Độ Ách

Chương 8



Chương 8: Âm hôn (tứ)

Dáng vẻ bọn họ như thế, trong mắt mọi người là một đôi tình chắc hơn vàng. Dụ Phù Xuân đau khổ, nhưng biết làm sao được. Hắn không nhận ra Tầm Vi, Tần Thu Minh nhận ra, hắn không cứu được Tầm Vi, Tần Thu Minh cứu được. Giương mắt nhìn qua, nữ tử tựa vào lồng ngực người thiếu niên, đôi mắt đẫm lệ chỉ có mỗi hình bóng nam nhân đã cứu nàng. Hắn hít hít cái mũi, bi thương mà nghĩ, hắn không lợi hại bằng Tần Thu Minh, cũng không yêu nàng bằng Tần Thu Minh.

“Được,” nữ quỷ nói với Bách Lý Quyết Minh, “Ngươi có thể cùng với thê tử mình nằm xuống quan tài rồi.”

Những người khác: “……”

Bách Lý Quyết Minh nhìn chằm chằm dấu tay đỏ chói trên gáy Tạ Tầm Vi, sắc mặt trở nên rất khó coi, “Là quỷ bà nương làm?”

Tạ Tầm Vi yếu ớt tỏ ra đáng thương, “Ả bóp muội, nói muốn gϊếŧ muội, biểu tỷ có thể làm chứng.”

Dụ Thính Thu trợn mắt.

“Này, mấy người các ngươi,” Bách Lý Quyết Minh hỏi, “Tự bảo vệ mình được không?”

“Không thành vấn đề!” Huynh đệ Viên gia lớn tiếng đáp lại.

“Được, trông Tầm Vi giúp ta một chút.”

Bách Lý Quyết Minh đứng lên, tất cả mọi người cảm giác được, có điều gì đó đã thay đổi, không khí vốn ẩm ướt lại trở nên cực kỳ khô nóng, mỗi bước đi của Bách Lý Quyết Minh, Dụ Phù Xuân kinh ngạc nhìn thấy, mảnh đất y dẫm qua đều bị thiêu rụi, cỏ dại cũng hóa thành tro tàn. Thời khắc này nam nhân ấy đã biến thành một cái bếp lò di động, hơi thở nóng rực phả ra từ miệng y, như làn khói trắng bốc lên.

“Đây là Thiên Tiên Hỏa Pháp……” Viên đại lẩm bẩm, “Nghe nói tông môn Đại Bỉ, Tần đại ca dùng Hỏa Pháp đánh bại ba mươi ba người.”

“Ta nhớ rất rõ, ác quỷ núi Bão Trần kia cũng dùng Thiên Tiên Hỏa Pháp.” Viên nhị nói, “Nghe nói trước khi chết y phóng ra Tẩy Nghiệp Kim Hỏa, là thuật pháp mạnh nhất hỏa pháp, san bằng toàn bộ núi Bão Trần, nhóm huynh đệ thúc bá xông lên núi đầu tiên đều bị thiêu rụi, chỉ còn bộ xương cháy đen thui.”

Đạo phân ngũ hành, trong đó hỏa pháp bá đạo nhất. Thuật pháp này quá ác liệt, đả thương người khác đồng thời cũng tổn hại chính mình, Tẩy Nghiệp Kim Hỏa thanh tẩy yêu tà, nhưng cũng thiêu cháy người thi thuật, những người tu tập hỏa pháp đa phần đoản mệnh. Đồng thời, hỏa pháp lại phân thành tiên thiên hậu thiên[1], lửa bẩm sinh dẫn đến khí bẩm sinh, ngay từ khi sinh ra, người tu luyện đã mở ra kinh mạch hành hỏa, không thầy tự thông. Người có thiên phú dị bẩm như vậy, thành đại năng một phương, liệt kê từng tiên môn bách gia, ngoại từ đại tông sư Vô Độ và sư đệ đồng môn Bách Lý Quyết Minh, thì không còn ai có năng lực như thế cả.

[1] Thiên tiên: bẩm sinh mà có, hậu tiên: tu luyện mà thành.

Tạ Tầm Vi nheo mắt lại, chăm chú nhìn Bách Lý Quyết Minh không hề chớp mắt.

Nữ quỷ phát hiện nguy hiểm, gào lên một tiếng thê lương. Cương thi bốn phía nghe tiếng mà bật dậy, bọn chúng bị Tam Vị Chân Hỏa thiêu cháy đen thui, nhưng đối với chúng tổn hại này không tính là gì cả. Đám cương thi khàn khàn tru lên, từ trong quan tài bò ra, phân nửa bò tới chỗ Bách Lý Quyết Minh, nửa còn lại lao về phía nhóm Tạ Tầm Vi. Mọi người rút kiếm ra, ngoại trừ Tạ Tầm Vi, người này không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm Bách Lý Quyết Minh, chung quanh đã bắt đầu đánh nhau, phi kiếm xẹt qua như sao băng, nàng không thèm để tâm, mắt điếc tai ngơ. Đôi mắt đen như mực của nàng chỉ chứa mỗi hình bóng nóng rực của nam nhân đó.

Nữ quỷ dẫn đầu xuất kích, thân ảnh bốc hơi, bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Bách Lý Quyết Minh, móng vuốt sắc bén vẽ nên những đường sáng bạc, cắt vào cổ y. Đây là chiêu thức ả rất hay dùng, ả là quỷ hồn, thoắt ẩn thoắt hiện, tốc độ vượt trội, thân hình của phàm nhân cồng kềnh, vốn không thể né tránh. Nhưng khoảnh khắc trảo vươn ra, ả vồ lấy không khí, trước mắt trống rỗng, Bách Lý Quyết Minh không biết đã biến mất từ khi nào! Hô hấp nóng rực phả ra phía sau lưng, tựa như mặt trời đang tỏa nhiệt. Ả rùng mình, lông tơ bắt đầu dựng ngược, không thể tin được, tốc độ của tên nam nhân này so với ả nhanh gấp bội!

“Phế vật.” Y khinh thường hừ lạnh.

Bàn tay nóng rực đè lên đỉnh đầu ả. Trong nháy mắt, tựa như thái sơn ập xuống đỉnh đầu, áp lực cực lớn đè lên thân mình ả. Bỗng nhiên ả quỳ rạp xuống, như là xin tha. Hai đầu gối ả phát ra âm thanh răng rắc, chứng tỏ không phải ả quỳ, mà là bị Bách Lý Quyết Minh đè vỡ cả xương đầu gối.

Nữ quỷ dưới chưởng của Bách Lý Quyết Minh đau đớn gào lên, tiếng khóc đinh tai nhức óc, tốc độ của đám cương thi cháy đen tức khắc nhanh hơn rất nhiều, nhào về phía Bách Lý Quyết Minh. Đột nhiên bọn chúng khựng lại, ở phạm vi cách y ba thước bị thiêu thành tro bụi. Tạ Tầm Vi thấy rất rõ, lấy Bách Lý Quyết Minh làm tâm, mở một tấm chắn phạm vi ba thước, trong khoảnh khắc đó tất cả xương khô chạm vào tấm chắn lập tức hóa thành màu đồng cổ.

Tạ Tầm Vi rũ mi, cùng Bách Lý Quyết Minh ở đằng xa thấp giọng niệm tên thuật pháp:

“Thiên Tiên Hỏa Pháp · Địa Sát Hỏa.”

Bị sức mạnh áp chế hoàn toàn, ác quỷ và cương thi không còn khả năng đánh trả. Bột phấn vàng rực tiêu tán đầy trời, thân ảnh đen nhánh của Bách Lý Quyết Minh sừng sững giữa làn mưa phấn, còn giống ác quỷ Tu La hơn cả bọn nó. Bàn tay y áp lên đầu nữ quỷ, đầu ả dần dần tan chảy, nhiệt độ nóng rực khiến da thịt ả biến thành than đen.

“Ngươi…… Ngươi là ai?” Nữ quỷ khàn khàn hỏi. Có lẽ là bởi vì bị thương, giọng ả trở nên ồm ồm khó nghe, như là một người khác.

Nhiệt độ lan dần xuống môi, khiến ả không mở miệng được nữa.

“Ta nói rồi,” Đôi mắt Bách Lý Quyết Minh dần hiện ra màu máu, “Ta là cha ruột ngươi.”

Y đè tay xuống, máu thịt nhanh chóng bốc hơi, ba thước dưới gối nữ quỷ hóa thành mặt đất khô cằn.

Nữ quỷ bị đốt thành than, quỷ vực cũng sụp đổ, đệ tử quan trắc[2] tiên môn thấy đám cháy ở Côn Sơn, cuối cùng lững thững đến muộn, thuận tiện phong ấn nữ quỷ. Đạo hạnh nữ quỷ Côn Sơn dị thường, đệ tử tiên môn sao công văn bẩm báo cho các tông tộc, việc này cần phải bàn bạc kỹ lưỡng.

[2] Người quan trắc: giống người quan sát đo khí tượng.

Nghe nói đám tiên môn ngu ngốc này tìm bọn Dụ Phù Xuân ba ngày ba đêm ở Côn Sơn, nhưng lại không tìm thấy sơn trấn hoang dã này. Quỷ vực của quỷ bà nương cũng không dùng thuật pháp ẩn giấu, vậy mà không tìm thấy, Bách Lý Quyết Minh lắc đầu tặc lưỡi, thế hệ bây giờ đúng là ngay cả xách dép cho thế hệ trước cũng không được.

Sau khi sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa, Dụ gia phái người siêu độ quỷ hồn trong sơn trấn. Đám tiểu bối này cắm trại nghỉ tạm bên ngoài trấn, tiếng tụng kinh ong ong từ trong trấn truyền đến, ánh vàng liên tục nhấp nháy không ngừng. Huynh muội Dụ gia cùng với huynh đệ Viên thị bị thúc bá ép đi kiểm tra thân thể, nghe nói là tụng kinh trừ tà cho bọn họ.

Bách Lý Quyết Minh nâng tay phải lên, thuật pháp dùng quá độ, lòng bàn tay cũng bị bỏng, gần như lòi cả xương trắng ra ngoài. Không có Liên Hoa Tâm sáu cánh, y không có cách nào hồi phục lại, cũng không biết khối thân thể này có thể cầm cự được đến bao giờ. Xé một mảnh vải quấn tay phải lại, quay đầu nhìn chỗ cắm trại, thấy Tạ Tầm Vi một mình lẻ loi ngồi trên thùng gỗ, mắt cá chân quấn một lớp băng vải dày.

Đám vương bát kia, chỉ lo người trong nhà, Tầm Vi lại không ai quan tâm. Đám ngu ngốc Dụ Thính Thu cần trừ tà chấn kinh, Tầm Vi của y không cần à? Nhìn kỹ một chút, Tạ Tầm Vi như đã quen bị người lạnh nhạt, lẳng lặng ngồi một mình ở nơi đó, tà dương chiếu lên khuôn mặt của nàng, vừa điềm đạm vừa yên ả, tựa như một nhành cỏ ngải xinh đẹp phất phơ trong gió chiều.

Y nhìn mà đau lòng, cô nương tốt như vậy, ngoại trừ ngực hơi phẳng một chút, vóc người cao một chút, trọng lượng nặng một chút, có chỗ nào thua kém đống bình hoa của đám tiên môn kia chứ? Luận về bình hoa, Tầm Vi nhà y cũng phải là loại bình hoa thượng hạng nhất chứ không vừa. Đang lúc ngẫm nghĩ, bỗng nhiên Viên đại Viên nhị không biết chui ra từ chỗ nào, đoan đoan chính chính hành lễ với y, “Lần này đa tạ Tần đại ca cứu giúp, bọn đệ phải đi rồi. Tần đại ca có thời gian rảnh, nhất định phải tới Lưu Quận làm khách nhé!”

Y đáp có lệ vài câu, sau đó tiễn bước bọn họ.

Trước khi đi, Viên nhị quay đầu lại thấp giọng nói: “Muốn đưa Tầm Vi cô nương đi, phải qua được ải của phu nhân Dụ gia, Tần đại ca cẩn thận.”

“Biết rồi.” Bách Lý Quyết Minh vỗ vỗ vai hắn.

Lại thêm mấy tên không có mắt tới làm phiền, chủ yếu là muốn kiểm tra Thiên Tiên Hỏa Pháp của y, muốn dụ dỗ y đến làm môn khách. Buồn cười vãi, thờ cúng y như tổ tiên y còn chưa chịu, bảo y làm đệ tử bọn chúng? Y đen mặt, đuổi tất cả đi, lúc này mới rảnh rỗi ngồi xuống cạnh Tạ Tầm Vi, làm như vô ý mà hỏi nàng: “Chân sao rồi?”

“Vẫn tốt.” Tạ Tầm Vi cười nói, “Tần đại ca lợi hại thật, thu phục quỷ tân nương trong chớp mắt.”

“Dễ như ăn bánh.” Bách Lý Quyết Minh đắc ý ôm tay, “Cũng không nhìn xem ta là ai, đầu óc có lỗ của quỷ bà nương kia cho ta đi tiểu đêm cũng không đủ nữa là.”

Cái nết của y trước giờ là vậy đó, được người khác khen một câu là đuôi có thể vểnh tận trời cao, nhưng không ai dám mắng y cả. Có lẽ là sống trong nhung lụa quen rồi, tính tình cũng trở nên ngang ngược. Tạ Tầm Vi nhìn y cười, nói: “Tần đại ca trách muội không? Lúc ấy tình thế cấp bách, Tầm Vi mới nói Tần đại ca là hôn phu của muội.”

Bách Lý Quyết Minh xua xua tay, “Không sao, nói ta là gia gia ngươi cũng được.”

“……” Tạ Tầm Vi lắc đầu cười khẽ, “Tần đại ca thật sự rất giống một cố nhân của muội, cách nói chuyện hay làm việc đều rất giống.”

Bách Lý Quyết Minh sửng sốt, cúi đầu “Ừ” một tiếng.

“Nếu ngươi không ngại……” Y nói, “Có thể coi ta như hắn cũng được.”

“Có thể sao?” Tạ Tầm Vi trông rất kinh ngạc.

“Có thể.” Bách Lý Quyết Minh gật đầu cái rụp.

“Vậy Tần đại ca cõng muội lên xe ngựa đi, phải về nhà rồi.” Tạ Tầm Vi chỉ chỉ mấy chiếc xe ngựa sơn đen ở xa xa, mấy đệ tử tiên môn đang chất hành lý lên đó.

“Ta đỡ ngươi đi.” Bách Lý Quyết Minh đứng lên.

“Không được.” Tạ Tầm Vi lắc đầu, “Nếu là người đó, sẽ không để muội tự đi đâu, y nhất định sẽ cõng muội cơ.”

Tầm bậy tầm bạ. Bách Lý Quyết Minh cạn lời, nếu là y, chắc chắn y sẽ một tay xách cổ áo của nha đầu này qua đó. Nuông chiều thành thói, giờ còn mỏng manh hơn hồi bé nữa cơ đấy.

Tạ Tầm Vi thấy y không nhúc nhích, thất vọng cụp mi, “Quả nhiên Tần đại ca không phải người đó mà.”

Trông nàng cực kỳ thương tâm, khóe mắt đuôi mày đều ủ rũ.

Bách Lý Quyết Minh hết cách, đành ngồi xổm xuống, “Được được được, lên đây, cõng ngươi qua đó.”

Mới vừa ngồi xổm xuống, Dụ Thính Thu ôm kiếm đứng chỗ xe ngựa vọng qua, “Họ Tần, ngươi đã cứu bọn ta một mạng, mẹ ta mời ngươi đến Cô Tô làm khách vài hôm.” Nói xong hừ một tiếng, “Tốt nhất là ngươi đừng tới, ta không chào đón ngươi đâu.”

Tạ Tầm Vi leo lên lưng y, ngón tay víu chặt vai y, thấp giọng nỉ non: “Tần đại ca……”

Giọng điệu yếu ớt sợ hãi như thế, chẳng biết tám năm qua ở Dụ gia uất ức đến cỡ nào, sao y có thể mặc kệ nàng được? Bách Lý Quyết Minh cắn răng cõng nàng lên, “Đi! Đương nhiên phải đi!”

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Tạ Tầm Vi: Sư tôn ôm một cái, sư tôn cõng lên nào. QAQ

Bách Lý Quyết Minh:……

Câu chuyện này dạy chúng ta một điều rằng đàn ông nũng nịu là tốt số nhất. =))