.

Diệp Bắc Minh mỉm cười hỏi: “Sao vậy? Có phiền não?”

Hạ Nhược Tuyết tỉnh bơ lắc đầu: “Không có, chỉ là gần đây nghiệp vụ tập đoàn Tuyết Minh có chút phiền phức”.

“Anh bảo Vạn Lăng Phong giúp em”.

“Aiz ya, người ta là chiến thần, phiền toái đến người ta làm gì, mình em làm là được”.

“Được rồi”.

Diệp Bắc Minh gật đầu.

Đi dạo đến mười một giờ, anh đưa Hạ Nhược Tuyết về nhà.

Hai người tạm biệt ở cửa: “Nhược Tuyết, sáng mai anh ra nước ngoài một chuyến, chờ anh về”.

“Được, đi đường bình an”.

Hạ Nhược Tuyết vẫy tay với anh.

Đưa mắt nhìn Diệp Bắc Minh lên chiếc xe nhỏ bên đường.

Trong đầu Hạ Nhược Tuyết quanh quẩn lời nói vừa rồi của Diệp Bắc Minh.

“Nếu như là một ngọn núi, anh liền đập sạt núi!”

“Nếu như là biển, anh sẽ san phẳng!”

“Nếu như là một gia tộc, anh liền diệt gia tộc đó!”

“Dù là ai cũng không cản được anh!”

Giây tiếp theo.

Hạ Nhược Tuyết cười giễu cợt!

Nước mắt trào ra!

“Bắc Minh, xin lỗi… không phải em không tin anh”.

“Với thực lực của anh, có lẽ người trước mặt anh không phải một ngọn núi, càng không phải một vùng biển…”

“Em chờ anh về, làm người phụ nữ của anh!”

“Sau đó, vĩnh biệt…”

Cô ấy lau sạch nước mắt, xoay người đi vào trong sân.

...

Sau khi Diệp Bắc Minh lên xe.

Mới phát hiện trong xe tổng cộng có hai người, Vạn Lăng Phong ngồi ở phía sau, Lục Khi Sương đang lái xe.

Diệp Bắc Minh nhìn Vạn Lăng Phong: “Không tệ, tấn thăng rồi!”

Tu vi của Vạn Lăng Phong đã tiến vào Võ Linh trung kỳ.

Vạn Lăng Phong kinh ngạc: “Thiếu chủ, sao cậu nhìn ra được?”

Nội tâm ông ta chấn động!

Bốn giờ trước, ông ta mới tấn thăng thành công.

Nội lực thu liễm, giấu tất cả khí tức, không ngờ vẫn bị chủ nhân phát hiện!

Diệp Bắc Minh không giải thích: “Nói đi, rốt cuộc có đầu mối gì”.

“Dạ!”

Vạn Lăng Phong liếc nhìn Diệp Bắc Minh, trong lòng thầm nói: ‘Chủ nhân thực lực ngày càng khủng khiếp!’

‘Lần đầu nhìn thấy cậu ấy, cảm giác giống như một con mãnh hổ, bây giờ đã là một con rồng thật rồi!’

Không dám khinh nhờn.



Đưa lên một bộ văn kiện.

Bên trong đều là tài liệu liên quan đến Vantis.

Còn có rất nhiều hình.

Lúc nhìn thấy một tấm hình trong đó, con ngươi Diệp Bắc Minh co lại.

Giơ tay.

Bức hình đen trắng đó có bóng lưng của mẹ liền xuất hiện trong tay anh.

Trong bức hình, dưới chân mẹ có vô số thi thể.

Phía trước là một rừng cây.

Giống như đúc với màu bức ảnh này.

Vạn Lăng Phong giải thích: “Thiếu chủ, đây là cảnh trong một trang viên của Vantis”.

“Trang viên?”

Diệp Bắc Minh cau mày.

“Đúng vậy, năm năm trước, trang viên này được một nhà giàu người Hoa địa phương mua”, Vạn Lăng Phong nói: “Bây giờ mở cửa thành nơi du lịch”.

“Tôi đã thuê trang viên này một tháng, bất cứ lúc này cậu cũng có thể đi”.

Diệp Bắc Minh chỉ muốn biết tung tích của mẹ: “Việc này không thể chậm trễ, bây giờ lên đường”.

“Rõ!”

Ba người chạy thẳng tới sân bay.

Máy bay vừa cất cánh.

Lục Khi Sương đi tới, đột nhiên mở miệng: “Diệp Bắc Minh, trước kia tôi tập võ bị thương, nghe nói Quỷ Môn Thập Tam Châm có thể chữa trị”.

“Có thể mời anh ra tay một lần không?”

“Tôi trả anh thù lao nhất định!”

“Mười triệu đo, thế nào?”

Diệp Bắc Minh nhìn cô ta: “Đương nhiên được”.

“Vậy thì tốt quá”.

Lục Khi Sương vui mừng.

Giọng nói Diệp Bắc Minh lạnh lùng truyền tới: “Nhưng tôi không cần tiền của cô, tôi chỉ ra tay một lần”.

“Giúp cô hay giúp người đó nhà họ Lục”.

“Cô tự quyết định”.

Lục Khi Sương sững sờ.

Không chút do dự lắc đầu: “Vậy thôi”.

Xoay người đi ra.

Diệp Bắc Minh bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.

Từ Long Quốc bay đến Âu Châu ít nhất cũng mười mấy tiếng.

Ý thức tiến vào trong thế giới tháp Càn Khôn Trấn Ngục.

Nhàm chán ghi lại hơn mười ngàn phương thuốc.

Nghiêm túc nghiên cứu!

Cuối cùng, Diệp Bắc Minh thấy một loại phương pháp luyện chế đan dược hoàng phẩm.

Dựa vào dược liệu trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục, hoàn toàn có thể thử nghiệm luyện chế.

Anh dùng đỉnh Thanh Mộc, trực tiếp luyện đan!

Nửa giờ sau.



“Thất bại?”

Biểu cảm của Diệp Bắc Minh có chút quái dị.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười rất vui vẻ: “Ha ha ha ha! Cậu thất bại rồi, cuối cùng cậu đã thất bại!”

“Tốt quá rồi, cậu cũng sẽ thất bại thôi! Ha ha ha ha!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười như được ăn tết!

Hiếm thấy Diệp Bắc Minh thất bại một lần.

Làm sao ông ta có thể không vui được?

Nếu không, tên nhóc này quá yêu nghiệt!

Diệp Bắc Minh than thở một tiếng: Đan dược hoàng phẩm vẫn khá khó luyện chế”.

Phẩm cấp đan dược chia làm: hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm.

Trên cực phẩm có: hoàng, huyền, địa, thiên phẩm!

Giống cấp bậc võ giả.

Gia tộc võ đạo bình thường chỉ có thể luyện chế đan dược hạ phẩm, trung phẩm.

Thượng phẩm rất khó luyện chế!

Cực phẩm thì càng khỏi phải nói, một viên giá trị cực cao.

Còn đan dược hoàng phẩm thì chưa từng xuất hiện trong thế giới người bình thường!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười: “Biết sao mình thất bại không?”

Diệp Bắc Minh nghi ngờ: “Còn có ý kiến gì?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Kỹ thuật luyện đan của cậu rất cao, nhưng đan đỉnh cậu dùng không ổn”.

“Đỉnh Thanh Mộc chỉ thích hợp luyện chế đan dược cực phẩm trở xuống, đan dược cực phẩm trở lên đẳng cấp của nó không đủ”.

“Giống như đưa cho cậu một cái tuốc nơ vít, cậu có thể chế tạo máy bay không?”

“Cơ bản không thể nào thành công”.

Diệp Bắc Minh hỏi ngược lại: “Cơ bản?”

“Nói cách khác, còn có cơ hội thành công?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhàn nhạt trả lời: “Có xác suất, nhưng rất nhỏ, có lẽ một phần mười ngàn, cũng có lẽ là một phần một trăm ngàn”.

“Có lẽ một phần một triệu”.

“Tôi thử lại lần nữa”.

Diệp Bắc Minh nhắm mắt lại.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khuyên: “Đừng loạn, cậu đang lãng phí thời gian đấy”.

Diệp Bắc Minh không để ý tới ông ta.

Tiếp tục luyện đan!

Lần đầu tiên, thất bại.

“Đừng thử, cậu không thể nào thành công!”

Thứ hai lần, thất bại.

“Aiz, sao cậu cứng đầu thế?”

Lần thứ ba, thất bại!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không nhịn được cười: “Nhóc con, cậu đừng thử, không thể nào thành…”

Đột nhiên.

Một mùi thuốc truyền ra từ trong đỉnh Thanh Mộc!